Phía nơi hừng đông mặt trời dần ló dạng, báo hiệu cho một ngày mới sắp bắt đầu. Ngoại ô Kiếm Nam thành, trên bầu trời có hai vầng lưu tinh bay qua với tốc độ cực nhanh. Nếu như không để ý kỹ thì tuyệt đối không thể nào nhìn thấy được. Hai vầng lưu tinh này chính là Tinh Hồn và Diệp Hoàng.
Hai người sau khi rời khỏi trúc lâm thì liền tìm một nơi khác để nói chuyện. Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ giống như là đang so tài hơn. Phi hành trên không, Diệp Hoàng trong lòng kinh ngạc, thật không thể ngờ được, gã thanh niên trẻ tuổi này, luận về bất kỳ phương diện nào thì thiên phú cũng cao đến không ngờ. Còn nhớ khi lão còn bằng tuổi hắn, mặc dù thiên phú luyện khí không thua kém, nhưng còn tu vi thì kém xa vạn dặm. Nhưng cũng bởi vì vậy mà nảy sinh ý hài lòng, hợp tác với người này chính là một quyết định đúng đắn.
Còn Tinh Hồn thì đồng thời cũng kinh ngạc không ít. Tinh Hồn tuy rằng đã gặp không ít cao thủ Đấu thần kỳ, ngoại trừ Phượng Cửu ra thì Diệp Hoàng này chính là người khiến cho hắn ngạc nhiên nhất. Chỉ sợ lão ta còn đang ẩn giấu tu vi, người khác không nhìn ra nhưng Tinh Hồn thì lại có thể biết được, Diệp Hoàng nhất định là đại cường giả Thượng thần cảnh hậu kỳ đỉnh phong, nửa bước nữa sẽ bước vào hàng ngũ cường giả đỉnh phong nhất Huyền thiên giới, Chí tôn đại thần. Mấy tên như Lưu Tổ Quang hay Mặc Tử Hiên chỉ sợ không thể sánh được với Diệp Hoàng này.
Hai người không ngờ trong lòng đều có chung một suy nghĩ, nếu có thể liên thủ với đối phương, tuyệt đối thu lại lợi ích cực kỳ tốt. Bỗng nhiên, Diệp Hoàng tả thủ nắm chặt thành quyền, tản ra khí thế kinh thiên, như muốn bài sơn đảo, hạo hãn không gì sánh được, đánh về phía mạn trái của Tinh Hồn. Quyền cương đỏ rực chói mắt, vô cùng nóng bỏng, tựa hồ chính là mặt trời, hư không xung quanh bị quyền cương chấn vỡ nát, bay thẳng đến chỗ Tinh Hồn, giống như muốn đoạt lấy tính mạng của hắn vậy.
Diệp Hoàng trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, thực lực của Tinh Hồn đã vượt qua sự dự đoán của lão. Trong lòng vô cùng thưởng thức, nhưng không bởi vì vậy mà chậm tay. Song thủ đan lại thành ấn trước ngực, nguyên lực vận chuyển khắp thân thể, đột nhiên sau lưng lão biến thành một mảng hỏa diễm huyết hồng. Đồng thời từ trong hỏa hải vang lên một tiếng ngâm. Hư không xung quanh bởi vì tiếng ngâm này mà bị chấn vỡ nát, sâm lâm bên dưới cũng bị hỏa hải biến đốt cháy thành tro bụi.
- Hỏa kỳ lân?
Tinh Hồn mày kiếm nhíu lại, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Ảo ảnh sau lưng Diệp Hoàng, rõ ràng chính là một đầu Hỏa kỳ lân. Trong yêu tộc, Long tộc là tồn tại cao cấp nhất, thậm chí còn tách ra khỏi phạm vi yêu tộc, trở thành một phương thế lực thuộc hàng nhất đẳng. Không những thế, Long tộc còn được tôn lên làm thần thú. Kỳ lân tộc đồng dạng cũng giống như Long tộc, lực lượng thâm sâu khó lường, địa vị trong yêu tộc không hề thua kém Long tộc. Chỉ là, Kỳ lân tộc số lượng rất nhỏ, ít khi xuất hiện, mà nếu có ngẫu nhiên gặp được thì cũng chỉ nhìn thấy ở những nơi chí dương mà thôi.
Hỏa lân diễm cũng chính là một trong những loại hỏa diễm cực mạnh, cường hãn hơn gấp mấy lần so với Nam Ly thánh hỏa. Nói Hỏa lân diễm là tồn tại nhất đẳng thì cũng không sai chút nào. Chỉ là, Hỏa lân diễm tồn tại trong truyền thuyết, hiếm khi xuất hiện trên thế gian, thế nên người đời ít khi được chứng kiến uy lực của nó. Thật không ngờ, Diệp Hoàng lại có thể có được Hỏa lân diễm, vì vậy nên Tinh Hồn mới kinh ngạc.
Hỏa lân diễm so với đạo quyền cương vừa rồi nóng hơn không chỉ gấp hai lần, chỉ sợ chỉ nằm dưới Thuần dương chi hỏa mà thôi. Diệp Hoàng nắm bắt pháp quyết, bàn tay giương ra, hóa thành một hỏa thủ khổng lồ, mang theo đại bộ phận hung bạo, chớp mắt khiến cho Bản nguyên thủy ấn hóa thành hư vô, đồng dạng với hỏa quyền vừa rồi.
Tinh Hồn và Diệp Hoàng chỉ tùy tiện xuất ra một chiêu để thăm dò thực lực đối phương, hoàn toàn không có sát ý. Thế nên sau màn giao chiến, khí thế hai người liền giảm xuống, không có ý tiếp tục đánh nhau nữa. Chỉ là, thực lực hai người quá mức nghịch thiên. Ngẫu hứng tung ra vài chiêu đã khiến cho mảnh đại địa bên dưới, trong phạm vi hai nghìn trượng biến thành một mảnh tan tác mà vốn dĩ, ban đầu là một khu sâm lâm rậm rạp. Mảnh đại địa bên dưới Diệp Hoàng thì một màu đen kịt của tro bụi, còn phía bên Tinh Hồn thì là trở thành một cái hồ khổng lồ.
Khí thế của cả hai vô cung thông thiên, chớp mắt đã khiến cho cao thủ trong Kiếm Nam thành chấn động. Lập tức muốn xem thử rốt cuộc là người nào, phi hành trên bầu trời như lưu tinh nhanh chóng chạy đến chỗ này. Trong đó thậm chí còn có cả nhất lưu cao thủ Thương thần cảnh Lưu Tổ Quang.
Nói tuy chậm, thế nhưng màn giao phong của Tinh Hồn và Diệp Hoàng chỉ diễn ra trong chớp mắt, tiếp đó liền hạ khí thế xuống, tựa hồ biến mất khỏi thiên địa, khiến cho đám cao thủ kia không khỏi kinh ngạc. Tinh Hồn và Diệp Hoàng nhìn đám cao thủ đang bay đến, rồi sau đó lại nhìn đối phương. Tinh Hồn là người lên tiếng trước:
- Chào hỏi như vậy cũng đủ rồi, có thể đi nơi khác nói chuyện được rồi chứ? Nếu không chỉ sợ phiền toái không nhỏ.
- Được, đến chỗ của ta rồi nói tiếp.
Diệp Hoàng gật đầu đồng ý, tiếp đó dùng thuấn di rời khỏi nơi này. Chỉ sau khi Tinh Hồn và Diệp Hoàng bỏ đi khoảng chừng năm phút thì đám cường giả ở Kiếm Nam thành đã đến nơi này. Người đầu tiên đến chính là Lưu Tổ Quang. Nhìn một phiến đại địa hoang tàn, trong lòng lão không khỏi cả kinh. Khí thế bạo tạc tán lưu trong không gian vừa rồi, lão ta cảm giác được, hai người vừa rồi tuyệt đối là cao thủ, so với bản thân chỉ sợ còn mạnh hơn một chút. Đặc biệt một trong hai người, có một người toát ra khí tức rất quen thuộc, nhưng lão lại không nhớ ra được đó là người nào. Từ khi nào ở Kiếm Nam thành lại xuất hiện cao thủ mạnh mẽ đến như vậy? Chuyện này khiến cho Lưu Tổ Quang lưu tâm trong lòng. Thần thức tản ra quan sát xung quanh, xem thử có thể tìm được manh mối nào nữa không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT