Vừa nói, bỗng nhiên tả thủ của Vô Đạo trong chớp mắt liên tục kết ra chục đạo ấn quyết đánh vào khối sắt, tinh thần lực mạnh đồng thời truyền vào, đột nhiên một khí tức tang thương cổ xưa hiện lên. Chỉ nghe một đạo âm thanh như hoang thú thời viễn cổ gầm lên, uy áp hàng lâm, nhất thời khiến cho người ta không trụ vững nổi. 

Thậm chí ngay khi ấy, mờ mờ ảo ảo trên bầu trời xuất hiện một bóng dáng của một đầu cự điểu màu xanh như ngọc bích, nhìn hình dáng khá giống phượng hoàng trong truyền thuyết, và cũng không kém phần uy dũng. 

Tuy rằng chỉ xảy ra trông giây lát, nhưng nhiêu đó cũng khiến cho người ta kinh sợ, nhớ mãi không thôi. Có rất nhiều người, bởi vì uy áp đột ngột hàng lâm, không kịp phản ứng nên bị phản phệ, người thì thổ huyết, người thì ngất ngay giữa đương trường. 

Trương Vô Thường phải lập tức cho thuộc hạ đưa mấy người đó đem đi chỗ khác, một lúc sau mới ổn định lại tình hình. Ai nấy vẫn còn giữ nguyên vẻ kinh ngạc, ngay cả bốn người của tổ Giám định sư kia cũng không ngoại lệ. Bởi vì từ lúc xếp khối sắt kia vào hàng ngũ tuyệt phẩm, Vô Đạo vẫn một mực giữ bí mật, thế nên bọn họ ngạc nhiên như vậy cũng không có gì khó hiểu. 

- Đó… đó là gì vậy?

- Hình như ta lờ mờ nhìn thấy một đầu điểu thú khổng lồ. 

- Cái uy áp cường đại đó, chỉ sợ có thể so sánh với cường giả Chí Tôn thần. 

- Khối sắt đó rốt cuộc là thứ gì, lại ẩn chứa một cỗ khí tức cường đại. 

- Quả nhiên là kiện vật được xếp vào hàng ngũ tuyệt phẩm, so với nhất phẩm chênh lệch không nhỏ.

- Ta đã nói rồi mà, các vị tiền bối làm sao bỡn cợt chúng ta được. 

- Ngạo Kiếm thần điện không biết có phải có sở thích tự bôi đen cái mặt mình không nữa. 

- Cẩn thận một chút, để bọn họ nghe được thì cái mạng của ngươi không thọ được đâu. 

- ………

Vô Đạo sau khi thu lại khí tức, nhìn thấy đương trường cũng dần ổn định rồi, tiếp đó mới giải thích:

- Khối sắt này, nhìn bề ngoài đúng là bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhưng chính sự bình thường đó mới là điểm bất thường. Trước đây Đinh mỗ cũng đã từng gặp một khối kim loại giống như thế này, theo như người bán giải thích là được thấy từ Thần Địa. 

Vô Đạo vừa mới nói đến hai chữ “Thần Địa”, từ siêu cấp thế lực, nhất phẩm tông môn cho đến giới tán tu đều vô cùng khiếp sợ. Thần Địa là địa phương thần bí nhất tại Huyền Thiên giới này. Huyền Thiên giới có năm địa phương cực kỳ nguy hiểm, còn gọi là tuyệt địa, dù là cường giả Chí Tôn thần tiến vào cũng không còn mạng trở ra. Năm địa phương đó lần lượt là Đông hải Phong Bạo, Tây vực Man Hoang, Nam vực Hỏa Hải, Bắc vực Bắc Hoang, và trung địa Thần Địa. Trong số đó năm vùng cấm địa, Thần Địa chính là thần bí nhất, nguy hiểm nhất, và cũng là địa phương duy nhất cách mỗi mấy trăm năm lại mở ra một lần. 

Bốn cấm địa còn lại, tuy nói rằng vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần không tiến vào quá sâu thì vẫn còn cơ hội sống sót. Còn Thần Địa lại hoàn toàn khác biệt. Nơi đó có vô số huyền cơ chờ người hữu duyên tìm đến, và cũng có vô số nguy hiểm rình rập chờ lấy đi tính mạng người ta. Nếu như duyên cơ chiếm một thì nguy hiểm chiếm đến chín phần. Bởi vì bên trong Thần Địa, dù bất kỳ địa phương nào cũng tràn ngập ngạ quỷ hung linh. 

Dù là ở địa phương ngoài rìa hay là địa phương trung tâm, không có nơi nào không có hung linh. Mới chỉ là vùng ngoài rìa biên giới, ngạ quỷ hung linh thực lực đã tương đương với cường giả Chủ Thần cảnh rồi. Còn địa phương trung tâm Thần Địa, chẳng biết ngạ quỷ hung linh mạnh đến mức nào, bởi vì chẳng có ai tiến vào đó cả. Mà dù có thì cũng chẳng có mạng để trở ra. 

Mỗi lần Thần Địa mở ra, dù nguy hiểm cũng có vô số cường giả tiến vào. Đó vừa là thí luyện, vừa là tìm kiếm duyên cơ cho bản thân. Còn nhớ lần gần nhất Thần Địa mở ra, vô số người tiến vào, nhưng chỉ có hai người là đoạt được một chút duyên cơ mà thôi. Những người còn lại hầu như chỉ ma luyện mà thôi. Dù sao Ma Tộc chi chiến diễn ra ngay sau đó, thế nên chẳng ai dám mạo hiểm cả, nếu không số phận nhân loại khó mà lường trước được. 

Lại nói đến ba người đoạt được duyên cơ kia. Một trong số đó chính là Kiếm Thánh Chu Kiếm Minh – cung chủ Vô Thượng Thiên cung; kẻ còn lại là thủ lĩnh Yêu Tộc – Thánh Tước yêu quân. Nhờ có Kiếm Thánh và Thánh Tước yêu quân lĩnh suất nhân yêu lưỡng tộc, Ma Tộc chi chiến năm đó, phía bên Huyền Thiên giới mới giành được thắng lợi. 

Hiện tại, Kiếm Thánh và Thánh Tước yêu quân chính là hai nhân vật mạnh nhất Huyền Thiên giới. Tuy rằng yêu tộc không còn cường thịnh như xưa nữa, nhưng mà tuyệt đối không thể xem thường. Một khi để cho Thánh Tước yêu quân nổi giận, ai mà biết được số phận Huyền Thiên giới sẽ ra sao. 

Hai chữ Thần Địa vẫn luôn là một thứ gì đó, vừa khiến cho người ta yêu quý, lại vừa khiến cho người ta khiếp sợ. Không ngờ, Long Hổ đại hội này lại có thứ liên quan đến Thần Địa. Bỗng dưng quảng trường trở nên im lặng, đến mức chiếc kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng. 

Vô Đạo lại giải thích tiếp:

- Khối kim loại mà Đinh mỗ nhìn thấy chỉ là một khối kim loại bình thường, đem đi luyện khí thì có lẽ sẽ trở thành binh khí tốt. Nhưng mà khối kim loại này thì lại khác. Nó có tên gọi là Tinh Đấu Thiên Thạch, giống như Càn Khôn trạc mà võ giả sử dụng, chỉ là nếu không có thủ ấn cùng với Tinh thần lực cường đại thì không có cách nào khai mở được phong ấn cả. Những thứ cất giấu trong Tinh Đấu Thiên Thạch tuyệt đối bất phàm. Vừa rồi các vị cũng đã thấy, Đinh mỗ chỉ vận dụng một chút sức mạnh thôi mà khiến cho mọi người chấn kinh như vậy, nếu như phát huy toàn lực, tuyệt đối có thể hùng bá thiên hạ, duy ngã độc tôn. 

Đó là Vô Đạo còn chưa nói, Tinh Đấu Thiên Thạch này chỉ tồn tại ở thời viễn cổ, Huyền Thiên giới tuyệt đối không thể xuất hiện. Không biết Thần Địa kia rốt cuộc là địa phương như thế nào, vậy mà ngay cả Tinh Đấu Thiên Thạch cũng xuất hiện. 

Tất cả mọi người đều như đang mơ trong giấc mộng. Cho đến thời điểm hiện tại, ngay cả Kiếm Thánh và Thánh Tước yêu quân cũng chưa dám nói với tám chữ hùng bá thiên hạ, duy ngã độc tôn. Thế nhưng, khối kim loại kia lại có thể khiến cho người ta thật sự đạt được tới cái cảnh giới đó. Là ai? Là ai mà may mắn có được Tinh Đấu Thiên Thạch kia. Nếu phát hiện, chỉ sợ dù mạnh như Kiếm Thánh cũng bị cả đại lục truy sát. 

Vô Đạo thấy người khác ngạc nhiên đến như vậy, lại lắc đầu thở dài. Diệp Dương thấy vậy thì nghi hoặc hỏi:

- Đinh Xuân Thu đại sư, vì sao lại lắc đầu?

Diệp Dương tuy đạt được danh hiệu Luyện Khí chi vương, ánh mắt giám định cũng vô cùng xuất chúng, trước giờ rất ít nể phục người khác. Nhưng bây giờ, hắn đã thực sự nể phục Vô Đạo, vì vậy mới thêm vào hai chữ đại sư phía sau. 

Chẳng có ai phản đối Diệp Dương nói vậy cả. Đồng thời cũng giống như Diệp Dương, ngạc nhiên nhìn Vô Đạo. 

- Đinh mỗ giải thích lại một chút. Giấu bên trong Tinh Đấu Thiên Thạch này là một viễn cổ đại trận, Đinh mỗ nông cạn, không biết được tên của nó là gì. Nhưng có một điều có thể khẳng định, bất kỳ đại trận nào trên thế giới này cũng không thể so sánh được với đại trận ẩn trong Tinh Đấu Thiên Thạch. Đinh mỗ thật hâm mộ, chẳng biết vị tiền bối nào sáng tạo ra một đại trận kinh khủng đến như vậy. Chỉ là… 

Hắn giải thích một hồi, càng nói càng khiến cho người ta trở nên huyễn hoặc. Nhưng đến cuối cùng… dường như có điều gì đó không ổn. 

- Muốn phát huy uy lực của đại trận này cần có bốn điều kiện. Thứ nhất, thực lực chí ít phải là Thượng Thần cảnh trở lên; thứ hai, Tinh thần lực phải vô cùng mạnh mẽ, và phải duy trì được ngắn nhất là mười hơi thở thì mới bắt đầu khởi động được; thứ ba, người khởi động đại trận này phải biết dung hợp nguyên lực và Tinh thần lực lại với nhau; và thứ tư là phải biết pháp quyết. Bốn điều kiện không được thiếu bất kỳ điều kiện nào cả. Vừa rồi Đinh mỗ thử thực hành, nguyên lực và Tinh thần lực thiếu chút nữa đã cạn kiệt rồi. Vậy nên ta mới lắc đầu, Tinh Đấu Thần Thạch này vốn không phải là thứ để phàm nhân như chúng ta sử dụng. Dù rơi vào tay ai cũng không khác gì một khối sắt vụn cả. Thật đáng tiếc. 

Nói xong, Vô Đạo thở dài một tiếng. Hắn cũng cực kỳ coi trọng Tinh Đấu Thiên Thạch này, thế nhưng mà ngay cả hắn cũng chỉ mới điều động một chút da lông bên ngoài mà thôi. Cái này giống như nhìn thấy kho vàng mà ngay trước mắt, thò tay vào là lấy được ngay. Nhưng mà muốn lấy thì phải có chìa khóa. Oái ăm làm sao.

Vô Đạo giải thích, vốn đang mơ mộng thì ai nấy đều tụt cảm xúc. Điều kiện đầu tiên thì không có vấn đề, điều kiện thứ hai thì miễn cưỡng chấp như, nhưng mà cái thứ ba, dung hợp Tinh thần lực và nguyên lực, từ xưa đến giờ vốn chẳng ai làm được điều này. Còn cái gì pháp quyết nữa, có trời mới biết pháp quyết chân chính của nó là gì. 

Đột nhiên, người ta nhớ lại một chuyện. Đinh Xuân Thu này làm thế nào biết được cách dung hợp Tinh thần lực và nguyên lực, và còn cả pháp quyết kia nữa, hắn làm sao biết được? Mọi sự chú ý, ngay lập tức dồn về phía Vô Đạo. Dường như biết trước việc này, Vô Đạo chẳng có biểu hiện ngạc nhiên hay lo sợ gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play