Ninh Tiểu Tam giật bắn mình, lập tức ném cái bình rượu lại cho hắn, không dám cầm nó thêm một giây phút nào nữa. Nếu không ngộ nhỡ bị Võ lão đại ghi hận thì sau này thê thảm rồi.
Quân Mạc Tà thì đứng trầm ngâm nhìn Ninh Tiểu Tam, ánh mắt lộ vẻ âm trầm, trong đầu còn đang suy nghĩ: “Không lẽ là do ta quá đa nghi sao?”. Màn vừa rồi, đích thị là do Quân Mạc Tà bày ra. Mười bức họa khổng lồ kia tuy rằng có khoảng khắc phá vỡ thần thức hắn trong giây lát, nhưng không hiểu sao ngay sau đó một hơi thở, hắn đã bị ảo cảnh trong bức họa khu trừ.
Nhân cơ hội đó, hắn muốn thử xem Ninh Tiểu Tam này rốt cuộc ngu ngơ như vẻ bề ngoài hay là gian tế của Ma tộc. Hắn bí mật truyền âm với Tàng Thiên Ca và Võ Canh. Tàng Thiên Ca thì không thấy hồi âm, còn Võ Canh thì dường như vẫn còn một chút hiềm nghi, chỉ là tin tưởng Tàng Thiên Ca nên bấy lâu nay không thấy nói ra, dĩ nhiên liền đồng ý ngay. Nghĩ rằng chắc hẳn Tàng Thiên Ca cũng đã ngầm đồng ý, lập tức hắn liền giả bộ đang bị vây khốn trong ảo cảnh.
Nhưng Ninh Tiểu Tam không có để lộ ra điểm sơ hở nào, thái độ vô cùng tự nhiên chẳng có nửa điểm dối trá, làm bộ nào.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ thì Ninh Tiểu Tam bước đến hỏi:
- Quân thiếu, ngươi tỉnh lúc nào thế?
Quân Mạc Tà bừng tỉnh, nhưng không có lộ ra vẻ thất thố, trầm tĩnh trả lời:
- Vừa mới đây thôi. Có lẽ do tiếng hét của Võ lão đại khủng bố quá khiến ta giật mình, nhờ vậy mới tỉnh dậy được.
Rồi hắn mỉm cười, tay phải nâng lên, vỗ vai Ninh Tiểu Tam một cách thân mật, nói tiếp:
- Lần này may mắn có đệ, nếu không chỉ sợ đã bị giam lại trong ảo cảnh kia rồi. À đúng rồi, đệ tới đây trước, làm sao đệ có thể thoát khỏi ảo cảnh vậy?
Có lẽ vẫn còn mang một tia nghi kỵ, Quân Mạc Tà cố ý hỏi. Chỉ thấy Ninh Tiểu Tam nghiên đầu, dường như không hiểu Quân Mạc Tà đang nói gì.
- Ảo cảnh? Ảo cảnh gì? Lúc đệ bị nhốt vào đây, trong khi chờ đợi các huynh giải cứu, rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đi lung tung. Mấy căn phòng khác trống trơn, chỉ có duy nhất căn phòng này có chút kỳ lạ, đặc biệt là mười bức họa hình rồng kia, cảm thấy có huyền cơ đang ẩn trong đó. Thế nên khi thấy các huynh thì ta mới đưa đến chỗ này, xem thử có tìm hiểu được gì không. Mà nãy giờ, bọn huynh bị rơi vào ảnh cảnh à?
- Phải, khi vừa tiếp xúc với bức họa đi thì đầu óc đột ngột đau nhói, chưa kịp hiểu gì đã thấy một huyễn cảnh tang thương, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng la hét thảm thiết, máu tươi nhuộm đỏ cả không gian. Có lẽ đệ nhờ cái chung gia truyền kia nên mới không bị nó ảnh hưởng. Đệ nhất định phải cất giữ cái chung đó thật kỹ, nếu để cho người khác biết được, sợ rằng sẽ gặp họa sát thân. – Quân Mạc Tà nghiêm túc nhắc nhở.
- Nhất định… nhất định rồi. Cái mạng nhỏ này chỉ có một, phải bảo vệ thật kỹ chứ. Ha ha…
Trong lúc Quân Mạc Tà và Ninh Tiểu Tam nói chuyện phiếm thì Võ Canh hậm hực ngồi ở một góc, cả người ủ rũ, nhìn cái gương mặt râu ria lởm chởm đang buồn rầu như nhà có tang vậy. Ánh mắt bi ai nhìn vào bình hồ lô của mình, trong lòng không ngừng hét vang: “Rượu quý ơi, ta chỉ lỡ dại dột nghe lời Quân Mạc Tà có một lần thôi mà ngươi bỏ ta đi.” Rượu trong bình giờ chỉ còn lại tầm một phần tư mà thôi. Bình rượu này khác với mấy mấy loại rượu khác, vô cùng trân quý, bình thường chỉ dám đem ra ngửi hoặc nếm một chút mà thôi, nhưng hôm nay, cứ như vậy mà bị Ninh Tiểu Tam đổ đi gần hết. Dù trong lòng uất hận, nhưng chẳng thể khiến cho rượu ngon quay trở lại nữa.
Ánh mắt thơ thẩn nhìn lên trời, rồi lại nhìn xuống bình rượu trong tay, muôn vẻ hối hận hằn sâu trong đôi mắt, hắn không dám nhìn nữa, liền đảo mắt nhìn xung quanh. Bỗng nhiên phát hiện, Tàng Thiên Ca vẫn đứng tại đó như trời trồng.
“Cái thằng này, diễn sâu quá rồi đó!”
Võ Canh chửi thầm một tiếng, rồi sau đó vẫy tay, nhìn bộ dáng có chút uể oải, nói:
- Lão nhị, rảnh không có chuyện gì làm thì uống với đại ca một ly. Đang rầu bạc cả râu đây này.
Thế nhưng không hề có một lời đáp lại nào cả, Tàng Thiên Ca vẫn đứng yên tại đó, nhìn ánh mắt hắn có chút u tối, cứ như một cái xác không hồn vậy. Võ Canh đợi lâu mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, liền cảm thấy kỳ lạ.
- Này này… không lẽ hắn…
Võ Canh chợt phát hiện ra rằng Tàng Thiên Ca không có phải là đang làm bộ, mà hắn đang thực sự… bị lạc vào trong ảo cảnh. Hai tên kia còn mải nói chuyện, vậy nên không có nhìn ra được tình huống bên này. Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên làm chấn động cả tòa nhà.
Hai người họ quay lại thì thấy Võ Canh sắc mặt tái nhợt, trước ngực ướt đẫm máu tươi, trọng thương không hề nhẹ.
- Võ lão đại, làm sao mà trọng thương nặng như vậy?
Quân Mạc Tà nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Võ Canh, đỡ hắn ngồi gượng dậy, sau đó lấy ra một khỏa đan dược nhét vào miệng hắn. Nhưng Võ Canh chưa kịp nuốt nó vào thì đã phun ra ngay, bởi vì hắn nhìn thấy Ninh Tiểu Tam đang tiến tới gần Tàng Thiên Ca. Vừa nữa, cũng bởi vì tiếp xúc với Tàng Thiên Ca mà hắn mới bị phản chấn đến nỗi trọng thương nặng như thế này.
- Ninh Tiểu Tam, không được đụng vào người hắn.
Võ Canh hét lớn khiến cho Ninh Tiểu Tam khựng lại giữa chừng. Nếu như chỉ chậm trong giây lát nữa thôi, có lẽ tình huống của Ninh Tiểu Tam sẽ không khác biệt gì so với hắn cả.
Võ Canh mệt nhọc, thở ra một hơi rồi mới nói:
- Có lẽ… lão nhị thực sự đã rơi vào trong ảo cảnh rồi. Xung quanh người hắn có một luồng sức mạnh thần bí nào đó bảo hộ, giống như… sức mạnh của thần vậy, dù là người cũng không thể động vào nó được.
Vừa nói, hắn vừa nhìn Quân Mạc Tà, thậm chí có thể nhìn thấy trong đôi mắt hắn thoáng qua một tia úy kỵ. Quân Mạc Tà đương nhiên tin tưởng, hai hàng chân mày nhíu lại, trong lòng đang vô cùng lo lắng. Hai người bọn chúng thì lo lắng, nhưng còn một kẻ thì khóe môi lại nở một nụ cười nhạt. Đó là kẻ có khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ bằng đồng kia, lúc này hai con ngươi của hắn biến thành mặt trăng khuyết màu đỏ, tựa hồ có thể nhìn xuyên qua không gian vậy.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Thế giới như đang chiềm sâu vào trong sự hủy diệt, bầu trời bị một đám mây đen dày đặc che phủ, sấm chớp ầm ầm, những tia lôi điện chứa đựng pháp tắc hủy diệt giáng xuống đại địa, muốn biến mọi thứ thành tro bụi. Bên dưới đại địa thì chính là một biển dung nham đang từ từ nuốt lấy mọi thứ, rồi đại hồng thủy quét ngang vạn vật trên đường đi của nó, phong bạo xé rách phiến hư không… mọi thứ diễn ra thật sự quá khủng khiếp.
Tất cả mọi thứ đều do một sinh vật gây ra, đó là một sinh vật to lớn có hình dáng giống như rồng, nó to lớn, mạnh mẽ, hung bạo… hơn những gì mà người ta biết. Toàn thân được bao phủ bởi một lớp lân phiến màu đen. Trên từng tấm lân phiến đó có những hoa văn đồ đằng, mỗi đồ đằng lại tượng trưng cho một sức mạnh khác nhau. Giữa ngực viên ngọc, bên trong viên ngọc đó là một ngọn đen tím, chính là căn nguyên sức mạnh của nó. Sau lưng là hai đôi cánh to lớn có thể che phủ cả bầu trời. Sinh vật này có thể điều khiển mọi sức mạnh, không gì có thể khiến nó bị thương, một sinh vật hoàn hảo nhất trên thế giới này.
Chỉ có duy nhất một kẻ nhìn thấy được sinh vật này, chứng kiến được sức mạnh hạo hãn vô biên vô tận của nó, chính là Tàng Thiên Ca. Hắn bị sự uy dũng, bị sức mạnh nghịch đảo càn không của nó chấn nhiếp, thật không thể tưởng tượng nổi có một sinh vật mạnh một cách khủng bố đến như vậy. Không hiểu sao, hắn cảm thấy có gì đó rất quen thuộc với nó, một cảm giác thân quen kỳ lạ, dường như… hắn đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi.
Rồi tự nhiên, sinh vật nhìn giống rồng đó quay đầu nhìn Tàng Thiên Ca, một đôi mắt tuyệt đẹp như đang chứa đựng tất cả những ngôi sao trên trời đó nhìn trừng trừng vào hắn, rồi nó thét lớn một tiếng. Tàng Thiên Ca giật bắn mình, từ trong hư không một luồng linh khí hư huyễn tiến vào đại não của hắn. Đau nhứt muốn nổ tung cả đầu, Tàng Thiên Ca không chịu nổi mà ôm đầu hét thảm một tiếng.
Lúc này, hắn đã tỉnh lại. Nhưng cơ hồ hắn mang theo luồng uy khí của sinh vật hoàn hảo kia, chỉ thấy một cỗ uy khí hiển hiện trên người hắn, kình phong đẩy lui ba người kia về phía sau, đập lưng vào bức tường, để lại một vết hằn thật sâu, phun ra một ngụm máu tươi.
- Hắn… rốt cuộc tại sao đột ngột mạnh lên như vậy?
Quân Mạc Tà vận chuyển nguyên lực thành một lớp hộ thân, đồng thời còn phải bảo hộ cho cả Ninh Tiểu Tam nữa, ánh mắt hiếu kỳ quan sát Tàng Thiên Ca, thều thào tự nói.
Tàng Thiên Ca như đang dần lấy lại sự thanh tịnh, ngồi xếp bằng xuống vận chuyển Cửu Chuyển Thần Long Quyết, nhưng khác với trước đây, đã không còn là bảy đầu kim long nữa, mà thay vào đó là chín đầu kim long. Thậm chí, chín đầu kim long này còn đang muốn biến đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT