Giữa Thiên Long thánh điện có vô số cường giả, vốn để chào đón Tàng Thiên Ca trở về, ấy vậy mà trong thoáng chốc liền biến thành nơi dành cho Ninh Tiểu Tam và Tàng Tử Đan. Nhìn thấy cái bóng lưng quen thuộc đó, nàng đã chẳng bận tâm đến mọi chuyện xung quanh nữa, chạy tới ôm chặt lấy hắn mà gào thét. 

Ai cũng bất ngờ, không gian trở nên im lặng một cách lạ thường, chỉ còn lại tiếng khóc nấc bi thương của Tàng Tử Đan mà thôi. Nhưng bọn họ há có thể để cho nàng làm loạn lên như vậy. Nhất là mấy người đã đưa nàng tới Thiên Long thánh điện này, trong đó có cả Tàng Hồng Uyên, ai nấy đều vô cùng lo lắng, chỉ sợ đám lão tổ nổi giận. Dù Tàng Tử Đan thân phận cũng không tầm thường, chỉ là đem so sánh với Tàng Thiên Ca thì đúng là đom đóm so với ánh trăng mà thôi, dù có bị xử chết cũng chẳng người nào dám phản đối cả. 

Và quả nhiên đám lão tổ đã nổi giận. Một giọng nói già nua vang lên, thế nhưng thanh âm tựa hồ như tiếng sấm rền vang, dĩ nhiên đã động nộ rồi, uy áp mạnh mẽ hướng chỗ Tàng Tử Đan và Ninh Tiểu Tam mà đè ép, quát lớn:

- Tiểu bối vô tri, ngay tại Thiên Long thánh điện mà dám vô lễ như vậy, chết đi cho bản tọa. 

Vừa nói, lão ta vừa phất tay xuất ra một tia phong nhận, nhìn giống như tùy ý, thế nhưng uy lực cực mạnh, lực công kích đủ để chém đứt một ngọn núi nhỏ. 

Tàng Hồng Uyên cả kinh, hắn nói lớn:

- Đan nhi, cẩn thận! 

Hắn vốn dĩ muốn lao ra ngăn cản dù biết sẽ chẳng thay đổi được kết cục gì. Nhưng kết cuộc nào xảy ra như vậy. Trước đây Tàng Thiên Ca đã từng gặp qua Tàng Tử Đan một lần, bình thường hắn rất ít khi lưu lại ấn tượng đối với người khác, nhưng mà cô gái nhỏ này thì lại rất khác biệt, vậy nên khi vừa nhìn thấy nàng, Tàng Thiên Ca đã nhận ra ngay. Mà vị lão tổ kia không chỉ nhắm vào một mình nàng, mà ngay cả Ninh Tiểu Tam cũng không bỏ qua. 

Tàng Thiên Ca đã xem Ninh Tiểu Tam này như huynh đệ của mình, hơn nữa Ninh Tiểu Tam còn là người cứu sống Ngọc Vô Trần nữa. Mà tình huống của Ngọc Vô Trần hiện tại vẫn còn phải phụ thuộc nhiều vào Ninh Tiểu Tam, nếu như hắn có mệnh hệ gì, Ngọc Vô Trần cũng khó mà hồi tỉnh được. 

Không chỉ riêng gì một mình Tàng Thiên Ca, cả Quân Mạc Tà và Tây Môn Bất Bại đều hiểu rõ tầm quan trọng hiện tại của Ninh Tiểu Tam như thế nào. Vậy nên khi vị lão tổ kia vừa mới xuất thủ, cả ba người bọn họ không hẹn mà đồng thời xuất thủ bảo hộ cho hai người họ. 

Phong nhận kia uy lực tuy bá đạo, nhưng thực lực của lão lại không mạnh bằng Tàng Thiên Ca. Vả lại lão chỉ là tùy ý ra tay, vậy nên không quá khó khăn để hóa giải. Chỉ thấy long ảnh, kiếm ý và phật hỏa xuất hiện, chỉ trong một tức đã nhẹ nhàng hóa giải được phong nhận, không để lại bất kỳ một dấu vết nào. 

Sau đó, Tàng Thiên Ca liền bước về phía trước, bảo vệ cho Ninh Tiểu Tam và Tàng Tử Đan, hắn nói:

- Lão tổ, cô gái này chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, hy vọng các vị lão tổ và phụ thân bỏ qua cho nàng. 

Vừa nói, hắn vừa ôm quyền, lưng hơi khom xuống, biểu hiện vô cùng chân thành. Chỉ thấy ngồi giữa đại điện, Tàng Vũ Thánh ánh mắt lãnh đạm, thế nhưng lại không giận mà uy, thật có khí phách của người đứng đầu một trong bát đại thế lực. Giọng nói không to, vừa đủ để mọi người cùng nghe thấy, trong lời nói có một cỗ uy vũ khó tả:

- Ca nhi, ngươi nghĩ rằng Thiên Long thánh điện là nơi tùy ý để người khác muốn làm gì thì làm sao?

- Phụ thân, cô gái này bởi vì quá thương nhớ người khác nên mới xúc động mạnh như vậy. Với lại nàng cũng chưa có làm bất kỳ hành động vô lễ nào cả, cho dù có cũng chỉ là tội nhỏ, không đến mức phải lấy mạng ra đền bù. Người cũng nói Thiên Long thánh điện là nơi tôn nghiêm nhất Thiên Long thần điện chúng ta, chẳng lẽ vì chuyện nhỏ này mà khiến Thiên Long thánh điện bị nhuốm máu sao? 

Tàng Thiên Ca không chút sợ hãi đáp lời. 

- Chuyện nhỏ? Giữa Thiên Long thánh điện lại dám la hét lung tung, chuyện mất mặt như vậy mà cũng xem là chuyện nhỏ được sao? Nếu mà truyền ra ngoài, mặt mũi Thiên Long thần điện sẽ để ở đâu đây? 

- Thiên Long thần điện là đệ nhất thế lực, ai dám nói xấu chính là muốn chết. Những người đứng ở đây đều là người một nhà, trừ phi bọn họ tự vạch áo cho người xem lưng thì làm sao người khác biết được chứ? 

- Hừ, coi bộ để ngươi lăn lộn một thời gian bên ngoài, ngươi nghĩ rằng mình đủ lông đủ cánh rồi nhỉ, dám trả treo với cả phụ thân của ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử của Kiếm Thánh đại nhân thì muốn làm gì thì làm, trước mặt bản tọa, ngươi chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi. 

- Ta chưa từng dựa vào cái danh đệ tử Kiếm Thánh để uy hiếp ai cả. Nếu như điện chủ đại nhân muốn giết bằng hữu của ta, trước tiên hãy bước qua xác của ta đã. 

- Giỏi… giỏi lắm… dám thách thức cả phụ thân của ngươi. Bản tọa muốn xem, thời gian qua được Kiếm Thánh đại nhân dạy dỗ, ngươi phát triển đến mức nào rồi. 

- ………

Chỉ trong chốc lát tình hình bỗng trở nên căng thẳng. Có lời đồn Tàng Vũ Thánh và Tàng Thiên Ca không hợp nhau. Nghe đâu cái danh Thiên Long Thánh tử này Tàng Thiên Ca cũng chẳng ưa thích gì. Vốn dĩ chỉ là lời đồn, nhưng nhìn tình huống hôm nay, coi bộ lời đồn không sai chút nào. Nhìn khí thế hai người đột ngột bộc phát, không gian khe khẽ vang lên âm thanh nổ vang, tựa hồ như tiếng sấm vậy. Cứ như rằng hai người họ thực sự sẽ đánh nhau vậy. 

- Mau dừng lại đi, hai người các ngươi tưởng rằng đây là cái chợ muốn làm gì thì làm sao? 

Một giọng nói uy nghiêm từ bên ngoài truyền vào, mọi người giật mình quay lưng nhìn về phía sau. Chỉ thấy có một bóng người chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở chỗ đó. Người này một thân bạch y, phiêu dật bất phàm, ánh mắt thâm thúy có ẩn chứa một tia tang thương, dù nhìn hắn rất trẻ tuổi, thế nhưng lại tạo cho người ta cảm giác hắn là một lão nhân gia đã trải qua đủ sự đời. 

Tàng Vũ Thánh kinh ngạc, không ngờ lại rời khỏi bảo tọa, quỳ xuống một cách vô cùng cung kính, hướng về phía gã nam tử bạch y kia, nói:

- Cung nghênh Huyền Long lão tổ!

Nhìn thấy Tàng Vũ Thánh quỳ xuống, ngoại trừ mấy vị lão tổ khác ra, toàn bộ những người còn lại đều quỳ rạp xuống đất, ngay cả ngẩn mặt cũng không dám, đồng thanh nói lớn:

- Cung nghênh Huyền Long lão tổ!

Dù không biết Huyền Long lão tổ này là ai, thế nhưng đối phương nhìn bất phàm, ngay cả Tàng Vũ Thánh nhìn thấy y cũng thập phần cung kính như vậy, đủ biết Huyền Long lão tổ nào thân phận cao quý như thế nào. 

Mấy vị lão tổ kia ngạc nhiên trong giây lát, rồi sau đó liền xuất hiện bên cạnh Huyền Long lão tổ, vui mừng nói:

- Huyền Long sư huynh, bế quan cũng hơn ba trăm năm rồi, cuối cùng huynh cũng chịu lộ diện. Nhìn khí tức trên người huynh, dường như đã đột phá Chí Tôn Thần rồi đúng không? 

- Thiên Long thần điện chúng ta ngàn năm qua, cuối cùng cũng xuất hiện một cường giả Chí Tôn Thần rồi. Nhất định phải ăn mừng thật lớn. 

- Ha ha, ngay cả ông trời cũng ủng hộ Thiên Long thần điện chúng ta, chẳng mấy chốc Thiên Long thần điện sẽ vượt xa mấy thế lực khác. 

- ………

Mặc cho những vị lão tổ kia vui mừng vì sự đột phá của mình, Huyền Long lão tổ chỉ để ý đến một người. Kẻ đó không phải đệ nhất thiên tài của Thiên Long thần điện Tàng Thiên Ca, không phải thiên tài kiếm đạo Quân Mạc Tà, và dĩ nhiên cũng không phải là Tây Môn Bất Bại. Kẻ đó mà Huyền Long lão tổ để tâm đến nhất, dĩ nhiên lại là một kẻ tu vi thấp kém nhất đang đứng trong đại điện này – Ninh Tiểu Tam. 

Trong đại điện, khi Huyền Long lão tổ xuất hiện, ngoại trừ đám lão tổ kia thì chỉ có ba người là không quỳ xuống. Đó là Quân Mạc Tà, Tây Môn Bất Bại, Võ Canh và Ninh Tiểu Tam. Quân Mạc Tà là đệ tử Vô Thượng Thiên cung, tất nhiên không có nghĩa vụ phải quỳ gối trước bất kỳ một ai, cho dù đó có là người đứng đầu một trong bát đại thế lực. Còn Tây Môn Bất Bại chính là thái tử của Tây Hàn đế quốc, luận thân phận thì cũng không có nghĩa vụ phải quỳ gối khi đối diện với Huyền Long lão tổ. Nhưng Ninh Tiểu Tam, hắn chỉ là một người bình thường, tu vi lại vô cùng yếu ớt, so với con kiến hôi còn muốn yếu hơn, vậy mà khi đối diện với uy áp của Huyền Long lão tổ, hắn lại không hề tỏ ra run sợ chút nào. 

Huyền Long lão tổ gật đầu nói với mấy người kia:

- Chuyện của ta để sau hẳn nói. 

Nói rồi, Huyền Long lão tổ chậm rãi bước về phía trước, hướng đi chính là chỗ mấy tên Quân Mạc Tà đang đứng. Dù không có nghĩa vụ phải quỳ gối, nhưng mà dù sao Huyền Long lão tổ chính là một đại cường giả, thân phận lại là trưởng bối của bọn họ, thế nên vẫn phải kính lễ:

- Quân Mạc Tà bái kiến Huyền Long lão tổ. 

- Tây Môn Bất Bại bái kiến Huyền Long lão tổ. 

- Chào! 

Giữa đương trường, ai nấy đều giật mình. Ngay cả Quân Mạc Tà, Tây Môn Bất Bại và Võ Canh cũng trợn mắt kinh ngạc, bọn họ không ngờ Ninh Tiểu Tam lại gan lớn như vậy, dám ăn nói trổng không với một đại cường giả. Cho dù là Quân Mạc Tà vô cùng kiêu ngạo cũng không có dám đứng trước mặt Huyền Long lão tổ ăn nói như thế. Ninh Tiểu Tam này… rốt cuộc là gan hắn lớn hơn trời, hay đơn giản chỉ là một kẻ ngu ngốc không biết sống chết đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play