Bầu trời sấm sét chằn chịt, thiên địa rung động, phong vân biến sắc, thiên địa như đang rung chuyển nhè nhẹ. Nhìn xuống mặt đất, khắp nơi biến thành phế tích, đầy những vết lồi lõm do bị ngoại lực phá hủy, ẩn hiện trong không gian còn để lại khí tức âm sát mãnh liệt.
Bỗng nhiên hư không vặn vẹo, một cực kiếm khổng lồ trên bầu trời đánh xuống, đất đá tán loạn trên không trung đều bị hóa thành vô hình, mây đen trên bầu trời bị uy khí của hắc kiếm màu đen kia chia thành hai nửa. Kiếm cương màu đen khí thế như hủy thiên diệt địa, trảm thẳng về phía đối diện, nơi quang mang ấm áp hoàn toàn khắc biệt với sự hà khắc phía bên này, ẩn ẩn còn nghe thấy tiếng long ngâm.
Ầm một tiếng, hắc kiếm uy lực bá đạo như vậy, chẳng ngờ người bên kia lại có thể chặn đứng lại, dù bị bức lùi về phía sau vài chục thước, thế nhưng vẫn không rơi vào thế hạ phong. Một giọng nói nam tử từ bên trong kim quang vang lên:
- Quân Mạc Tà, chúng ta đã chiến ba ngày ba đêm rồi, ngươi còn muốn đánh đến lúc nào đây?
Trong không gian đen tối bị che phủ bởi tầng tầng mây đen, một gã thanh niên vận tử y trang nhã, dung mạo tuấn tú, nhưng lộ ra nét lạnh lùng, sắc bén như một lưỡi kiếm đã rút khỏi vỏ. Gã nam tử này, đích thị chính là Quân Mạc Tà.
Giữa không trung, Quân Mạc Tà không tiếp tục tấn công, thu lại thanh hắc kiếm, nhưng chiến ý trên người vẫn cuồn cuộn như trước, ánh mắt phấn khích như nhìn thấy đồ vật yêu thích của mình, khóe miệng nhếch nụ cười âm lãnh, chậm rãi nói:
- Ha ha, Tàng Thiên Ca, ngươi có biết bao lâu rồi bản công tử mới tìm được một đối thủ xứng tầm như ngươi không? Muốn kết thúc rất đơn giản, một là ngươi bại, hay là bản công tử bại.
Đối thủ của Quân Mạc Tà, không ngờ lại chính là Tàng Thiên Ca. Sau khi rời khỏi Vô Thượng Thiên Cung, những tháng này Tàng Thiên Ca đồng hành với Võ Canh, lăn lộn hồng trần. Mấy ngày trước, đột nhiên Quân Mạc Tà xuất hiện, chẳng biết làm cách nào mà Quân Mạc Tà lại phát hiện được Tàng Thiên Ca, và hai người bọn họ đánh nhau cho đến tận bây giờ.
Càng đáng, Quân Mạc Tà càng cảm thấy Tàng Thiên Ca rất thú vị, hoàn toàn khác biệt với những tên khác trong thập đại thiên kiêu, có thể nói là ngang tài ngang sức. Lúc đầu thì Quân Mạc Tà còn chiếm thượng phong, không ngờ càng đánh, Tàng Thiên Ca lại càng mạnh lên, chiến ý trong lòng Quân Mạc Tà trỗi dậy mạnh mẽ, ngay cả Ma Ảnh Kiếm – pháp khí cấp bán thần cũng lôi ra.
Đây là lần đầu tiên Tàng Thiên Ca gặp một đối thủ mạnh mẽ đến như vậy. Phán đoán của hắn, chỉ sợ ngay cả mấy vị huynh trưởng cũng không phải đối thủ của Quân Mạc Tà. Nếu như bản thân hắn không được tu luyện tại Mộng Long cung và được sư tôn Kiếm Thánh chỉ điểm, chỉ sợ đã bại dưới kiếm của Quân Mạc Tà không dưới mười lần rồi.
Quân Mạc Tà dừng lại mới một lúc, sau đó lại tiếp tục đánh tiếp. Tuyền Cơ Kiếm một lần nữa hắc quang cuồn cuộn, sát khí mãnh liệt bùng nổ, sấm sét trên trời rền vang, tiếp đó hội tụ vào Ma Ảnh Kiếm. Quân Mạc Tà giống như ma thần từ chốn cửu u, sau lưng lờ mờ xuất hiện một ảo ảnh ngạ quỷ hung hãn.
- Liên Hoa Quỷ Nhẫn!
Chỉ thấy Quân Mạc Tà liên tục chém ra mấy trăm đạo kiếm cương, tốc độc cực nhanh xuyên qua hư không chém tới chỗ Tàng Thiên Ca.
Tàng Thiên Ca không lộ ra nét hoảng sợ nào, Thần Quang Kiếm trong tay hắn, phối hợp với Cửu Chuyển Thần Long Quyết đệ lục tầng, nhìn hắn giống như một vầng thái dương, xung quanh là sáu đầu kim long uốn lượn, ngâm lên một tiếng rồi dung nhập và Thần Quang Kiếm.
- Đại Nhật Đông Thăng!
Kiếm khí cuồng cuộn, phối hợp với long uy như muốn bài sơn đảo hải, kiếm quang xẹt qua bầu trời, nhìn không khác gì mặt trời lúc hừng đông, một kiếm vừa đẹp đẽ vừa tràn đầy sức mạnh. *Ầm ầm ầm* hư không và mặt đất như thủy tinh rạn nứt, phương viên trăm trượng lại tiếp tục bị dư uy tàn phá dữ dội. Một lần nữa, Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca bất phân thắng bại. Tất nhiên không có dừng lại, Quân Mạc Tà lao đến tiếp tục tấn công Tàng Thiên Ca.
Đứng cách đó ngoài trăm trượng, đứng trên đỉnh một ngọn núi khá cao, tại chỗ này có thể nhìn thấy rõ ràng cuộc chiến của Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca. Một gã trung niên hán tử to lớn vạm vỡ, mặc mộ bộ đồ vải thô có vài chỗ chấp vá, trên tay cầm vỏ rượu. Nhưng dường như từ lúc hai người kia đánh nhau cho đến bây giờ, gã hán tử cao to này chưa hề đụng đến một giọt rượu nào. Khiến cho một kẻ si mê rượu ngon như Võ Canh chấn kinh đến nỗi quên đi thú vui của mình như vậy, có thể thấy cuộc chiến kia hấp dẫn đến như thế nào.
Võ Canh tu vi có thể mạnh hơn Quân Mạc Tà, nhưng nếu thực sự đánh nhau, Võ Canh tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. Lúc trước khi Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca đánh nhau, Võ Canh cũng từng đánh vài hiệp với Quân Mạc Tà, thế nhưng chỉ trong chục chiêu đã dễ dàng đánh bại hắn. Đó là do đối phương còn thủ hạ lưu tình, nếu toàn lực xuất thủ, chỉ sợ hắn có chục cái mạng cũng không đủ cho Quân Mạc Tà giết.
Mà không ngờ Tàng Thiên Ca lại có thể đánh nhau ba ngày ba đêm với Quân Mạc Tà, đứa nhỏ này đã tiến bộ kinh khủng đến như vậy. Thiên tài đúng là thiên tài, không phải hạng như Võ Canh có thể so sánh. Tay cầm vò rượu mà run run, thì thào tự nói:
- Từ lúc nào lại chui ra mấy tên quái vật như thế này vậy chứ?
Lại qua thêm trăm hiệp nữa, cuộc chiến của hai người bọn họ vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Tuy rằng đã yếu hẳn đi, nhưng khí thế vẫn hừng hực, tiếp tục lao vào đánh nhau như hai gã điên. Chỗ mà hai người bọn họ đánh nhau Tuyền Cơ Thành không quá xa, dĩ nhiên hấp dẫn vô số cường giả.
Nhưng không có người nào dám tiến gần đến chỗ cuộc chiến, cách ngọn núi mà Võ Canh đang ngồi cũng phải hai ba trăm dặm. Cuộc chiến giữa hai đại thiên tài khủng khiếp đến như vậy, chỉ mỗi dư uy thôi cũng đủ đè bẹp bọn chúng, ai nấy trợn mắt khiếp hãi không thôi.
- Hai người bọn họ là ai, nhìn còn trẻ như vậy mà thực lực thật kinh khủng.
- Võ kỹ của gã áo đen thì ta không biết, nhưng gã còn lại thì nhìn rất quen mắt.
- Ta nhớ ra rồi. Hình như võ kỹ đó tên là Cửu Chuyển Thần Long Quyết, đệ nhất võ kỹ của Thiên Long thần điện.
- Cửu Chuyển Thần Long Quyết rất khó tu luyện, mà dường như hắn đã luyện đến đại thành cảnh giới rồi.
- Tuổi còn trẻ mà tu luyện Cửu Chuyển Thần Long Quyết đến đại thành cảnh giới, không lẽ… gã đó chính là Thánh Tử sao?
Cửu Chuyển Thần Long Quyết nổi danh trong thiên hạ, đặc biệt là võ giả ở Thiên Băng đại lục, ai nấy đều nghe nói đến nó. Tuy rằng vẫn chưa chứng kiến qua, nhưng theo những lời truyền miệng, chỉ cần phân tích thêm một chút thì liền nhận ra ngay.
Thánh Tử Tàng Thiên Ca được đồn thổi tuổi trẻ tài cao, chưa đầy mười tám đã bước vào Đấu Thần kỳ, hơn nữa thực lực vượt xa đồng cấp, được cao tầng Thiên Long thần điện vô cùng coi trọng. Không chỉ thế, hắn còn được Vô Thượng Thiên Cung để mắt tới, được thiên hạ đệ nhất nhân Kiếm Thánh nhận làm đệ tử, khiến cho người ta hâm mộ không thôi.
Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay Tàng Thiên Ca đại triển thần uy, quả nhiên không sai với lời đồn. Thậm chí, so với lời đồn còn muốn mạnh hơn.
Tàng Thiên Ca đã kinh khủng như vậy, đối thủ của hắn cũng mạnh không kém, nếu như không muốn nói là trên cơ một bậc. Rốt cuộc người thanh niên áo đen kia là ai mà thực lực cường hãn đến vậy, ai nấy đều tò mò không thôi.
Lại mấy ngày nữa, cuộc chiến của hai người họ mới dần vơi bớt. Thương thế của hai người bọn họ quá nặng, y phục rách tinh tươm để lộ ra những mảng máu lớn. Đương nhiên đó chỉ là vết thương ngoài da, quan trọng là nguyên lực đã cạn kiệt, khó mà có thể tiếp tục đánh tiếp.
Quân Mạc Tà hơi thở nặng nhọc, so với trước đây đã yếu hẳn đi, nhưng mà khí thế vẫn không hề thuyên giảm, ánh mắt sáng rực, miệng nở nụ cười thích thú, nói:
- Thật thống khoái. Từ khi rời khỏi Âm Phong sơn, ngươi là người thứ hai khiến cho ta phấn kích đến như vậy.
Tàng Thiên Ca sắc mặt nhợt nhạt, tuy nhiên vẫn ngưng trọng như trước, sau đó nói:
- Người đầu tiên… là ai?
- Kẻ đó tên là Đinh Xuân Thu, dường như ngang tuổi với ngươi. Tuy rằng ta chưa chân chính giao chiến với hắn, nhưng ta có thể cảm nhận được hắn rất mạnh, không thua kém gì hai chúng ta cả.
- Có cơ hộ, ta cũng muốn được gặp hắn một lần.
- Nhưng trước tiên phải chấm dứt cuộc chiến này đã.
Quân Mạc Tà lại một lần nữa nâng kiếm lên, mũi kiếm chĩa thẳng vào người Tàng Thiên Ca, dường như đang muốn đánh ra một kích toàn lực. Tàng Thiên Ca nhíu mày, nghiêm túc hỏi:
- Hai chúng ta đều đã trọng thương, có cần phải làm đến cùng như vậy không?