“Kết giao?” Long Ngọc Huyền khóe miệng nở nụ cười nhạt. Sức lực như đã khôi phục phần nào, Long Ngọc Huyền đứng thẳng dậy, đôi mắt tuy mù lòa, thế nhưng Tàng Thiên Ca cảm nhận rằng hắn đang chú ý đến mình. Tàng Thiên Ca không hiểu rõ được ý vị trong nụ cười nhạt kia là gì, chỉ thấy Long Ngọc Huyền nói một câu rồi xoay người rời đi:
- Ta và ngươi sẽ gặp lại, nhưng đứng ở vị thế nào thì chưa biết.
Giọng nói lãnh đạm nhẹ nhàng, phản phất như một cơn gió thoảng qua bên tai vậy. Không nhiều người nghe được câu nói của hắn, chỉ có có Tàng Thiên Ca là rõ ràng nhất. Nụ cười bí ẩn, hành động khiến người ta không thể nào đoán được, tinh minh như Tàng Thiên Ca cũng chẳng hiểu ẩn ý bên trong là gì.
Hơn ba giờ đồng hồ, trận quyết chiến kết thúc, chiến thắng thuộc về Tàng Thiên Ca. Tranh đoạt quán quân sẽ diễn ra vào ba ngày tới giữa Tàng Thiên Ca và Long Uyên. Còn hiện tại, Vô Thượng Thiên Cung phải cho người sửa lại đại đấu trường cũng như gia cố kết giới.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Ba hôm sau, đại đấu trường và kết giới thủ hộ đã được sửa chữa lại hoàn toàn. Khuôn viên đại đấu trường được mở rộng hơn, kết giới thì được rất nhiều người liên thủ hỗ trợ nhau lập trận, ngay cả Thiên Vũ Thánh Vương cũng phải trực tiếp tham gia.
Dưới vầng thái dương chói sáng, Long Uyên và Tàng Thiên Ca thân ảnh hiện ra. Chưa bắt đầu, thế nhưng đấu khí đã hiện rõ mồn một, không gian cứ lâu lâu vang lên âm thanh nổ vang tí tách, tựa như một cỗ lực lượng vô hình nào đó đang va chạm vào nhau. Âm thanh nghe tuy nhỏ, nhưng nếu đứng ở gần, người ta sẽ cảm nhận được một cỗ áp lực khủng bố, một luồng khí tức hủy diệt mà ngay cả cường giả Chủ Thần Cảnh cũng không chịu đựng nổi.
- Lão tứ, huynh nghĩ ai sẽ thắng?
Đứng trên một góc khán đài, từ chỗ này có thể nhìn rõ được toàn bộ cuộc chiến. Mà nơi này, ngoại trừ chín người thiếu niên trẻ tuổi thì không còn người nào khác, đó chính là đám đệ tử Ảnh Nguyệt sơn trang. Nhìn Long Ngọc Huyền trầm ngâm, không rõ tâm tư đang đặt ở nơi nào, Long Vân bỗng hỏi.
Long Ngọc Huyền im lặng một lúc, tựa như chiềm vào suy tư. Trong số chín người ở đây, chỉ có mỗi hắn là hiểu rõ thực lực của Long Uyên và Tàng Thiên Ca nhất.
Long Uyên và Long Ngọc Huyền là hai người mạnh nhất trong số mười người, chênh lệch với những người còn lại là rất lớn. Đồng thời Long Ngọc Huyền cũng là người trực tiếp chiến đấu với Tàng Thiên Ca, tuy nói là Long Ngọc Huyền đã thua, nhưng hắn chỉ thua đúng nửa chiêu mà thôi. Nếu thực sự mà chiến đấu sinh tử thì chưa chắc người chiến thắng cuối cùng là Tàng Thiên Ca.
Trầm ngâm một hồi lâu, Long Ngọc Huyền mới mở miệng đáp:
- Có lẽ… Tàng Thiên Ca là người thắng cuộc.
Long Vân cùng với mấy tên kia ngạc nhiên, không ngờ Long Ngọc Huyền lại nghiêng về phía Tàng Thiên Ca kia. Thấy mọi người kinh ngạc, hắn giải thích:
- Nếu luận về thực lực thì kẻ tám lạng, người nửa cân. Thế nhưng Tàng Thiên Ca đối với lĩnh ngộ thiên thư Thiên Đạo cao hơn so với ta một bậc. Ta cũng là người lấy thiên thư Thiên Đạo làm trọng tâm trong tu hành, vì vậy nên cảm nhận rất rõ. Trước đây sư tôn cũng từng nói, trong lục đạo thiên thư, Thiên Đạo là khó lĩnh ngộ nhất. Đó cũng là lí do vì sao ta thua hắn nửa chiêu.
Thiên thư lục đạo, thứ bọn chúng lấy làm chủ đạo trong tu hành, mỗi một quyển đều lĩnh ngộ rất khó khăn. Từ lúc tu hành đến giờ, bọn chúng chỉ hiểu được da lông bên ngoài mà thôi.
Mọi người nhìn nhau, im lặng không nói gì. Long Ngọc Huyền lại nói tiếp:
- Lão đại chủ yếu lĩnh ngộ Tu La Đạo, phụ trợ thêm Nhân Gian Đạo và Súc Sinh Đạo, thế nhưng nói chung thì vẫn không bằng kẻ luyện Thiên Đạo cao minh hơn một bậc được. Vậy nên ta mới nói, trận chiến này, kết quả của lão đại cũng sẽ giống như ta thôi.
Trong lúc bọn chúng trao đổi thì bên dưới đại đấu trường, trận chiến đã được cho bắt đầu.
Ngay lập tức, Long Uyên khí thế dũng mãnh như rồng như hổ, mạnh mẽ nhảy tới xuất quyền tấn công Tàng Thiên Ca. Một quyền nhìn đơn giản, không hề có ba động nguyên khí gì, thế nhưng ẩn trong đó là một cỗ khí tức đủ để hủy đi một tòa núi lớn. Lực lượng đã bị Long Uyên nén lại, giống như một vụ nổ tùy thời bạo tạc vậy.
Tàng Thiên Ca cũng không chậm trễ, dùng mạnh đối mạnh, cũng đồng dạng xuất ra một quyền tương tự. Quyền chạm quyền, chỉ thấy trên bầu trời như bị chia làm hai nửa. Tầng tầng sóng âm cắt đứt đôi cả đại đấu trường, tạo thành một đường dài thẳng tắp.
Lực phản phệ đẩy hai người bay ngược lại, nhưng chân vừa mới chạm đất thì thân ảnh biến mất, chỉ để lại đó một cái tàn ảnh. Nhìn lên trên trời thì có vô số vọng âm vang lại, khí tức thiên địa bạo động kịch liệt; dưới mặt đất thì xuất hiện mười mấy cái hố lớn, đất đá khói bụi bay đầy trời.
- Cuồng Long Quán Nhật.
- Tam Tài Chân Long Phá.
Long Uyên bản thể là thượng cổ long thần Huyết Thần Long, mỗi khi xuất thủ đều để lại một cỗ long uy; còn Tàng Thiên Ca lại tu luyện Cửu Chuyển Thần Long Quyết đến mức lư hỏa thuần thanh, bất cứ khi nào cũng điều động được một loại sức mạnh chân long.
Thế nên tràng diện trên đại đấu trường không đơn giản chỉ là bị tàn phá, mà còn để lại long ảnh cùng long uy đầy trời.
Âm thanh bạo tạc cứ vang lên liên miên không dứt, giống như những vụ nổ cứ liên tục xảy ra, không gian cứ xuất hiện tiếng đổ vỡ, những khe nứt không gian to nhỏ hiện ra. Cuộc chiến giữa các đại thiên tài thật đúng là kinh thiên động địa.
Đã hơn trăm chiêu, tình thế đúng như những gì Long Ngọc Huyền nhận định, cả hai cân tài cân sức, khó mà phân ra thắng bại. Nhưng nếu để ý kỹ, có thể nhận ra trong mỗi chiêu, Long Uyên đều bị thua thiệt đôi chút. Dù không nhiều, nhưng đó là sự thật. Cùng với đó, nhìn sắc mặt Long Uyên lúc trắng lúc xanh, mồ hôi lạnh cứ túa ra, trông rất khác lạ không giống với bình thường chút nào.
- Lão đại bị sao vậy?
- Sức mạnh trâu nước của lão đại đâu có yếu thế này đâu.
- Mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra, tay thì cứ nửa nhịp thì ôm bụng. Sao cứ thấy quen quen ấy nhỉ?
- Ta cũng thấy vậy.
- Ê… đừng, đừng có nói là…
- Thôi thảm rồi. Mau bảo lão đại nhận thua, nếu không sẽ chết mất.
- ………
Đám Long Kiếm, Long Vân… bất chợt biến sắc, nhìn Long Uyên thê thảm như vậy mà cảm thấy đau lòng, cũng không khỏi rợn người khi nhớ về mấy ngày trước.
- Khủng khiếp thật! Không ngờ sức chịu đựng của lão đại ghê đến vậy.
- Nhanh, nhanh chuẩn bị thuốc giải với đồ tẩm bổ hồi sức mau, không thì lão đại đi chầu diêm vương thật đấy.
Ai nấy đều hớt ha hớt hải, chạy đông chạy tây chuẩn bị rất nhiều dụng cụ. Nổi bật nhất là Long Phi Tuyết, đôi mắt đỏ hoe, lâu lâu lại nấc lên. Cũng may có Long Thiếu Hoàng không ngừng dỗ giành, nếu không thì nàng đã gào khóc lên rồi.
Long Ngọc Huyền trông đám kia hóng hớt lo lắng, lại nhìn Long Uyên đang vô cùng chật vật kia, tay che mặt, lắc qua lắc lại, thể hiện sự thương cảm đối với đại sư huynh của mình, nhẹ nhàng than vãn:
- Lão đại, khổ thân ngươi rồi. Hy vọng ngươi thoát qua kiếp này.
Trở lại bên dưới đại đấu trường. Ban đầu Long Uyên thế như vũ bão, tấn công dồn dập. Nhưng bây giờ, hắn phải chật vật co cụm phòng thủ, sắc mặt mỗi lúc chuyển biến xấu hơn. Không phải do bị thương, mà là bởi vì một nguyên nhân khác.
Tàng Thiên Ca đương nhiên nhận ra, nhưng hắn nghĩ rằng Long Uyên đang bị áp đảo nên mới như vậy. Sức lực mỗi lúc vận mạnh hơn, liên tục chèn ép Long Uyên.
- Chết tiệt, trước không tới, sau không tới, lại tới ngay đúng lúc này chứ?
Long Uyên trong lòng thầm trách ông trời vì sao chơi “xỏ lá” mình như vậy. Đồng thời cũng ghi hận mấy tên Long Kiếm, Long Vân… thầm tự nhủ: “Phen này trở về, tụi bây chết với ông!”
Mắt thấy cứ như thế này khó mà phân thắng bại được. Tuy rằng Long Uyên không tấn công nữa, chỉ liên tục phòng thủ, thế nhưng hắn phòng thủ quá kiên cố, phối hợp với nhục thể cứng cáp, Tàng Thiên Ca không thể nào đả bại được.
Cuối cùng, hắn quyết định sử dụng tuyệt chiêu đó. Một tiếng long ngâm vang lên, mây đen ngùn ngụt kéo đến, sấm chớp nổ vang rung động đất trời. Tàng Thiên Ca bay vào đám mây đen, mây đen hóa thành một vòi rồng từ trên trời bay xuống, trên đường đi phá vỡ tầng tầng hư không, nghiền nát mọi thứ cản trở.
- Long Hình – Thần Long Giáng Thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT