Edit: Đào Lệ Quyên
Beta: Sakura
Tiệc trưa đã xong, khách nhân lục tục ra về hết. Lý thị vì đường xa,
cũng muốn lập tức khởi hành trở về. Trương thị, Liên Thủ Tín và bọn nhỏ Liên Mạn Nhi níu giữ muốn cho Lý thị ở lại một hai ngày nữa.
“Nếu không muốn, để cho Khánh Niên trở về, mẫu thân cùng Thái Vân ở lại thêm hai ngày nữa.” Trương thị nói với Lý thị.
“Không thể, trong nhà còn nhiều việc. Đợi bước sang năm mới rồi, con
mang theo bọn nhỏ về nhà, có nhiều thời gian, khi đó hai mẹ con mình lại cùng trò chuyện.” Lý thị không bỏ được Trương thị, vẫn là lắc đầu nói.
Nông thôn người ta, luôn luôn tham công tiếc việc, hơn nữa Lý thị
cũng không yên lòng Trương Thanh Sơn. Trương thị thấy lưu không được Lý
thị, đành phải chạy nhanh thu thập lễ cho Lý thị mang về: một rổ đậu
phộng trộn tỏi, hai mươi cân dưa chua sợi, còn có một vò rượu nho.
Lý thị lại để cho Trương thị ngồi bên cạnh mình, lại lấy ra túi tiền mang theo muốn đưa tiền cho Trương thị.
“Ta biết rõ, các con buôn bán có lời chút ít tiền, đều dùng để mua
đất rồi. Sống cũng phải dùng tiền, đây có chút tiền, ta cho mấy đứa nhỏ
tiêu vặt.” Lý thị nói.
“Mẫu thân, con không thể lại muốn tiền của người được” Trương thị vội vàng cự tuyệt nói.
“Mạn Nhi, tiền này, cháu thay mẹ cháu thu lấy.” Lý thị thấy Trương thị không cầm liền đưa tiền cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cười hì hì cũng không chịu nhận.
“Bà ngoại, chúng con bán dưa chua đều có thể kiếm được tiền, không thiếu tiền xài. Số tiền này người cứ giữ đi.”
“… Nhà các con vốn liếng không nhiều, vạn nhất có sự cấp bách muốn
dùng, ta ở xa cũng không kịp hỗ trợ.” Lý thị nói. Nàng đời này sinh ra
hai đứa con trai, hai đứa con gái. Các con đều tại bên người, con gái
lớn gả tại trong huyện thành, cuộc sống rất tốt. Nàng lo lắng nhất, đau
lòng nhất chính là đứa con gái này.
“Mẫu thân/bà ngoại. Thực không cần.” Trương thị cùng Liên Mạn Nhi đồng thanh nói.
Lần trước cầm tiền của Lý thị, là vì trong nhà thật sự khó khăn, đúng thời điểm cần dùng tiền. Hiện tại các nàng có thể kiếm được nhiều hơn
trước rồi, đương nhiên không thể lại muốn tiền mà bà ngoại vất vả tích
trữ.
Mọi người nói thế nào cũng không chịu nhận tiền, Lý thị không có biện pháp, đành phải đem tiền thu trở về.
“Các con đã tốt rồi, ta và phụ thân cũng an tâm.” Lý thị đi ra ngoài
trước, còn dặn dò Trương thị.”Nếu tình hình kinh tế căng thẳng, thiếu
tiền, đừng giấu người nhà. Đánh tín đến. Ta cho đại huynh con đem tiền
đưa tới cho con.”
“Ai.” Trương thị cùng Liên Thủ Tín gật gật đáp ứng.
Tiễn Lý thị, Trương Khánh Năm cùng Trương Thải Vân đi, một nhà Liên Mạn Nhi liền bị Chu thị gọi tới làm việc.
Bàn ghế bát đũa đi mượn phải rửa sạch trước khi đem trả, Chu thị giao cho Trương thị cùng Hà thị mang theo Liên Mạn Nhi và mấy đứa nhỏ phụ
trách rửa chén đũa.
“Lão Tam con dâu, con tới giúp ta dồn đồ ăn.” Chu thị lại một mình đem Triệu thị gọi tới.
Nông thôn người ta chuẩn bị tiệc rượu, cho dù đồ ăn không thực sự
phong phú nhưng mỗi loại đồ ăn đều có rất nhiều. Như vậy, hầu như bàn
nào cũng thừa một ít. Chu thị liền mang theo Liên Tú Nhi cùng Triệu thị, đem đồ ăn thừa thu lại theo từng loại vào trong chậu. Giữ lại để nhà
mình mấy ngày kế tiếp tiếp tục ăn.
“Còn thừa lại một chén lớn thịt viên.” Tiểu Thất từ phòng trên trở về, thì thầm cùng Liên Mạn Nhi.
“Tiểu Thất! Con ngoan ngoãn ở yên đợi tỷ con, đừng chạy trước mặt bà
nội.” Trương thị một bên rửa chén, một bên nghiêng đầu sang dặn dò Tiểu
Thất.
Việc dồn đồ ăn, Chu thị nhất định phải tự mình động thủ, còn gọi lên
Liên Tú Nhi, không chịu để cho Trương thị, Hà thị chạm vào, chỉ gọi
người thật thà nhất là Triệu thị qua làm. Trương thị hiểu rõ Chu thị
nghĩ gì, là sợ các nàng mượn cơ hội chấm mút, bởi vậy liền để cho Tiểu
Thất trốn ra xa chút ít, miễn cho bị Chu thị có lòng nghi ngờ.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhìn nhìn Chu thị đang thoăn thoắt làm.
“Thịt viên kia cũng không có phần của ta đâu.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ông nội quanh năm suốt tháng cũng không ăn đến cái gì ngon, còn lại
vài viên thịt, để cho ông nội giữ lại nhắm rượu.” Trương thị nói.
Ngoại trừ cho Liên lão gia tử nhắm rượu, còn có Liên Tú Nhi cũng là muốn ăn, về phần những người khác, sợ là đều không có phần.
Tiểu Thất chu miệng lên.
“Không phải chỉ là thịt viên thôi à. Tiểu Thất, nếu đệ thích ăn, ta
sau này bán đi dưa chua, mua một cân ăn.” Liên Mạn Nhi liền đối với tiểu Thất nói.
“Đúng.” Trương thị nhẹ gật đầu, nàng đau lòng con gái, nhìn thấy bát
đũa đều đã rửa gần xong, liền hướng Liên Mạn Nhi nói, “Mạn Nhi, mấy đứa
rửa tay, nghỉ ngơi đi thôi, chén đĩa còn lại không nhiều lắm, không cần
các con làm nữa.”
“Ai ôi!!!, ta ngồi xổm cả buổi, không duỗi thẳng lưng ra được rồi.”
Hà thị ở bên cạnh nghe thấy được, vội vàng thả chén trong tay xuống,
liền đứng lên, “Tứ thẩm ah, ta có chút việc, chén bát cũng không còn
nhiều, muội làm nốt a.”
Hà thị nói xong, cũng không đợi Trương thị trả lời, uốn éo cái mông tựu đi về Đông sương phòng.
Trương thị ý định là cùng Hà thị rửa nốt chén bát, để cho mấy đứa trẻ đi nghỉ ngơi, ai nghĩ đến Hà thị không có một chút tự giác, mượn câu
chuyện chạy trước.
Trương thị bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Mẹ, ta gọi Nhị thẩm trở về.” Liên Mạn Nhi đứng lên.
“Được rồi, ” Trương thị ngăn lại Liên Mạn Nhi, “Tính nàng như thế, có cùng nàng tốn hơi thừa lời, thà mẹ rửa nốt còn hơn.”
Trương thị không chịu so đo, Liên Mạn Nhi cũng không nói thêm nữa.
Nàng vừa nghiêng đầu, trông thấy Chu thị đang tại ở bên trong phòng trên bận rộn, mắt đảo liến thoắng, thì có chủ ý.
“Bà nội à, Nhị thẩm đâu ạ?.” Liên Mạn Nhi giương hai cái tay ướt sũng, đi vào phòng trên, cố ý hướng Chu thị hỏi.
“Nàng không phải cùng mẹ cháu cùng nhau rửa chén đó sao?” Chu thị có chút không kiên nhẫn nói.
“Không có ah, Nhị thẩm nói, Nội tìm nàng có việc, vừa rửa xong hai
cái chén liền đi, giờ không biết đi đâu rồi.” Liên Mạn Nhi nói.
Chu thị mải thu đồ ăn, không để ý chuyện trong sân, nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, nàng mới đi tới cửa hướng ra ngoài xem, quả nhiên, chỉ có
Trương thị mang theo Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi trong sân rửa chén,
nhưng không thấy bóng dáng Hà thị.
“Cái đồ đàn bà lười.” Chu thị lập tức giận, lớn tiếng hỏi, “Lão Nhị con dâu đi đâu rồi?”
Tiểu Thất ở bên cạnh, vươn tay hướng Đông sương phòng chỉ chỉ.
Chu thị lập tức chạy như bay sang Đông sương phòng, đẩy cửa đi vào.
“… Thế nào không lười chết con đi, ta đây còn đang làm việc, con một
thân thịt mỡ thế kia có ích lợi gì, cho heo ăn so với con còn có ích
hơn…” Chu thị vừa mắng, một bên từ trong nhà đi tới, Hà thị ngáp, theo ở phía sau cũng đi ra.
“Đi, đem đống chậu kia rửa sạch sẽ cho ta.” Chu thị chỉ vào đống chậu dùng đựng đồ ăn vừa dọn ra.
Hà thị không dám nói gì, đem đống chậu…, định đến gần Trương thị cọ rửa.
“Ngươi rửa tại đây cho ta.” Chu thị ngăn lại Hà thị, chỉ vào cửa ra
vào nói, ” Đồ thân lừa ưa nặng, ta không nhìn con, con tính đem cái bồn
này cọ rửa trên giường gạch đi.”
Mọi người nghe thấy Chu thị mắng rất chua ngoa, đều miễn cưỡng nín cười.
Buổi tối, cũng chỉ có Liên gia người một nhà ăn cơm. Chu thị cũng
không làm đồ ăn khác, chỉ là đem đồ ăn còn thừa hâm lại cho mọi người
ăn. Ở nông thôn người ta xuề xòa, mặc dù thức ăn còn lại cũng không có
thịt, nhưng thêm chút mỡ, gia vị vào canh, so với canh suông bình thường vẫn là ăn ngon nhiều hơn.
Mấy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi đều làm rất nhiều việc, buổi trưa không có
ngồi trên tiệc, về sau Chu thị cũng không có an bài các nàng ăn cơm. Các nàng đói bụng hơn nửa ngày, bắt đầu ăn dĩ nhiên là so bình thường hương vị ngọt ngào hơn. Hà thị lại càng là không ngừng chiếc đũa.
“Con là quỷ chết đói gửi hồn người sống hay sao?” Chu thị trừng mắt nhìn Hà thị, “Ăn từ từ kẻo nghẹn chết.”
Chu thị nói xong, mắt nhìn sang Trương thị, Triệu thị, còn có mấy đứa trẻ từng cái đảo mắt qua.
“Ăn ít một chút, lát trở về, mẹ làm đồ ăn khác cho các ngươi.” Trương thị thấp giọng dặn dò Liên Mạn Nhi một câu.
Liên Mạn Nhi biết rõ, Trương thị là sợ Chu thị đau lòng, tức giận.
Thế nhưng mà, các nàng đã làm việc một ngày, còn không cho ăn cơm no,
cái này tính toán chuyện gì.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Liên Diệp Nhi. Liên Diệp nhi
đang xem Triệu thị, Triệu thị vẫn là như cũ, núp ở một góc bàn ăn, chỉ
cúi đầu bới cơm ăn, căn bản là không dám gắp cả rau ăn. Liên Mạn Nhi
cùng Liên Diệp Nhi liếc nhau một cái, Liên Diệp nhi vươn đũa, kẹp đồ ăn
bỏ vào trong chén Triệu thị.
“Mẹ dùng bữa.” Liên Diệp Nhi nhỏ giọng nói.
Liên Diệp Nhi cho Triệu thị rau! Chu thị một ngụm cơm ngậm trong
miệng, lập tức liền nuối không trôi rồi, một đôi mắt trừng mắt nhìn Liên Diệp Nhi, cơ hồ phát ra lửa.
Liên Mạn Nhi cúi đầu ăn cơm, sau đó duỗi ra chiếc đũa gắp một ngụm đồ ăn cho mình, ngay sau đó, lại kẹp đồ ăn, vốn định cho Trương thị, nghĩ
lại, vẫn là bỏ vào trong chén Tiểu Thất.
Liên Diệp Nhi lại tiếp tục gắp đồ ăn cho Triệu thị.
“Diệp Nhi, mẹ không ăn, đừng gắp cho mẹ.” Triệu thị vừa nhấc mắt, đã
nhìn thấy ánh mắt Chu thị, nàng lại càng hoảng sợ, vội vàng ngăn trở
Liên Diệp Nhi.
Liên Diệp Nhi nhìn bộ dạng Triệu thị nơm nớp lo sợ, trong lòng đau xót, nước mắt cơ hồ rớt xuống.
“Mẹ, trong thức ăn không có độc, còn sợ ăn sẽ chết sao.” Liên Diệp Nhi bướng bỉnh, liên tiếp gắp thức ăn hướng Triệu thị.
“… Chính mình không có tay sao, còn là ai không cho con ăn, gắp đi
gắp lại thế là cho ai nhìn?” Chu thị trách mắng, “Ăn cơm đều không có ý
tứ, về sau cũng chẳng ra cái thể thống gì.”
Triệu thị biết rõ, Chu thị là đang mắng nàng cùng Liên Diệp nhi, bát cơm trong tay liền run lên.
“Mẹ ” Liên Diệp nhi vươn tay, đỡ tay Triệu thị.”Mẹ, cầm bát cho chắc… . Đồ ăn đều gắp rồi, cũng không để lại, mẹ ăn đi, bằng không ném đi
cũng tiếc đấy.”
Triệu thị bưng lấy bát cơm, cảm giác được hơi ấm từ tay Liên Diệp
Nhi. Con gái nhà mình đã trưởng thành, biết yêu thương nàng, làm chỗ dựa cho nàng rồi.
Triệu thị hít hít cái mũi, dốc sức liều mạng chịu đựng không cho nước mắt chảy ra, cúi đầu xuống, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
Hôm nay đồ ăn đặc biệt ngon .
Chu thị ngược lại ngây ngẩn cả người, nhìn Liên Diệp Nhi, không khỏi
nheo con mắt. Nàng không rõ, lá gan Liên Diệp Nhi như thế nào đột nhiên
lớn thế, thoáng cái giống như lớn thêm vài tuổi.
Ăn xong bữa cơm, cả nhà cũng đều ngồi ở phòng trên, nói đến việc ngày mai Liên Hoa Nhi xuất giá.
“… Cùng bà mối đã nói rồi, theo như quy củ Tống gia bên kia… .” Liên
Thủ Nhân đã nói muốn đi tiễn đưa thân nhân, phòng lớn người một nhà cũng phải đi, sau đó là vợ của Liên thủ nghĩa, Nhị Lang cùng Tam Lang muốn
cùng qua đi hỗ trợ, bất quá, liền là hai cái chị dâu bên nhà mẹ đẻ Cổ
thị làm phúc nhân.
Trương thị đem vạt áo của mình mân mê, ngồi im trên giường, nhìn Chu thị rồi lại nhìn Cổ thị .
“Đại tẩu, phúc nhân là gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT