"Em nói. . . . . . Anh làm người hèn hạ như vậy, cũng không sợ người ta ghê tởm anh! Loại chuyện này, anh cũng làm được, nếu như mà tôi mới lúc nảy không cẩn thận cơ chứ?" Hạ Tuyết mặc dù trong lòng mềm mại, nhưng miệng lưỡi không nhịn được, cứng rắn nói

Hàn Văn Hạo trực tiếp ôm chặt cô nói: "Anh làm việc, cho tới bây giờ cũng không suy nghĩ đến cảm thụ của đối phương, bây giờ em mới biết? Anh làm việc, cho tới bây giờ đều là một người bá đạo, bây giờ em mới biết?”

Sắc mặt của Hạ Tuyết lạnh lẽo, tức giận đến nói không ra lời, tựa vào trong ngực của hắn, cảm giác hai cánh tay mạnh mẽ của hắn, ôm chặt thân thể của mình, bắp thịt trước ngực, sâu in vào trước ngực của mình, hôm nay vì phối hợp hiệu quả với chiếc váy, bất đắc dĩ nghe theo ý kiến của Lam Anh, không mặc áo lót, trực tiếp để chân không khoác áo, cho nên khi dán chặt vào lồng ngực hắn, giống như khẽ xoa nắn điểm gợi cảm của mình, mặt của cô ửng đỏ, lại lo sợ, đành phải đưa hai tay mảnh khảnh khêu gợi, đỡ chặt bờ vai của hắn.

Hàn Văn Hạo cúi đầu, nhìn khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, hai tròng mắt mê ly, đôi môi khêu gợi, hôm nay cô bôi son môi, vô cùng nóng bỏng, gợi cảm, giống như một ngọn lửa dục vọng, hắn xúc động, ở bên tai của cô trầm giọng nói: "Tối nay môi thật đẹp . . . . . .”

"Mắc mớ gì tới anh?" Hạ Tuyết cúi đầu.

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhìn chằm chằm cô, tay đang sau lưng cô nhẹ nhàng di chuyển, vuốt ve da thịt trơn bóng của cô, thậm chí dưới ánh đèn hơi tối, khẽ xoa cái mông, cách lớp quần áo mềm mại xoa xoa, thậm chí bóp mạnh một cái.

Hạ Tuyết hít một hơi, thân thể không khỏi dán sát trước lồng ngực của hắn, giày cao gót bên trái hơi nâng lên, hướng tới bắp đùi của hắn. . . . . ."Anh đừng như vậy! ! Người khác nhìn thấy thì làm thế nào?”

Hàn Văn Hạo cúi đầu nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên rất thâm ý, ánh mắt lóe sáng, nói: "Vậy thì không cho người khác nhìn thấy! !"

Hắn nói xong, tiếng búng ngón tay đột nhiên vang lên! !

Cả đại sảnh lập tức tối xuống, tất cả mọi người ở xôn xao sợ hãi, ngạc nhiên, sau một phút đồng hồ, cả đại sảnh một lần nữa sáng lên, vũ khúc êm ái, vui vẻ vang lên, tuy rằng mọi người có chút kỳ lạ, nhưng vẫn bắt đầu khiêu vũ sôi nổi, chẳng qua thiếu đi hai nguời, không ai phát hiện.

Tại hành lang khách sạn, truyền đến tiếng hít thở lo lắng, còn có tiếng giày da, tiếng giày cao gót giẫm xuống sàn.

"Hàn Văn Hạo! ! Anh muốn làm gì?" Váy của Hạ Tuyết lại bị hắn nhanh chóng quấn vào chuỗi ngọc ngọc trai, nhưng đến khi cô tỉnh thần, mình đã bị hắn kéo ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, đi vào hành lang, sau khi cô theo hắn nhào tới phía trước, tức giận xoay cổ tay, kêu to: "Anh phát điên cái gì?"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ mặt lạnh nắm chặt tay của cô, dắt cô đi về phía trước, khuôn mặt nặng nề xẹt qua không khí, giống như ma sát với không khí, phát ra dòng điện, hắn nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cô, vẫn dắt cô đi qua hành lang thật dài, sau đó kéo cánh cửa thoát hiểm, bước thẳng xuống bậc thang! !

"Anh buông tay! !" Hạ Tuyết bị hắn không thương tiếc kéo xuống dưới khu vực cầu thang, vài lần suýt trẹo chân, cô một tay nắm chặt lan can, nhìn hắn tức giận kêu to: "Em không thể đi theo anh như vậy! ! Đến lúc đó, không thấy hai chúng ta, cha anh biết lại không vui, người khác cũng sẽ nghị luận ầm ĩ! ! Anh buông tay!"

Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, kéo tay của cô, để cho cô dán vào trên tường, mình cũng thuận thế đè trên người của cô, hai mắt nóng bỏng, thở phì phò nói: "Em kiêng dè người khác từ lúc nào, điều này có thể vui vẻ không?"

"Chúng ta ở chung một chỗ tuyệt đối không vui vẻ! !" Hạ Tuyết tức giận nhìn hắn, chợt nhìn thấy ánh mắt tức giận và đau buồn của hắn, cô quay đầu chỗ khác!

"Nhìn anh! !" Hắn ra lệnh cho cô!

Hạ Tuyết quay đầu đi, không nói lời nào!

"Anh bảo em nhìn anh ! !" Hàn Văn Hạo nắm chặt cằm của cô, xoay khuôn mặt của cô lại!

Hạ Tuyết bất đắc dĩ, đành trừng mắt, tức giận nhìn hắn!

Hàn Văn Hạo nhìn hai tròng mắt vô tình của cô, đột nhiên cười lạnh nói: "Em thật sự là không tim không phổi! ! Tại sao bỏ anh ở ngoài cửa, nhẫn tâm như vậy! !"

Hạ Tuyết vẫn bị buộc nhìn chằm chằm vào hắn, hai mắt hơi ửng đỏ, nhưng vẫn cắn răng nghiến lợi nói: "Đừng tưởng rằng có chút tình yêu, thì cho là rất giỏi! ! Em đã từng yêu Văn Kiệt, tương lai của em có thể sẽ yêu Daniel! ! Không phải anh nói sao? Em chính là người thấy một người, yêu một người! !"

Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo dấy lên ngọn lửa nhìn cô, đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi của cô! Ấn thật chặt, thật chặt!

"Ưmh. . . . . ." Hạ Tuyết một tay nắm chặt bờ vai của hắn, cố sức không chịu mở đôi môi, không chịu nghe theo!

Hàn Văn Hạo cảm giác Hạ Tuyết cương quyết, hắn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô tức giận gầm lên: "Anh muốn xem em cứng rắn đến khi nào! ! Anh trơ mắt nhìn Daniel ôm em, hôn em, không để anh vào mắt, anh muốn xem em cứng rắn đến khi nào! ! Anh muốn xem rốt cuộc em có còn tình cảm với anh hay không! !?"

Hắn mặt lạnh vô tình nói dứt lời, liền dắt Hạ Tuyết bước đi bằng lối thoát hiểm! !

"Anh buông tay! Anh đừng như vậy! !" Hạ Tuyết cắn răng, cố sức kéo tay của mình lại, nhưng bị Hàn Văn Hạo cứng rắn kéo xuống cầu thang, cửa ầm ầm mở ra, cô cư nhiên nhìn thấy Hứa Mặc và Nhậm Phong đã ở dưới bậc thang trầm mặc chờ đợi, Hạ Tuyết nhìn bọn họ, trong lòng chợt lạnh, lúc phục hồi tinh thần, cô đã bị Hàn Văn Hạo kéo ra bãi đỗ xe ngầm.

"Anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết giật mình nhìn hắn, lại nhìn bị Hàn Văn Hạo nhanh chóng ôm lấy mình ném vào trong xe, cài dây nịt an toàn! Đóng cửa lại! !

Hạ Tuyết vội tháo dây nịt an toàn, muốn đẩy cửa bước ra ngoài, Hàn Văn Hạo cũng đã ngồi lên chỗ tài xế ngồi, một tay ngăn Hạ Tuyết, một tay nổ máy xe, cho xe lao nhanh về phía trước ………..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play