"Con mắt nào của bà nhìn thấy con trai tôi trêu chọc con dâu của bà" Hàn Trung Trí không khách khí nhìn Lam Anh hỏi!

"Ánh mắt của ông bị mù, mới nhìn thấy con cô dâu tôi trêu chọc con trai ông!" Lam Anh không khách khí đáp trả!

"Tôi thật sự không hiểu, bộ dáng của bà như vậy, làm sao có thể làm Đệ Nhất Phu Nhân!" Hàn Trung Trí tức giận đến sắc mặt xám ngắt, nhìn Lam Anh nói!

"Ơ, ông xem lại bản thân của mình đi! Sáng nay tôi đã nghe nói, tối hôm qua ông và bà vợ ông chia phòng ngủ, ông vui vẻ sao? ông cao hứng sao? ngay cả làm một người chồng, ông cũng làm không được, còn dám tới dạy dỗ tôi làm sao làm Đệ Nhất Phu Nhân, ông có xấu xa hay không ?" Lam Anh không khách khí mắng chửi ông ta.

"Chuyện nhà tôi, không cần bà lắm mồm!" Hàn Trung Trí chỉ vào Lam Anh, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nói

"Tôi mới không thèm quản chuyện trong nhà của ông đấy ? Nhưng ông tới nhà tôi làm gì?" Lam Anh đột nhiên cười khẽ, nhìn Hàn Trung Trí.

"Tôi tới thăm cháu gái của tôi! !" Hàn Trung Trí lập tức nói.

"Cháu gái của ông bây giờ không rãnh! Con bé cùng ông nội nó đi thăm viếng rồi ! ! Ông không có việc gì thì đừng thường xuyên đến chơi! !" Lam Anh đẩy cửa ra, sải bước đi vào, “phịch” một tiếng, đóng cửa lại!

"Bà. . . . . ." Hàn Trung Trí bị không cho vào cửa, tức giận đến cả người run rẩy nói: "Tôi cho bà biết, Lam Anh, bà không thể, bà cũng không có quyền ngăn cản tôi tới gặp cháu gái của tôi! !

Ông ta vừa nói xong, lập tức xoay người, lại vừa lúc nhìn thấy Hạ Tuyết đứng ở ngoài hoa viên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mình, ông ta vừa nhìn thấy Hạ Tuyết, toàn thân bốc lửa, nện bước đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, tức giận trừng mắt nhìn cô, nói: "Tôi cho cô biết, tôi còn có một lý do để chán ghét cô, tôi chưa nói với cô!

Sắc mặt của Hạ Tuyết trắng bệch, cả người mệt mỏi muốn chơi vơi, nhìn Hàn Trung Trí, không nói nên lời.

Hàn Trung Trí nhìn chòng chọc Hạ Tuyết, vẻ mặt giận dữ nhìn cô nói: "Bởi vì cô rất giống Lam Anh! ! Cô và bà ta cùng một loại người! ! Là phụ nữ ghê tởm ! Tự cho là thông minh, rất giỏi, cầm một chút xíu tử, đã cảm thấy có thể chiến thắng khắp thiên hạ! ! Tôi sẽ không chấp nhận cô là con dâu của tôi, tuyệt đối không! ! Cô chết tâm đi! ! Nếu cô dám cùng Văn Hạo ở chung một chỗ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! ! Cô sẽ phá hủy cả đời của hắn! ! Bao gồm sự nghiệp của hắn và người thành ra hắn! Đây là tình yêu của các người sao! ! Hừ!"

Ông ta nói xong, lập tức xoay người rời đi.

"Bác trai. . . . . ." Hạ Tuyết đột nhiên sâu kín xoay người gọi ông ta.

Hàn Trung Trí dừng trên sân cỏ, cũng không xoay người.

Hạ Tuyết nhìn bóng lưng Hàn Trung Trí, đột nhiên trong lòng đau xót, hỏi: "Bác còn lý do khác để chán ghét cháu hay không. . . . . . "

Sắc mặt của Hàn Trung Trí miễn cưỡng, nhưng cũng không lên tiếng.

Hạ Tuyết mệt mỏi nhìn Hàn Trung Trí, nói: "Nói ra một chút lý do khác. . . . . . Có thể thuyết phục cháu rời khỏi Văn Hạo. . . . . . Lý do khác. . . . . ."

Hàn Trung Trí đột nhiên không nói lời nào.

Hạ Tuyết nhìn bóng lưng Hàn Trung Trí, hai mắt đột nhiên ửng đỏ, giống như ông ta là trưởng bối của mình, không hận ông ta, chỉ muốn xin chỉ bảo : "Cháu yêu con trai của bác, cháu rất yêu con trai của bác, nhưng bác không cho phép cháu yêu hắn, có thể nói ra lý do khác hay không ?"

Hàn Trung Trí lập tức xoay người, nhìn Hạ Tuyết, cười lạnh nói: "Cô còn muốn ở cùng với hắn ? Cô có nghĩ tới, nếu cô ở cùng với hắn, Toàn Cầu và Hàn thị thật sẽ bị phá hủy hay không! ! Cô là cô gái xui xẻo! Cô không cảm thấy, từ khi cô bắt đầu xuất hiện đến bây giờ, cô làm đảo loạn cuộc sống bao nhiêu người ? Cô muốn phản bội Daniel, cùng con trai của tôi ở chung một chỗ, phá hủy Thư Lôi, hủy diệt công ty hai trăm năm . . . . . Đến bây giờ, cô còn dám nói yêu ? Còn có tư cách nói yêu ? Nếu cô không muốn yêu Daniel, sáu năm trước cô không nên đi cùng hắn! ! Sau 6 năm cùng với hắn, cô lại còn cùng con trai tôi quấn chung một chỗ? Cô có liêm sỉ hay không? Trong lòng cô có xấu hổ hay không?"

Hạ Tuyết sâu kín nhìn ông ta, nước mắt lăn xuống, nói: "Phải. . . . . . hiện tại cháu ngoại trừ dám nói yêu, cái gì cháu cũng không thể làm. . . . . . Cho nên cháu muốn hỏi bác. . . . . ."

Hàn Trung Trí đột nhiên sửng sốt nhìn Hạ Tuyết.

"Cháu đột nhiên rất nhớ cha mẹ của cháu. . . . . ." Hạ Tuyết quay đầu, nhìn về phía rào chắn biển thật dài ở đầu kia khách sạn, nghe mặt biển mênh mông mãnh liệt vô cùng, cô đón gió, để gió thổi phất vào người mình, nói tiếp: "Cháu muốn hỏi bọn họ, cháu nên làm thế nào ? cháu ích kỷ một lần được không? Hay để xuống tôn nghiêmi, cùng người yêu của mình chung sống? Để cho cuộc đời trở nên hèn mọn ? Có ai dạy cháu nên làm thế nào không !"

"Trong lòng của cô hẳn đã rõ ràng!" Hàn Trung Trí nói với Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết chớp mắt, không lên tiếng.

Hàn Trung Trí lạnh lùng nhìn cô nói: "Nếu cô đã rõ ràng rồi, thì làm theo suy nghĩ của cô đi! Tuyệt đối đừng hối hận! ! Nếu cô hối hận, mọi người sẽ coi thường cô! Bao gồm chính bản thân cô! !"

Ông ta nói xong, liền xoay người rời đi!

Hạ Tuyết đứng tại chỗ, mặc cho ưa gió thét gào, phất lên mái tóc dài đen nhánh của mình, từ lúc nhỏ, cô chỉ vì nhìn một chút gió, một chút mây, một chút mưa, đây cũng là giới hạn, cô khẽ chớp mắt, nước mắt lăn xuống.

****

Hàn Văn Hạo từ bệnh viện đi ra ngoài, lập tức gọi điện thoại cho Hạ Tuyết . . . . . ."Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được !"

Ánh mắt hắn đông cứng, đứng trong mưa, đột nhiên nhớ lại chuyện nhiều năm trước, buổi tối đó …….. ánh mắt hắn mãnh liệt chớp lóe, nhanh chóng ngồi lên xe, sau đó nổ máy xe phóng như bay về phía trước ! !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play