Edit: Huyền Phạm
Beta: Sakura
Mấy người bọn Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt với nhau, đều nhao nhao
nói các nàng không ăn trái cây. Chu thị đối với việc các nàng tách ra
ngoài ở riêng, trong nội tâm một mực không thoải mái, Liên Tú Nhi lại là cái bộ dạng hộ thực đấy, làm cái gì cũng vì miếng ăn đấy, nếu lại để
cho hai người kia mất hứng, cho dù không cân nhắc đến cái khác, các
nàng cũng không muốn vì chuyện này mà làm cho Liên lão gia tử tức giận.
“Chúng ta đều đã ăn rồi, còn lại một chút, là lưu lại cho các cháu đấy.” Liên lão gia tử cười nói, “Tú Nhi, còn không mau đưa.”
Nói xong lời cuối cùng, Liên lão gia tử tuy là vẫn cười, nhưng ngữ
khí đã nặng hơn. Đây là điềm báo Liên lão gia tử đã phát giận.
Liên Tú Nhi nhìn thoáng qua Chu thị, tìm kiếm sự trợ giúp của Chu
Thị. Chu thị liếc mắt nhìn Liên lão gia tử, không nói gì, chỉ là hướng
Liên Tú Nhi gật nhẹ đầu. Liên Tú Nhi trầm thấp mà hừ nhẹ một tiếng, rồi mới từ trên giường gạch xuống, đi đến bên tủ, lấy một cái hộp cất trữ
trong tủ ra, đặt trên mặt bàn.
“Ăn đi, ăn đi.” Liên Tú Nhi tức giận nói, lại nhỏ giọng lẩm bẩm một
câu. Liên Mạn Nhi nghe không rõ ràng, tựa hồ như là, “Cả đời các ngươi
cũng không kịp ăn.”
Liên Mạn Nhi như không có việc gì liếc nhìn Liên Tú Nhi, các nàng
hiện tại mới bao nhiêu, cả đời này còn lớn lên, vậy mà Liên Tú Nhi liền
xem các nàng như đã chết, thật là làm cho người ta vừa tức vừa buồn
cười.
Liên lão gia tử tự tay mở cái hộp cất trữ ra, lại để cho bọn Liên Mạn Nhi tự tay lấy trái cây ăn.
“Ta không ăn, ta không thích ăn đồ ngọt.” Ngũ Lang giương mắt nhìn
Liên Tú Nhi, lập tức đưa mắt nhìn Liên lão gia tử, “Ông nội, chờ cháu
kiếm được tiền, cháu liền mua trái cây tốt cho ông ăn.”
Ngũ Lang tựa hồ cũng nghe thấy lời Liên Tú Nhi nói.
“Cũng quá huyênh hoang đi, cái quả này cháu kiếm đủ tiền mà mua được
chắc? Cháu có thể làm quan như đại ca?” Liên Tú Nhi cười một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh thường đối với Ngũ Lang.
Ở thời điểm này giao thông không phát đạt, cái quả này bên trong có
mật kết, còn có quả dứa ở phía nam mới có, còn có quả sung, quả cau các
loại,….đều là những thứ ở trên thị trấn Thanh Dương hiếm gặp đấy. Liên
Tú Nhi có thể có bao nhiêu kiến thức, sợ là chỉ nghe người đối với Tống
gia nói khoác, liền cho rằng chỉ có tiền thì không thể nghe được, còn
phải có thế lực thật lớn mới có được những vật này.
Mặt Ngũ Lang liền thoáng cái đỏ lên.
“Con nên làm gì thì làm đi.” Liên lão gia tử liền trừng Liên Tú Nhi.
Liên Tú Nhi vểnh cái miệng lên, trở về bên người Chu Thị. Chưa có đi
được hai bước, liền ngừng lại, nhìn xem bọn Liên Mạn Nhi. Nàng sợ bọn
Liên Mạn Nhi ăn hết trái cây trong hộp cất trữ.
“Ngũ Lang có chí khí. Nam tử hán nên như vậy. Đây mới là hảo tiểu tử
của Liên gia ta.” Liên lão gia tử đối với Ngũ Lang cười nói, liền đem
thứ trân quý nhất trong hộp cất trữ lấy ra là quả cam, quả dứa cùng một
quả lựu lấy ra, kín đáo đưa cho Ngũ Lang.
Liên Tú Nhi ở bên cạnh trông thấy, sắc mặt liền thay đổi, duỗi dài cái cổ, dùng con mắt trừng Ngũ Lang.
Ngũ Lang đối với Liên Tú Nhi trong lòng tức giận, nghĩ thầm, ai thèm
hi vọng mấy cái trái cây này của ngươi, liền từ chối không lấy.
Tầm mắt Liên Mạn Nhi dừng lại ở giữa Liên Tú Nhi cùng Ngũ Lang, sau
đó thoáng cái chuyển, trong lòng liền sáng rõ như gương. Nàng cũng không có đem mấy miếng ăn để vào mắt ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là ngã
tay liền đi. Nhưng mà nghĩ lại, nhìn xem thể diện của Liên lão gia tử
liền không cùng Liên Tú nhi cãi lộn, nhưng có thể làm nàng ta tức giận
một trận.
Liên Tú Nhi không phải là không mất cái quả này à, như vậy nàng lại càng muốn cầm.
“Ca, ông nội cho ca thì ca liền nhận lấy chứ sao.” Liên Mạn Nhi dùng đầu ngón tay chọc chọc Ngũ Lang.
Ngũ Lang khó hiểu mà quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi. Mấy người tỷ muội
các nàng cho tới bây giờ đều một lòng, Liên Mạn Nhi cũng là có cốt khí, có lẽ là hiểu rõ tâm ý của hắn, như thế nào còn giục hắn nhận lấy trái
cây.
Liên Mạn Nhi vụng trộm mà trừng hai mắt nhìn Ngũ Lang.
“Ông nội, ông cho ca trái cây, như thế nào lại không cho cháu?” Hơi thở, âm thanh Tiểu Thất như trẻ sơ sinh mà nói.
Liên Mạn Nhi bỏ Ngũ Lang qua một bên mà nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất
hướng Liên Mạn Nhi mở trừng hai mắt. Liên Mạn Nhi trong lòng vui mừng,
vẫn là Tiểu Thất cơ linh.(chắc là cơ trí và linh động.)
“Không có của ai chứ không thể không có của Tiểu Thất nhà ta đấy.”
Liên lão gia tử thấy tôn tử nhỏ tuổi nhất hướng hắn làm nũng, miệng cười đến không thể dừng lại được rồi, lại bề bộn chọn mấy loại trái cây đưa
cho Tiểu Thất.
“Ông nội, cháu cùng tỷ cũng muốn. Ông không thể chỉ cho cháu trai mà không cho cháu gái.” Liên Mạn Nhi cố ý ủy khuất mà nói.
“Đều có, đều có.” Liên lão gia tử một bên cười, một bên cầm trái cây
đưa cho Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi, “Chính các cháu chọn, thích ăn
loại gì thì chọn loại ấy a.”
Liên Mạn Nhi nhìn hộp tích trữ trái cây cơ hồ đã hết, khóe mắt liếc
qua bắt gặp Liên Tú Nhi sắc mặt tức xanh cả rồi, trong lòng âm thầm bật cười.
“Ông, chúng cháu đều cầm hết. Nếu có khách đến thăm thì ăn cái gì?” Liên Mạn Nhi cười tủm tỉm đối với Liên lão gia tử nói.
Ở nông thôn, người ta đối với việc đối đãi khách thập phần coi trọng, thường thường là những đồ ngon mình không nỡ ăn, đều muốn giữ lại để
đãi khách. Liên lão gia tử lại càng phải như vậy, lời này của Liên Mạn
Nhi là nói trúng tâm tư của hắn, lại càng khiến hắn cảm thấy Liên Mạn
Nhi nhu thuận, hiểu chuyện, không tham ăn.
“Không có khách đến nữa rồi, những cái này là giữ lại cho mấy người
các cháu đấy, không cần một lần nữa giữ lại cho ai nữa.” Liên lão gia tử cười nói.
“Ông nội, chúng ta đi về trước.” Liên Mạn Nhi xuống giường nói.
“Cái trái cây kia như thế nào không ăn, còn không nỡ?” Liên lão gia
tử thấy mấy người đứa trẻ đều cầm trái cây, nhưng lại không ăn liền hỏi.
“Chúng cháu lấy về, lại để cho cha cùng mẹ cùng nếm thử.” Liên Mạn Nhi nói.
Không cần thương lượng, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều cùng tâm tư với Liên Mạn Nhi, bởi vậy đều gật đầu phụ họa.
Liên lão gia tử rất vui vẻ.
“Hảo hài tử, hảo hài tử.” Mấy người bọn Liên Mạn Nhi đi rồi mà Liên
lão gia tử vẫn còn thì thào mà tán thưởng, “Từ nhỏ xem lớn, mấy đứa trẻ
Tứ gia kia, về sau đều không sai được.”
Có lẽ hắn thật cao hứng, căn bản cũng không có nhìn sau lưng Chu Thị cùng Liên Tú Nhi tức đến tái nhợt mặt.
Mấy người bọn Liên Mạn Nhi vô cùng vui vẻ mà cầm trái cây trở lại Tây sương phòng, kêu Trương Thị cùng Liên Thủ Tín cùng một chỗ ăn.
“Cái này đều là đồ ăn tốt đấy, ta bên này đều hiếm thấy.” Liên Thủ Tín nói, “Các con ăn đi, cha không thích ăn đồ ngọt.”
“Mẹ cũng không thích ăn những thứ này.” Trương Thị nói, “Còn tưởng
bảo ta trở về vì có việc gì, các con ăn đi, mẹ trở lại xưởng làm việc.”
Liên Thủ Tín cùng Trương Thị quay người liền muốn rời đi.
Liên Mạn Nhi tranh thủ thời gian để cho Tiểu Thất đem hai người ngăn lại.
Bỗng nhiên ngay lúc đó không thích ăn ngọt, ai tin cái đó, Liên Mạn Nhi âm thầm liếc mắt.
“Cha, mẹ, những thứ này đều không ngọt.” Liên Mạn Nhi cười nói, cùng
với Liên Chi Nhi cầm cái mâm lớn đi ra, đem mấy thứ trái cây nên bóc thì bóc, mật kết thì đem từng mảnh từng mảnh mà tách ra, lại đem con dao
nhỏ đem trái cây đều phân thành những khối nhỏ, “Cái này cũng không ngọt đâu, ca, ca cũng ăn đi.”
Liên Mạn Nhi mời tất cả mọi người tới ăn.
“Nếu có một người không ăn, mọi người trong nhà đều không ăn.” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Đúng, cha, mẹ, các người không ăn, con cũng không ăn.” Tiểu Thất ngửa đầu nhìn Liên Thủ Tín cùng Trương Thị nói.
“Ai, vậy thì nếm thử a.” Liên Thủ Tín cùng Trương Thị liếc nhau một cái, cùng cười, nói.
Tiểu Thất hoan hô một tiếng, lôi kéo Liên Thủ Tín cùng Trương Thị
ngồi xuống dưới giường. Người một nhà vây quanh bàn trái cây, chậm rãi
ăn, bởi mỗi loại trái cây đều tận hết khả năng chia ra làm các phần nhỏ, ngày đó, cả nhà bọn họ, mỗi người đều được ăn mỗi loại trái cây. Không
có người nói chuyện nhưng vui vẻ đều theo khóe mắt, đuôi lông mày của
mỗi người phát ra.
Liền là về sau, các nàng có rất nhiều tiền, đều được ăn thêm trái cây nữa, đều là trái cây tốt, nhưng không giống như trong trí nhớ, hương vị ngọt ngào như lúc này đây. Bọn hắn đều nhớ rõ, không chỉ hương vị ngọt
ngào của trái cây.
………………………………….
Ngày thứ ba từ trên thị trấn trở về, Liên Mạn Nhi đang ngồi trên
giường gạch cùng Liên Chi Nhi học thêu thùa may vá, Ngũ Lang cùng Tiểu
Thất ngồi ở cái bàn bên cạnh viết chữ to, thì nghe thấy âm thanh của
Xuân Trụ theo cửa lớn mà truyền đến.
“Liên Tứ ca, Liên Tứ tẩu, có khách đến.”
Đón lấy chỉ nghe thấy tiếng ngựa kêu càng ngày càng gần.
Liên Mạn Nhi vội vàng thu dọn những việc đang làm trong tay, bước
nhanh ra khỏi phòng. Liên Thủ Tín cùng Trương Thị cũng từ trong tác
phường đi ra.
“Tứ ca, ta tại cửa thôn trông thấy Vương chưởng quỹ của tiệm thuốc,
nói là tới tìm ngươi, còn dẫn theo người đến, ta đi trước đưa tin cho
ngươi, ngươi lập tức đi ngay đi.” Xuân Trụ hướng Liên Thủ Tín nói mấy
câu, rồi rời đi, đúng lúc này cũng có hai cỗ xe ngựa vừa đến cửa lớn.
Người một nhà vội vàng đi cả ra ngoài đón, liền là Vương chưởng quỹ ở trên xe ngựa phía trước đi xuống, xa phu của xe ngựa đằng sau cùng gã
sai vặt chuyển ghế, giúp đỡ một người từ trên xe ngựa đi xuống.
Cái người trong nhóm người mới tới, thân hình hơi gầy, đầu đội cái mũ hình chóp, thân mặc quần áo lụa phẳng phiu, nhìn như vậy có chút quen
mắt.
Lúc này Vương chưởng quỹ đã cùng người này đi tới, hướng bọn hắn giới thiệu.
“Vị này chính là Chung quản sự của Trầm phủ.” Vương chưởng quỹ nói.
Chung quản sự đưa mắt nhìn quanh, liền thoáng nhìn thấy Liên Mạn Nhi
đứng cạnh Liên Thủ Tín, ánh mắt liền lóe lên. Liên Mạn Nhi đúng lúc này
cũng đã nghĩ tới, cái vị Chung quản sự này, lần trước ở trên thị trấn đã bái kiến đấy, là cái vị quản sự ở bên cạnh Trầm Lục cùng Trầm béo.
Liên Thủ Tín tiến lên chào hỏi Chung quản sự cùng Vương chưởng quỹ.
Chung quản sự vội ôm quyền hoàn lễ, Vương chưởng quỹ liền hiện lên
một tia kinh ngạc trong mắt, nhưng ngay lập tức lại cười nói như lúc
đầu. Dẫn Chung quản sự cùng Vương chưởng quỹ tiến vào Tây sương phòng,
Trương Thị vội vàng ngâm trà vào nước nóng, bưng lên thêm ít quả vỏ cứng làm điểm tâm. Bởi vì biết người của Trầm gia sẽ đến, bọn hắn sợ người
ta chờ đợi lâu, nên cố ý ở trên thị trấn mua lá trà ngon, điểm tâm, quả
vỏ cứng để dự bị.
Chung quản sự cũng không có lập tức nói chuyện mua rượu nho, mà
trước hết là cùng Liên Thủ Tín hàn huyên mấy câu việc nhà. Chung quản
sự nói không nhiều lắm, nhưng lại ôn hòa, hữu lễ. Liên Thủ Tín thật là
cao hứng, cái gì gọi là “Tể tướng môn nhân quan tam phẩm” (người của nhà Tể tướng tương đương với quan tam phẩm), Trầm phủ bực nào uy thế, mà vị Chung quản sự này không chút nào vênh
váo tự đắc, ngược lại đối với bọn hắn rất là hữu lễ. Bởi vậy, Liên Thủ
Tín đối với Trầm gia cũng có vài phần hảo cảm.
Nói một hồi, mới nói đến chuyện mua rượu nho. Liên Mạn Nhi đã sớm
chuẩn bị một ít rượu nho đổ vào trong bình, rót vào chén, mời Chung quản sự nghiệm xem.
Chung quản sự trước tiên cầm chén, xem màu sắc rượu, lại lắc rượu
trong chén, sau đó mới đưa chén đến bên miệng, trước ngửi ngửi, sau đó
mới uống một ngụm.
“Ân.” Chung quản sự đặt chén xuống, hỏi Liên Thủ Tín, “Loại rượu này Liên Tứ gia có bao nhiêu?”
Liên Thủ Tín đối với xưng hô Liên Tứ gia này rất không quen, nhưng
Chung quản sự kiên trì gọi như vậy, hắn rất không có biện pháp.
“Một bình hai mươi cân, có tổng cộng năm mươi bình.” Liên Thủ Tín rất là thống khoái mà nói, đột nhiên thấy Liên Mạn Nhi đối với hắn liếc mắt một cái, liền nhanh chóng dừng lại câu chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT