- Hắn đã tu luyện đến tầng thứ năm Bất tử chi thân? Sao có thể nhanh đến như vậy được?
Sở Hóa Long ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm Trịnh Thần Không. Quả thực màn vừa rồi đã khiến cho người ta chấn kinh. Có thần công như vậy hộ thân, dù gặp đối thủ cường đại hơn thì cũng có khả năng vượt cấp giết người.
Còn Trịnh Thần Không, hắn không nghĩ được nhiều như vậy. Bất tử chi thân là con bài tẩy bảo hộ tính mạng, không đến lúc nguy cấp thì hắn tuyệt không muốn để lộ tin tức hắn tu luyện Địa Ngục đạo. Chẳng ngờ Tinh Hồn dù sắp chết vẫn có thể đánh ra một chiêu mạng đến mức hủy đi nhục thân, khiến cho hắn không thể không bại lộ Bất tử chi thân. Xem ra sau cuộc chiến này sẽ có không ít phiền phức đến với hăn đây.
Nhưng với kẻ ngạo mạn khinh thường người khác như Trịnh Thần Không, cho dù bại lộ thì hắn vẫn tự tin không có người nào dám có dị tâm với hắn. Mà nếu có đi nữa thì cũng phải xem phân lượng của kẻ đó như thế nào đã. Trịnh Thần Không lại nhìn Tinh Hồn, ánh mắt giống như nhìn một kẻ sắp chết, nói:
- Dù sao ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng, tạm thời bản thái tử không giết ngươi. Nhưng mà vẫn phải để cho kẻ khác biết rằng, chống đối bản thái tử sẽ phải nhận hậu quả như thế nào.
Nói xong, Trịnh Thần Không lấy ra một thanh kiếm màu vàng, trong khói lửa mờ mịt phát ra ánh hào quang, thanh kiếm này tuyệt đối là một kiện bán thần khí hạ phẩm. Có lẽ hắn muốn phế hết tứ chi Tinh Hồn, khiến cho Tinh Hồn trở thành một phế nhân muốn chết không được, muốn sống cũng không xong, sự sống chết vĩnh viễn không thể tự mình quyết định.
Liệu có kỳ tích xảy ra? Những kẻ mang đại vận khí luôn rất khó giết, trừ khi thần hồn đã diệt, nếu không mọi thứ đều có thể diễn ra.
Lúc Trịnh Thần Không định dùng kiếm chém xuống, bỗng một ngọn lửa màu đen tím xuất hiện, một kiện bán thần khí hạ phẩm trong chớp mắt liền bị đốt thành tro bụi. Bởi vì sự việc diễn ra quá nhanh, mà Trịnh Thần Không lại nghĩ rằng Tinh Hồn đã kiệt quệ, chỉ còn nằm chờ chết, thế nên dương dương tự đắc, nào ngờ bị ngọn lửa bất ngờ tấn công, ngay cả cánh tay mới mọc lại cũng bị đốt cháy thành tro.
Trịnh Thần Không hoảng sợ, cấp tốc lùi về phía sau, ngay cả cánh tay cũng phải tự phế bỏ. Bởi vì ngọn lực lượng thiêu đốt của ngọn lửa kia quá kinh khủng, chỉ cần chậm một giây thì không chỉ thanh kiếm và cánh tay của hắn thành tro bụi, ngay cả thân thể cũng bị hỏa thiêu đến chết.
“Đó là ngọn lửa gì? Ngay cả Bất tử chi thân cũng bị nó thiêu đốt mà không thể phục hồi?” Trịnh Thần Không chấn kinh, liền truyền âm hỏi Đế Hồn đỉnh. Hắn cảm giác chỗ cánh tay vừa mới bị phế bỏ phục hồi rất chậm, muốn mọc ra liền cơ hồ tiêu tốn hơn một nửa nguyên lực mới được.
“Hồng Mông tử hỏa? Tại sao Hồng Tử tử hỏa lại xuất hiện ở Huyền Thiên giới?” Đế Hồn đỉnh thanh âm bất ổn, tựa hồ đối với Hồng Mông tử hỏa vô cùng kiêng kỵ.
Hồng Mông tử hỏa, một trong tam đại thần hỏa tồn tại mạnh nhất ngoài ngũ hành, Thuần Dương chi hỏa mạnh như thế nào, khi so sánh với Hồng Mông tử hỏa cơ hồ chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Nếu như là Trấn Hồn chân đỉnh thì không sợ lực lượng Hồng Mông tử hỏa, thế nhưng Trấn Hồn chân đỉnh đã bị tách làm hai, một là Phục Long cổ đỉnh trong tay Tinh Hồn, hai là Đế Hồn đỉnh này. Dù là Phục Long cổ đỉnh hay Đế Hồn đỉnh cũng không chịu nổi sự đốt cháy của Hồng Mông tử hỏa.
Nghe thanh âm của Đế Hồn đỉnh, cơ hồ đang kinh sợ, Trịnh Thần Không liền biết ngọn lửa kia rất không tầm thường. Chỉ thấy Hồng Mông tử hỏa thu lại, biến thành hỏa tinh linh màu đen với những hỏa diễm đồ đằng trên người. Hỏa tinh linh này chính là Hỏa Công Công, bình thường nó luôn ngủ say trong đan điền Tinh Hồn, hấp thu những linh hồn bị Tinh Hồn giết chết và thu nạp năng lượng Hỏa chi bản nguyên tỏa ra để sinh trưởng, nhìn Hỏa Công Công bây giờ đã lớn hơn một chút, giống như một đứa trẻ lên năm.
Còn Tinh Hồn thì được một nam tử cao lớn lực lượng, thân trên để trần để lộ làn da cổ đồng, mái tóc đỏ rực như lửa cháy, gương mặt không giận mà uy, lúc hắn xuất hiện, tựa hồ không khí lạnh lẽo bởi hàn khí cửu tuyệt bị hạ xuống, chỉ chớp mắt càng lúc càng trở nên nóng bỏng. Hắn bế Tinh Hồn trên tay, nhìn Tinh Hồn giận dữ nói:
- Tên ngốc tử này, ngươi còn chưa thực hiện lời hứa chữa thương cho ta mà đã muốn chết hả?
Nam tử tóc đỏ từ trong hư không xuất hiện chính là thần thú Hỏa Kỳ lân – Khổng Lân. Bởi vì vết thương của hắn rất nặng, mỗi thời khắc trôi qua đều làm hao tổn thọ nguyên rất nhiều, vì vậy được Tinh Hồn thu vào Hoành Thiên bí cảnh giúp hạn chế hao mòn thọ nguyên. Tinh Hồn giao chiến kịch liệt bên ngoài, Hoành Thiên bí cảnh cũng bị ảnh hưởng, biết có chuyện chẳng lành, Khổng Lân liền truyền âm cho Tinh Hồn, thế nhưng lại chẳng có hồi âm.
Khổng Lân muốn thoát khỏi Hoành Thiên bí cảnh, nhưng Hoành Thiên bí cảnh vốn là lực lượng của đại năng thái cổ tiên tôn Thái tạo thành, dù Khổng Lân rất cường hãn nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế của cỗ thần lực này, vì vậy lực bất tòng tâm.
Thế nhưng vào lúc nguy cấp, Hỏa Công Công thức tỉnh, chẳng biết đã dùng thủ đoạn gì, thế nhưng có thể liên hệ với Hoành Thiên bí cảnh, mở ra tinh thần chi lộ để cho Khổng Lân trở ra bên ngoài. Tinh thần chi lộ không ổn định, thế nhưng trước khi Khổng Lân xuất hiện, Hỏa Công Công buộc phải xuất thủ trước ngăn cản Trịnh Thần Không. Sau khi Khổng Lân xuất hiện thì Hỏa Công Công lại hóa thành một đoàn linh diễm nhập vào mi tâm Tinh Hồn, lại rơi vào trạng thái ngủ say. Nói thì chậm, tất cả sự việc thực chất chỉ xảy ra trong tích tắc mà thôi.
Trịnh Thần Không nhìn Khổng Lân, chỉ thấy khí tức sau lưng gã nam tử cường hãn này, hư không bị vặn vẹo, nóng bức kinh người, khí thế tựa hồ thiên thần giáng lâm, sinh linh vạn vật dưới lực lượng này buộc phải quỳ bái. Nếu không nhờ có Đế Hồn đỉnh tương trợ, cơ hồ đã bị cỗ lực lượng này đè áp đến chết rồi.
Chỉ thấy Trịnh Thần Không sắc mặt khó coi, giận dữ quát:
- Ngươi là ai? Dám ngăn cả bản thái tử?
Khổng Lân lạnh lẽo nhìn Trịnh Thần Không không chút biểu cảm, hắn cũng là một kẻ kiêu ngạo, so với Trịnh Thần Không còn muốn kiêu ngạo hơn gấp mấy chục lần. Kẻ như Khổng Lân chẳng buồn nói chuyện với Trịnh Thần Không, ý niệm khẽ động, bất chợt một ngọn lửa xuất hiện, biến thành một con hỏa lân khổng lồ. Hỏa lân gầm một tiếng, dù là cường giả Đấu Thần kỳ cũng chấn động kịch liệt, chỉ thấy hỏa lân sau đó bổ nhào tấn công Trịnh Thần Không.
“Chúng ta không địch nổi kẻ này đâu, ngươi mau nghĩ cách bỏ chạy, sau đó thông qua Đế Hồn đỉnh kích phát Thương Khung ấn phát huy toàn bộ uy lực của Âm hàn cửu tuyệt trận. Chỉ có lực lượng Âm hàn cửu tuyệt trận mới có thể bức lui được kẻ này.” Đế Hồn đỉnh cấp tốc truyền âm vào đâu Trịnh Thần Không.
Trịnh Thần Không cũng cảm giác nguy cơ trí mạng, lập tức tế khởi Đế Hồn đỉnh rồi trốn vào trong đó. Hỏa lân há mồm ngậm Đế Hồn đỉnh, sau đó biến thành một cái lò lửa. Đế Hồn đỉnh lực lượng phòng ngự cực mạnh, dù bị Hỏa lân diễm vây khốn, thế nhưng vẫn không thể làm gì được, họa chăng chỉ có thể khiến cho Trịnh Thần Không ăn một chút đau khổ mà thôi.
Trịnh Thần Không vận chuyển tinh thần lực, khống chế Đế Hồn đỉnh bỏ chạy. Vừa chạy, hắn vừa hét lớn:
- Phụ thân, ta sắp khởi động Thương Khung ấn, người mau dẫn động cường giả rời khỏi Thiên Phong đế đô ngay lập tức.
Thần khí vẫn phân chia cấp bậc, từ hạ phẩm đến tuyệt phẩm. Thương Khung ấn chính là kiện thần khí thượng phẩm, so với Thiên Lam Đế Vương ấn còn muốn cao hơn hai bậc. Thương Khung ấn được trấn áp dưới lòng đất Thiên Phong đế đô, mỗi lần khởi động hao tốn rất nhiều tài nguyên, hơn nữa còn làm cho Thiên Phong đế đô hoàn toàn sụp đổ, biến thành một vùng tử địa, không mất vài ngàn năm đừng mong phục hồi sinh cơ.
Sở dĩ Trịnh Thần Không dùng Thương Khung ấn làm tâm trận chính là bởi vì lực lượng khổng lồ của nó, chỉ sợ nếu như cường giả Chí Tôn đại thần trong truyền thuyết, bị Âm hàn cửu tuyệt trận khi kích hoạt hoàn toàn sức mạnh thì cũng không thể tránh khỏi kết cuộc tử vong. Chẳng ngờ lại bị ép buộc sử dụng Thương Khung ấn, Trịnh Thần Không trong lòng tràn ngập lửa giận, hắn tức giận bởi vì chỉ còn một chút nữa thì sẽ khống chết được Tinh Hồn, nhưng rốt cuộc vẫn không thể đắc thủ. Chẳng lẽ ông trời không muốn Tinh Hồn chết? Càng nghĩ hắn càng tức giận, càng muốn nhanh chóng khởi động Thương Khung ấn giết chết Tinh Hồn và Khổng Lân.
Những người khác nghe Trịnh Thần Không muốn khởi động Thương Khung ấn, trong lòng tràn ngập hoảng sợ. Người trẻ tuổi không biết Thương Khung ấn, nhưng những lão yêu nghiệt thì đã từng nghe qua uy lực của nó. Ma tộc chi chiến năm xưa, đế quân Thiên Lam đại lục không tiếc tiêu hao thọ nguyên, sử dụng Thương Khung ấn đẩy lùi Ma tộc, đóng góp công sức rất lớn dẫn đến sự thành công của bên nhân loại.
Trịnh Thần Không chẳng rỗi hơi chờ đợi bọn họ di tản, dồn toàn lực truyền vào Đế Hồn đỉnh. Đế Hồn đỉnh chính là vật trung gian kết nối Trịnh Thần Không và Thương Khung ấn, chỉ cần truyền nguyên lực vào thì dù đứng ở nơi nào đi nữa, hắn vẫn có thể khởi đông Thương Khung ấn được.
Cao thủ Đấu Thần kỳ được bố trí thủ hộ trận pháp nhận được tín hiệu của Trịnh Thần Không, lập tức truyền nguyên lực vào trận giới, đóng góp sức mạnh để khởi động Thương Khung ấn. Chỉ thấy mặt đất Thiên Phong đế đô kịch liệt rung chuyển, mặt đất xuất hiện vô số vết nứt nẻ. Chấn động này so với lúc Tinh Hồn, Lôi Thần đế quân và Mặc Tử Hiên chiến đấu với nhau, cơ hồ còn muốn kinh khủng hơn gấp mấy trăm lần. Phảng phất như một đầu viễn cổ hung thú dưới lòng đất chuẩn bị thức tỉnh sau giấc ngủ vạn năm.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
- Thiên Phong đế đô tại sao lại xuất hiện biến dị? Đại ca, muội có cảm giác chẳng lành, chúng ta phải nhanh hơn nữa mới được.
Trên cửu thiên, nơi mà tầm nhìn của người thường không cách nào nhìn tới, có một đầu phượng hoàng đỏ rực tuyệt đẹp và một đầu thần long màu xanh lam đang phi hành, tốc độ cực nhanh, chỉ là tốc độ bay mà khiến cho hư không biến dạng. Đầu phượng hoàng và thần long này chính là Mặc Uyên và Phượng Cửu. Rốt cuộc hai người cũng đã giải được dược lực của Tâm cung khí đan, dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo Tinh Hồn. Rốt cuộc Mặc Uyên và Phượng Cửu có đến kịp để hỗ trợ Khổng Lân đưa Tinh Hồn bỏ trốn hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT