Edit: Sakurahương
Beta: Sakura
Liên Mạn Nhi sát ngôn quan sắc, cảm thấy trong lời nói của Hà thị có
phần nói thêm vào. Sau lại sự thật chứng minh phán đoán của nàng không
sai, Từ Đại lão gia là ở huyện thành chứ không phải phủ thành, giá tiền
là một phần năm bạc cũng là Từ Đại lão gia mở ra, ba tiền bạc bất quá là Hà thị khoác lác thôi.
“ Nhớ ngày đó a, bọn ta cầu phụ thân với mẫu thân, kết quả đâu, người ta không chịu hỗ trợ. Hiện tại bọn ta cũng không cần ai giúp đỡ, rượu
cũng bán được rồi. Muốn xem bọn ta bị chê cười, hừ chính là đợi uổng
công thôi.” Hà thị nói dứt lời, hắc hắc cười lạnh hai tiếng.
Hà thị đây là thị uy với các nàng đây, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.
“ Nhị thẩm, lần này nhưng là hai người bán được không ít tiền lời
đi.” Liên Mạn Nhi cười nói “ Nhị ca cưới vợ, còn có lễ mừng năm mới sợ
là xài cũng không hết. Mấy ngày trước bà nội còn nói với cháu là nên làm cho cô cô hai bộ đồ mới mặc mùa đông để mặc đâu.”
Hà thị nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy thì rất mất hứng nghiêm mặt lại.
“ Rượu kia là do đệ đệ bên nhà mẹ đẻ của thẩm làm, Liên gia cưới vợ,
may xiêm y, lễ mừng năm mới cái gì cũng không đụng tới số tiền này.”
“ Nhị thẩm, sao người nói vậy?” Liên Mạn Nhi cố ý kinh ngạc nói “ Nhị bá đã nói với ông nội, rượu kia là do Nhị bá và Hà lão cậu cùng nhau ủ, bán ra tiền, Nhị bá ít nhất được phân một nửa, Nhị bá còn nói tiền này
mà lấy được rồi thì đưa cho bà nội trông coi mà.”
“ Chuyện lúc nào, sao ta lại không biết?” Hà thị nhất thời nóng nảy,
lên tiếng phủ nhận “ Mạn Nhi, trẻ con cũng chớ nói lung tung.”
“ Nhị thẩm, người nếu như không tin lát nữa liền hỏi lại bà nội đi, bà nội khẳng định còn nhớ.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“ Đều ở riêng rồi, chuyện nhà của thẩm các cháu bớt can thiệp vào.”
Hà thị đột nhiên đứng lên, cũng không nhắc lại chuyện muốn mầm đậu, cầm
lấy rổ con đi ra. Nàng lúc này có hơi hối hận. Vì muốn tranh giành liền
đem chuyện bán rượu nho nói ra ngoài, nếu như chính phòng biết rồi thật
mà quản bọn họ làm khỉ gió gì muốn tiền, này nhưng làm sao?
Hà thị ra khỏi Tây sương phòng cũng không trở lại phòng mình mà vội
vội vàng vàng chạy tời tây thôn.Liên Thủ Nghĩa bây giờ đang ở bên nhà đệ đệ nàng, nàng nên nhanh chạy qua bàn bạc với hắn làm thế nào để bảo vệ
món tiền sắp tới tay này.
“ Nhìn bộ dáng bị hù dọa của thẩm kìa.” Liên Mạn Nhi không nhịn được cười nói.
“ Chuyện này mẹ đã nghe nghe, cũng đừng nói trước mặt ông bà nội
con.” Trương thị này dặn dò Liên Mạn Nhi “ Bằng không a, bị náo loạn.
Mới yên tĩnh mấy ngày đâu.”
Nếu như Chu thị biết rượu nho Hà lão lục đem bán rồi, theo tính tình
của bà nhất định sẽ đòi tiền của Liên Thủ Nghĩa. Liên Thủ Nghĩa với Hà
thị khẳng định cũng sẽ không đem tiền ra đến lúc đó không biết còn nháo
thành cái dạng gì nữa.
“ Mẹ, chính là chúng ta không nói nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng truyền tới tai của ông bà nội thôi.” Liên Mạn Nhi nói.
“ Bất kể ra sao chúng ta cũng không thể làm ác nhân.” Trương thị nói.
Trương thị đem chén chè uống xong thì liền đi đến xưởng làm việc.
Nàng mới đi được một hồi thì Tiểu Thất sôi nổi chạy từ bên ngoài vào.
“ Nhị tỷ.” Tiểu Thất kêu Liên Mạn Nhi liền cười hì hì bò lên giường
gạch. Từ đầu giường gạch đặt gần lò sưởi cầm cái bao bố nhỏ mở ra bên
trong là hai quả trứng hồng vỏ.
“ Sao còn chưa ăn, không nỡ ăn sao?” Liên Mạn Nhi cũng cười nói.
Hôm nay là hai mươi sáu tháng mười, là sinh nhật của Tiểu Thất. Các
nàng là người ở nông thôn, sinh nhật trẻ con chỉ ăn trứng gà hồng vỏ.
Trước kia khi chưa được ở riêng, bởi vì trẻ con nhiều nên sinh nhật của
mấy đứa trẻ Trương thị cũng sẽ cho phép nấu một quả trứng gà.
Hiện tại mọi người được ở riêng thì sinh nhật đến đầu tiên là Tiểu
thất. Nhà nàng lại không nuôi gà dĩ nhiên là không có trứng gà nên chỉ
có thể mua. Vừa lúc trước đó vài ngày mua trứng gà, Trương thị cố ý chọn lấy mấy trứng vỏ hồng đem giữ lại. Buổi sáng hôm nay Trương thị liền
nấu cho Tiểu Thất bốn cái trứng gà. Tiểu Thất ăn hai cái còn lại hai cái để tại đầu giường gần lò sưởi để giữ ấm.
“ Không phải là không nỡ, đệ là sợ ăn quá no.” Tiểu Thất cười
nói,liền cọ cọ đến bên người Liên Mạn Nhi ngồi, đem hai cái trứng trong
tay cân nhắc một chút sau đó cầm một cái đưa cho Liên Mạn Nhi “ Nhị tỷ,
cho tỷ, chúng ta mỗi người một cái.”
Nhà bọn họ trừ Tiểu Thất thì Liên Mạn Nhi là nhỏ nhất. Trong nhà có
cái gì ăn ngon thì cũng đều chia cho hai người bọn họ trước. Tiểu Thất
đối Liên Mạn Nhi tốt hơn nên hắn ăn hai quả để dành lại hai quả cố ý
muốn chia với Liên Mạn Nhi.
Thật là đứa bé lanh lợi, Liên Mạn Nhi vừa buốn cười vừa uất ức. Trứng gà bởi vì được để ở gần lò sười nên nắm ở trong tay cảm thấy thật ấm
áp.
“ Nhị tỷ, sao tỷ không ăn?” Tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi cầm trứng gà
ngẩn người liền nói “ Nhị tỷ, tỷ ăn đi, Cha, mẹ còn có đại tỷ và ca ca
đều biết đệ giữ trứng gà cho tỷ a.”
Liên Mạn Nhi cười cười rót cho hắn một chén chè.
“ Uống nước, không nghẹn.” Liên Mạn Nhi dặn dò tiểu Thất.
“ Uhm.” Tiểu Thất nhận lấy chén tựa vào trên người Liên Mạn Nhi vừa ăn trứng gà vừa đáp.
Liên Mạn Nhi đem trứng gà trong tay lột vỏ từ từ ăn.
“ Tiểu Thất hôm nay sinh nhật đệ, trừ trứng gà còn muốn ăn cái gì,
nếu không muốn ăn thì những vật khác cũng được.” Liên Mạn Nhi nói với
Tiểu Thất “ Số tiền bán quả Tầm Bóp còn chưa có tiêu hết đâu.”
“ Không cần nữa đâu, đệ đã ăn ba cái trứng gà rồi.” Tiểu Thất đem
miếng trứng gà cuối cùng một ngụm ăn hết vừa hớp một hớp chè lớn “Trước
kia sinh nhật chỉ được ăn một cái.”
Thật đúng là trẻ con dễ dàng thỏa mãn a, Liên Mạn Nhi nghĩ trong lòng.
Tiểu Thất để chén xuống thoải mái mà thở dài liền thấy một viên màu
vàng đầy đủ để bên miệng mình. Đây là Liên Mạn Nhi chỉ ăn lòng trắng
trứng đem lòng đỏ để lại cho hắn.
“ Há miệng.” Liên Mạn Nhi nói.
Tiểu Thất cười hì hì mở miệng đem lòng đỏ ăn hết. Qua một lát Liên
Thủ Tín, Trương thị, Liên Chi Nhi và Ngũ lang đều từ bên ngoài trở lại.
“ Mẹ, sinh nhật Tiểu Thất làm sao chỉ ăn mấy quả trứng gà đâu.” Liên Mạn Nhi thương lượng với Trương thị.
“ Mẹ mới vừa rồi nói với cha con, buổi trưa chúng ta ăn mì sợi, bột
mì đã nhào sẵn, trộn với trứng gà, rồi để cho cha con cán .” Trương thị
liền nói
“ Vậy được a.” Liên Thủ Tín cười nói.
Mì sợi này tất nhiên là mì sợi trắng, còn có nước sốt trứng gà làm mấy đứa trẻ đều cao hứng.
“ Buổi trưa ăn mì sợi vậy buổi tối chúng ta ăn bánh chẻo đi.” Liên
Mạn Nhi đề nghị. Kiếp trước nàng cùng người nhà trải qua sinh nhật, bánh ngọt có thể không ăn nhưng bánh trẻo là nhất định phải ăn. Hiện tại là
không có cách nào chuẩn bị bánh ngọt nhưng chuẩn bị một bữa bánh chẻo
thì không thành vấn đề.
“ Con gái chúng ta nói sao thì vậy đi.” Trương thị không chút nghĩ
ngợi đáp ứng. Điều kiện hiện tại của bọn họ ăn một bữa bánh chẻo cũng
không phải là việc khó.
Ăn mì sợi, bánh chẻo, tất nhiên là toàn gia ăn, này không chỉ là ăn
sinh nhật tiểu Thất mà là mang theo cả nhà cải thiện bữa ăn luôn.
Trong nhà bột mì có, cải trắng cũng có sẵn nhưng làm thịt vằn thắn
thì phải đi mua. Liên Mạn Nhi đem giấy và bút mực đều thu thập, từ trong tủ quần áo lấy tiền để cho Tiểu Thất đi với nàng lên trấn trên mua
thịt.
Tỷ đệ hai người đi ra Tây sương phòng thì nhìn thấy Chu thị tay cầm cái bình hướng Đông sương phòng kêu người.
“ Nhị lang, tam lang, tứ lang, lục lang…” Chu thị đem mấy đưa cháu
lần lượt kêu một tiếng nhưng không ai lên tiếng “ Đều chạy đi đâu, tìm
cái người giúp chuyện cũng không có.”
Nhị lang nhất định là đi tây thôn đến nhà lão cậu hắn ăn cơm đi, Chu
thị tự nhiên là tìm không được người. Nhìn bộ dáng của bà chắc là muốn
mua thứ gì, tứ lang bọn họ không có ở đây nhưng Liên Tú Nhi tốt lắm
không phải là đang ở nhà sao, sao không kêu nàng đi một chuyến. Con gái
gia đình nông dân thì sao mà dạy cái gì cửa lớn không ra cửa trong không đến? Cũng tỷ như nàng và Liên Chi Nhi, hay cả Liên Diệp Nhi đều không
phải là nửa lao động sao?
Coi như là chân bó, các cô nương ở trong thôn chân bó cũng không
thiếu, tất cả đều nên làm gì thì làm cũng không so sánh với chân to
thoải mái.
Liên Mạn Nhi không để ý Chu thị lôi kéo tiểu Thất đi ra ngoài.
“ Lão gia tử, này đều vô ích,tìm không ra người đi mua. Buổi trưa ông muốn ăn thì ăn nước muối mặn sao.” Chu thị cao giọng nói.
“ Nước tương không có sao không mua sớm một chút. Bọn nhỏ đều đi
đâu?” Trong nhà truyền ra tiếng của Liên lão gia tử. Liên lão gia tử bởi vì tức giận Liên Thủ Nhân, vừa mới vào mùa đông trời chuyển lạnh nên
hai ngày này thân thể Liên lão gia tử có chút không tốt, tiếng nói cũng
không được vang như trước kia.
Liên Mạn Nhi vừa đi, vừa quay đầu lại thì thấy Liên Thủ Tín đứng
trước cửa Tây sương phòng, vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi, liền đứng lại xoay người nói với Chu thị “ Ông bà nội. Cháu muốn đi lên trấn trên,
nếu là không quá gấp gáp liền giao cho cháu đi.”
Liên Thủ Tín đứng ở cửa phòng, trên mặt lộ vẻ vui mừng nở nụ cười. Hắn cũng không nói thêm cái gì quay người đi lại vào phòng.
Chu thị như cũ nghiêm mặt một bộ dáng giống như không quá nguyện ý, nhưng lại đưa bình cho Liên Mạn Nhi không chút do dự.
Liên Mạn Nhi quay lại đem bình dầu để vào trong giỏ xách.
“ Bà nội, mua bao nhiêu dầu?”
“ Mua hai lượng.”
“ Là Mạn Nhi sao?” Liên lão gia tử ở trong phòng nói “ Đem tiền cho Mạn Nhi cầm đi mua.”
Chu thị cầm tiền trong tay,nghe Liên lão gia tử nói như vậy cũng có chút tức giận.
“ Còn cần ông nói, ông là sợ tôi chiếm tiện nghi của bọn hắn hay sao? Bao nhiêu tiền đồ vật,đây đưa ngươi, đem tiền cầm lấy, cũng đừng nói ta không đưa cho cháu tiền.” Chu thị tức giận hô hô mà đem tiền nhét vô
tay Liên Mạn Nhi.
Tính tình này của Chu thị, chính là vĩnh viễn sẽ không để người ta
thoải mái. Chính là nhà mình máu thịt mới có thể bao dung như vậy, đổi
người khác là sẽ không thèm để ý tới nàng.
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất vừa nói vừa cười hướng tới trấn trên mà đi. Tới trấn trên sau, Liên Mạn Nhi để ý hôm nay trên đường lui tới đặc
biệt nhiều người.
“ Nhị tỷ, hôm nay không phải họp chợ sao đông người vậy?” Tiểu Thất kỳ quái hỏi.
Liên Mạn Nhi cũng cảm thấy kỳ quái, những người này ngồi xe có, đi bộ có nhưng rất nhiều đều là đi ra khỏi trấn đi theo đường lớn đi về phía
Tam thập lý doanh tử.
“ Hẳn không phải là tập họp, những người này hình như không phải là người địa phương.” Liên Mạn Nhi nói.
Hai người trước tiên đi đến hàng thịt.
“ Nửa nạc nửa mỡ, dùng làm vằn thắn, cỡ nửa ký. Thịt xương còn có không, cũng lấy hai cân.”
“ Uh. Thịt heo này ta cắt xong cho ngươi luôn.” Trương đồ tể nói.
Liên Mạn Nhi không ít lần đi tới đây mua của hắn, cũng coi như là khách
hàng cũ đâu.
“ Vậy tốt lằm.” Liên Mạn Nhi gật đầu “ Trương đại thúc , trấn trên sao đột nhiên nhiều người vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT