“Chờ cho hết năm,còn có thể người sẽ tăng lên một phen, khi đó việc
làm ăn của ta càng phát đạt.” Liên Thủ Tín cừoi nói: “ Mạn Nhi có thể
làm thêm súp bánh bao không?”
Hai ngày này mỗi ngày bốn mươi súp bánh bao, cũng là bán hết sạch.
Lão Hoàng, chính là người giám công có giọng nói to đó, đã trở thành
khách quen, mỗi ngày sẽ đến ăn mấy cái súp bánh bao, có đôi khi là
chính hắn tới, có lúc là còn mang theo những người khác cùng tới. Bốn
mươi cái súp bánh bao không đủ bán, có lúc khách hàng tới muốn ăn súp
bánh bao, súp bánh bao đã bán hết rồi.
Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, dựa theo lưu lượng khách của mấy ngày qua để tính toán, có thể tăng thêm một ít số lượng súp bánh bao cung
ứng.
“Vậy thì lại hấp thêm mười cái, mỗi ngày năm mươi cái, vừa vặn một vỉ hấp.” Liên Mạn Nhi nói.
Bọn họ dùng chính là nồi sắt cỡ cực lớn, vì hấp nguyên bộ cũng lớn,
một vỉ hấp vừa vặn có thể hấp năm mươi cái bánh bao. Năm mươi cái bánh
bao này, dựa theo nàng tính toán, mỗi ngày đều có thể bán hết, còn sẽ có người muốn ăn mà ăn không được.
Lợi nhuận của súp bánh bao không tệ, như vậy mỗi ngày lại có thể tăng thêm mấy văn tiền thu nhập rồi.
Liên Mạn Nhi quơ quơ hộp đựng tiền, đây là tiền của bọn họ dùng cần cù cùng mồ hôi kiếm ra.
Chẳng qua là, hộp tiền luôn luôn không đầy.
“Nhị thẩm hôm nay tới ngồi nửa ngày, vỏ hạt dưa cắn đầy đất.” Ngũ Lang phàn nàn nói.
“Nàng trước đến trong phòng rồi, vỏ hạt dưa thiếu chút nữa nhổ vào
trong nồi, vậy thức ăn của chúng ta còn bán thế nào?” Trương thị cũng
thu hồi nụ cười trên mặt, “Ta đem nàng đuổi ra ngoài rồi.”
“Thẩm ấy không đi, còn chiếm cái ghế ngồi. Con đoạt lại ghế rồi.” Tiểu Thất thở phì phì nói.
“Đã như vậy, thẩm ấy còn không đi, liền đứng ở đó, rất vướng víu rồi.” Ngũ Lang nói.
Nói đến đây. Mọi người liền đều dừng lại, nhìn Liên Thủ Tín.
“Nhìn, nhìn cha làm gì?” Liên Thủ Tín vội nói, “Cha cũng không muốn
nàng ta tới, thế nhưng mà thẩm ấy là tẩu tử, cha không tiện động đến….
Các con đuổi đi cũng đươc mà. Cha cũng không nói lời nào mà.”
Liên Thủ Tín nói chuyện, có chút bi ai. Gần đây hắn phát hiện, địa vị của hắn ở trong nhà càng ngày càng thấp. Đây là tại sao như vậy. Phải
là lần đó, lúc gói bánh trái, sau khi Trương thị đối với hắn nói một
tiếng “Cút”. Bọn nhỏ liền bắt đầu giận lây đến trên người hắn.
Hắn trêu ai chọc ai rồi. Liên Thủ Tín cảm thấy có chút oan uổng.
Nhưng mà, cẩn thận suy nghĩ một chút. Ai bảo hắn là con trai của Chu
thị, là đệ đệ của Liên Thủ Nghĩa kia. Hắn lại phải bảo hộ mặt mũi của
mẫu thân cùng ca ca của mình, ở trước mặt bọn nhỏ, lại phải trở thành
người xấu không phân biệt được thị phi sao?
Không chỉ có như thế, chính là ở Chu thị bên kia, hắn cũng không có
thỉnh cầu tốt. Ngày hôm qua hắn trở về nhà cũ một chuyến, vô duyên vô
cớ, đã bị Chu thị đổ ập xuống mắng một trận. Nói hắn là mềm như ruột.
Không có kiên cường của một nam nhân. Không làm nổi đương gia
Hắn vất vất vả vả, hai bên ba phải. Cuối cùng là hai mặt không phải là người.
“ Sao ta cảm thấy mí mắt của ta trực nhảy,” Trương thị sờ lên mí mắt của mình. “Thật giống như muốn xảy ra chuyện gì đó hơn.”
Hà thị đến rồi, những người khác còn có thể không tiếp cận sao?
“Nhị thẩm không phải là muốn ăn bánh bao cùng súp bánh bao của chúng
ta, không để cho thẩm ăn, nhất định thẩm ấy sẽ không thoải mái, còn
không biết muốn ầm ĩ thế nào.” Liên Chi Nhi nói.
“Cho thẩm ấy ăn một lần, thì sẽ muốn lần thứ hai, sau này sẽ không
giở trò không được.” Liên Mạn nhi nói. Nàng cũng không tiếc mấy cái bánh bao hoặc là súp bánh bao kia, nhưng mà việc này tiền lệ không thể mở.
“Đúng.” Người một nhà đều gật đầu.
Hôm nay tới chính là Hà thị, mọi người đối với nàng đều không có ấn
tượng tốt, đuổi đi đã đuổi đi rồi. Nhưng mà ngày mai nếu như tới chính
là Liên Thủ Nghĩa, là Tứ Lang hoặc là Lục Lang kia?
Liên Mạn Nhi nghĩ tới đây, liền nhìn Liên Thủ Tín một cái. Có lẽ Liên Thủ Tín có thể cự tuyệt Liên Thủ Nghĩa, nhưng mà nếu như Tứ Lang hoặc
Lục Lang muốn ăn, hắn là người mềm lòng như vậy, có thể cự tuyệt sao?
“Phải nghĩ cái biện pháp.” Liên Mạn Nhi tự nhủ nói.
“Là phải nghĩ cái biện pháp.” Tiểu Thất ngồi ở bên cạnh Liên Mạn Nhi, bắt chước bộ dạng Liên Mạn Nhi, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.
Liên Mạn Nhi quay đầu đã nhìn thấy bộ dạng bĩu môi của Tiểu Thất,
không khỏi phì cười một tiếng, giơ tay để nắm khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Thất, lại siết chặt cánh tay của Tiểu Thất, cái tên tiểu tử này mấy
ngày nay tăng thêm không ít thịt!
“ Nhị tỷ, không được bẹo má đệ” Bị bẹo đến ngứa thịt, tiểu Thất lắc lắc thân thể cười khanh khách.
“Cha, mẹ, người xem chúng ta làm như vậy được hay không được?” Liên
Mạn Nhi trong lòng vừa động, nói ra một biện pháp. Nếu lường trước được
phương hướng phát triển của sự tình, vậy thì ra tay đầu tiên, nắm lấy
quyền chủ động.
“Biện pháp này đi.” Liên Thủ Tín cùng Trương thị đều nở nụ cười, “Nếu không, chờ hết năm, ta cũng dự định làm như vậy.”
“Chờ qua hết năm, sẽ trễ, chúng ta bây giờ liền trở về nói.” Liên Mạn Nhi nói.
… …
Người một nhà đem cửa hàng thu dọn một cái, liền khóa then cửa sổ trở về nhà cũ.
Vào cổng Liên gia, bọn hắn về Tây sương phòng trước, vừa lúc Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều ở đây.
“Mạn Nhi tỷ, các tỷ phải cẩn thận một chút.” Liên Diệp Nhi liên tục
không ngừng hướng về Liên Mạn Nhi báo cáo tin tức, “Nhị thẩm nói rất
nhiều lời nói bậy về mọi người, hình như bà nội nghe theo.”
“Ừ, tỷ biết rồi.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Liên Thủ Tín đến gần Liên Thủ Lễ, Triệu thị thương lượng một hồi,
Triệu thị gật đầu, cả nhà Liên Mạn Nhi lúc này mới hướng thượng phòng đi đến.
Vẫn chưa tới buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua giấy trên cửa sổ,
chiếu vào trong phòng. Liên lão gia tử đang ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, dựa lưng vào rương hành lý nhắm hai mắt ngủ gà ngủ gật. Chu thị
cầm lấy một bó sợi bông, Liên Tú Nhi cầm trong tay một luồng trục, hai
mẹ con đang cuộn sợi.
Chu thị nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu, nhìn thấy là cả nhà Liên Thủ
Tín tới rồi, hừ lạnh một tiếng, liền cụp mí mắt xuống, thật giống như
không nhìn thấy bọn họ như thế.
“Mẫu thân.” Liên Thủ Tín cùng Trương thị vội vàng chào hỏi Chu thị.
Chu thị lại hừ một tiếng, mí mắt vẫn còn cụp xuống.
“Ai nha má ơi, đại tài chủ trở về rồi.” Liên Tú Nhi nhếch miệng, nói một câu.
“Phụ thân ngủ thiếp đi a?” Liên Thủ Tín cười cười, liền ở trên mép giường ngồi xuống.
Trương thị, Liên Mạn Nhi mấy người cũng lần lượt ở trên mép giường ngồi xuống.
Liên lão gia tử mở mắt, nhìn thấy là mấy người Liên Thủ Tín, liền ngồi thẳng người.
“Trở về rồi?” Liên lão gia tử hỏi một tiếng, “Buôn bán như thế nào?”
“Coi như cũng được.” Liên Thủ Tín nói.
“Có thể không tốt sao, mọi người đã trưởng thành rồi.” Chu thị hừ
lạnh một tiếng nói, “Các con có chỗ ở rồi, phòng này không cần đi,
chuyển đi càng sớm càng tốt, coi chúng ta là bà má két xoẹt mắt.”
Bà má két xoẹt mắt, đây là lời Chu thị thườn dùng để hình dung chính
nàng cùng Liên lão gia tử. Ý tứ rất có thể chính là rất già, bộ dáng rất xấu, không được người khác chào đón. Liên Mạn Nhi nghe thấy một lão
thái thái khác trong thôn cũng nói như vậy, nhưng mà nàng vẫn không biết mấy chữ này rốt cuộc viết như thế nào, xem ra hẳn là thổ ngữ rất cổ
xưa, ở trong từ ngữ của nàng không tìm được từ tương tự.
Nét mặt Liên Thủ Tín thoáng cái liền xám xịt.
Liên Mạn Nhi không nhịn được khóe miệng kéo ra. Chu thị này, vừa mở
miệng vốn là kẹp thương đeo gậy*(ý là lời nói có gai) như vậy, làm cho
không người nào có thể cùng bà bình tĩnh nhã nhặn, thân mật nói chuyện.
May là Liên Thủ Tín cùng Trương thị trung thực phúc hậu, đổi lại là một
người chua ngoa, vừa mở miệng, sẽ phải cãi nhau.
“Ngươi nói giỡn cái gì?” Liên lão gia tử hướng về phía Chu thị giận
tái mặt, “Bọn nhỏ dậy sớm tham trễ đấy, bao nhiêu vất vả ngươi biết
không? Ngươi không nói một chút lời hay, đồ con rùa đen
Liên lão gia tử rất ít khi mắng người như vậy, lúc này hắn thật sự
tức giận rồi, bởi vì Chu thị mở miệng muốn đuổi một nhà Liên Thủ Tín,
bình thường bà làm mẹ ruột, không vừa ý mắng con dâu mấy câu còn chưa
tính, tại sao lời như thế có thể nói ra khỏi miệng đây. Hắn nhất định
phải kiên quyết một chút mắng Chu thị, nếu không thì nếu như Liên Thủ
tín cùng Trương thị cật tâm, vậy hắn có thể xin lỗi một nhà con trai
cùng con dâu thứ tư của mình.
Cật tâm, cũng là thổ ngữ ở đây của bọn họ, ý tứ ở đây, liền đem lời của Chu thị nói nghe vào trong lòng, nhận biết thực.
Chu thị bị Liên lão gia tử mắng, khuôn mặt lập tức liền đỏ lên rồi.
Nàng một tay đem sợi bông trên tay ra sức ném ở trên giường gạch.
“Ngươi cái con rùa đen, ta hầu hạ ngươi ăn uống nó đủ rồi, không có
việc gì ngươi liền mắng chửi người chơi…” Chu thị chỉ vào Liên lão gia
tử mắng.
Thật đúng là một chút thiệt thòi cũng không ăn, mắt thấy Liên lão gia tử cùng Chu thị sẽ phải bắt đầu mắng nhau. Đối mặt Chu thị, vĩnh viễn
không có cách nào dựa theo lẽ thường để tính ra phát triển của sự tình.
Nếu như tùy ý sự tình phát triển như vậy, mục đích tới nơi này của bọn
họ sẽ để lỡ rồi.
“Ông nội! bà nội nói không phải là lời nói bậy.” Liên Mạn Nhi vội
vàng cười nói, “Những ngày này cha cháu muốn trông cửa hàng, bà nội đây
là nhớ cha cháu rồi, muốn cho cha cháu phụng bồi bà nói chuyện ấy.”
Trời ạ! đây là một câu nói giả dối nhất trong hai kiếp làm người của nàng, giả dối làm cho chính nàng muốn ói.
“Ta nhớ hắn, ta nhớ ai cũng không nhớ hắn, ai quan tâm hắn chết ở bên ngoài, vĩnh viễn đừng trở lại….” Chu thị mắng, nổi cáu nhưng lại nén
rồi, lại cầm lấy sợi bông, cùng Liên Tú Nhi cùng nhau cuốn sợi.
Chu thị không có tiếp tục dây dưa, Liên lão gia tử cũng không còn cãi lại, chiến sự đến đây ngừng lại, cái giá phải trả lớn là Liên Thủ Tín
phải làm bia đỡ đạn, đương nhiên cũng có công lao của Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cơ hồ bổ nhào. Thì ra Chu thị thích một bộ này, yêu cầu
này cũng quá cao rồi, tưởng rằng mình là thái hoàng thái hậu a. Tiếc là
nàng không phải hoàng tử long tôn, hầu hạ không đến. Chỉ là một lần này, làm tiếp một lần, nàng sẽ ói đến hư thoát*( đấy. hạ đường huyết do mất
máu, mất nước (theo QT))
“Phụ thân, hai ngày nay buôn bán coi như cũng được.” Liên Thủ Tín
cuối cùng cũng có cơ hội đem chủ đề kéo về quỹ đạo, “Chính là vất
vả….người ngoài thấy chúng con kiếm được chút tiền đã đỏ mắt, liền không nhìn thấy chúng con trả giá bằng cực khổ.”
“Có người gây sự cho các con?” Liên lão gia tử rất cảnh giác, “Là ai, các con không tiện ra mặt, ta đi. Ngày đó ăn cơm, Lí Chính bọn họ đều
ở, lời cần nói, ta đều nói hết rồi. Là người nào không tiếc hồ đồ đây?”
“Phụ thân, không, không có người nào gây chuyện.” Liên Thủ Tín liền nói.
Tiểu Thất ngồi ở bên cạnh Liên Thủ Tín, đem thân thể vặn vẹo uốn éo, một đôi mắt nhằm hướng Đông sương phòng liếc mấy lần.
Đang ở dưới mí mắt của Liên lão gia tử, Liên lão gia tử hiển nhiên nhìn thấy.
“Tú nhi, con đem Nhị ca con, Nhị tẩu, còn có mấy đứa cháu trai của con đều kêu đến.” Liên lão gia tử nói.
“Phụ thân, con là muốn cùng người thương lượng một chuyện. Đều nói
lúc này buôn bán làm ra tiền, nếu như Nhị ca, Nhị tẩu ra đồng ý, liền đi qua làm hai ngày.” Liên Thủ Tín liền nói.
Liên lão gia tử lại kéo lên thuốc lá rời, không có lập tức trả
lời.Đúng lúc này, Liên Tú Nhi đã dẫn Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tứ Lang
cùng Lục Lang tiến vào.
“Phụ thân, tìm chúng con có chuyện gì a?” Liên Thủ Nghĩa tùy tùy tiện tiện hỏi, sau đó, dường như là đột nhiên nhìn thấy Liên Thủ Tín cũng đã ở đây, “Ai nha, lão Tứ trở về rồi, còn biết Nhị ca cùng Nhị tẩu không,
đây là hai cháu trai đệ, mau gọi Tứ thúc.”
“Bên cạnh ngồi đàng hoàng đi!” Liên lão gia tử nhíu mày, dùng nõ điếu chỉ vào Liên Thủ Nghĩa mắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT