Trước sự khiếp hãi của chúng nhân, luồng uy áp cực đại như vũ bão ồ ạt kéo đến. Trong vài hơi thở, có gần một trăm người xuất hiện, khí thế cao ngạo lăng không trên bầu trời, ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng, khí thế khôngngần ngại phát ra, làm cho một đám người bên dưới kinh sợ, thiếu điều muốn ngất đi.

Dẫn đầu đám người đó là một gã nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt anh tuấn, mặc sam y tuyết bạch, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, dáng người tiêu sái, quả thực là một mỹ nam khiến cho nữ nhân cũng phải hờn dỗi. Hắn ta ngự trên lưng Liệt Vân điêu uy dũng, mỗi cử động đều lộ ra phong tao tao nhã cao quý. Người nam tử này, đích thị chính là Ngũ hoàng tử Trịnh Trường Không. Tu vi vị Ngũ hoàng tử này cao hơn Trịnh Dương Không một bậc, là cường giả Thiên thần cảnh sơ kỳ đỉnh vô hạn tiếp vạn Thiên thần cảnh trung kỳ. Còn các hộ vệ mà hắn ta dẫn theo, đều có tu vi từ Thiên thần cảnh trở lên. Yếu nhất là Thiên thần cảnh sơ kỳ, còn mạnh nhất là Thiên thần cảnh hậu kỳ.

Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân đã biết chuyện này từ trước, nên không có lấy một biểu cảm kinh ngạc. Có điều, chỉ là với ba người thôi. Những kẻ còn lại, dù là người của Thiên Phong quốc, kể cả Bạch đều trố mắt ngạc nhiên. Đương nhiên, đối với người cử Thiên Phong quốc thì là việc đại hỷ. Đã có viện quân ở đây, mà toàn là cường giả Thiên thần cảnh đấy, bố đứa nào dám chọc vào tụi ông đây. Nét mặt giương giương tự đắc, chẳng khác gì tự cho mình là cường giả Thiên thần cảnh cao cao tại thượng viết rõ trên gương mặt từng người, ai nhìn vào đều khinh bỉ, muốn phun vào mặt chúng một bãi nước dãi.

- Ngũ sư huynh, trên đó giao cho huynh đấy. Dưới này để cho đệ lo.

Trịnh Dương Không trên miệng nở một nụ cười âm lệ, thanh âm nhẹ nhàng nói ra.

- Được, đệ cứ lo bắt trọng phạm. Nhớ kỹ đừng để hắn chết.

Thân ảnh ung dung tiêu sái ngự trên lưng Liệt Vân điêu, gương mặt lãnh đạm không chút biểu cảm từ từ nói. Mục quang hắn nhìn chằm chằm vào Bạch, trong lòng cũng nổi lên một cảm giác hứng thú đối với tên trọng phạm gan to bằng trời này. Sau đó, hắn lại ra tiếp chỉ thị cho đám hộ vệ ở sau lưng:

- Bao vây toàn bộ, không được để xổng bất kỳ con chuột nào.

- Tuân lệnh.

Gần trăm cường giả đồng thời nhận lệnh, thân thủ chớp nhoáng, trong vài hơi thở đã bao vây toàn bộ Không Di sơn, thần thức tỏa ra, uy áp cực đại đè ép đám người ở bên trong. Uy áp của cường giả Thiên thần cảnh đâu phải chuyện đùa, họ chỉ là đám tiểu tử Đế cấp, Thánh cấp nhỏ bé làm sao cự nổi lực lượng cường đại của cường giả Thiên thần cảnh chứ. Mà đây không phải là từ một người, cả trăm người đấy. Dù là cường giả Chân thần cảnh sơ kỳ bị bao vây bởi một trăm cường giả Thiên thần cảnh thì cũng chỉ có nước hôm hận mà bước xuống hoàng tuyền. Chỉ trong giây lát, toàn bộ những người bị bao vây bên trong đều bị ép đến nỗi quỳ rạp xuống mặt đất, đến ngửa đầu lên cũng không thể.

Thần thức Trịnh Trường Không quét qua một lượt, dừng lại ở một thiếu nữ mặc lam y, gương mặt đẹp như tranh vẽ, phong tư yểu điệu, trên người toát khí chất tao nhã của quý tộc khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng ôm mộng, ngày đêm nhớ nhung. Lam y thiếu nữ này chính là Hoàng Bắc Nguyệt. Vẫn cái khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, khóe môi nở một nụ cười nhạt, thần sắc đạm bạc ồ một tiếng nói:

- Ra là Bắc Nguyệt công chúa. Cổ nhân có câu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ quả không sai. Mấy năm không gặp, công chúa càng lúc càng xinh đẹp, thật khiến Trường Không ngưỡng mộ trong lòng. Người đâu, mau tiếp đãi công chúa cẩn thận, nếu công chúa mà bất mãn một điều thì các ngươi đem đầu đến gặp ta.

Hắn khẽ cười ra lệnh. Người ngoài nhìn vào còn tưởng Trịnh Trường Không này chính là một lòng hâm mộ Hoàng Bắc Nguyệt. Thậm chí là nếu kẻ động đến một cộng lông mao trên người nàng thì hắn sẽ khiến cả nhà kẻ tru di cửu tộc. Nhưng chỉ là cách nhìn của kẻ bên ngoài, người trong cuộc tất nhiên hiểu rõ dụng ý của Trịnh Trường Không này. Hai tên cường giả dạ rang một tiếng, lập tức bay tới chỗ nàng ta, tung thủ đoạn để khống chế.

- Trịnh Trường Không, ngươi có ý gì. Mau thả tar a.

Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy không ổn, sắc mặt đại biến, tức giận nói. Chỉ là Trịnh Trường Không ở trên cao dường như chẳng quan tâm đến cảm giác của nàng. Hắn vẫn duy trì thái độ tao nhã như cũ, cười nhẹ nói:

- Bổn hoàng tử chỉ là muốn mời công chúa đến tham quan đế đô Thiên Phong thành một chuyến. Thiên Phong thành xa hoa lộng lẫy, nhất định công chúa sẽ rất thích.

Rồi hắn nghiêm giọng nói với hai tên hộ vệ kia:

- Còn đứng đó làm gì nữa, mau đưa công chúa đi.

- Trịnh Trường Không, ngươi…

Hoàng Bắc Nguyệt phẫn nộ không nói thành lời. Đến Thiên Phong thành tham quan sao? Giờ phút này do dù là thẳng ngu cũng hiểu được ý tứ của Trịnh Trường Không, chính là muốn giam lỏng nàng tại kinh thành. Thiên Nguyên hoàng đế lâm trọng bệnh, người tạm thời cân bằng thế cục là Hoàng Bắc Nguyệt thì bị Trịnh Trường Không bắt đi. Nếu chuyện này xảy ra, Viêm Dương quốc không rơi vào hỗn loạn mới là chuyện lạ. Hoàng Bắc Nguyệt thậm chí còn không dám nghĩ đến tình cảnh đó, trong lòng vừa tức giận vừa tuyệt vọng.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Trong bán kính trăm trượng ở Không Di sơn đã bị cường giả Thiên thần cảnh bao vây toàn bộ. Bị bao vây bởi cường địch xung quanh, trong thâm tâm Bạch chợt hiện lên một cảm giác tuyệt vọng. Bản thân mình quá yếu ớt, quả thật mà nói, chống cự được đến bây giờ đã là thần kỳ lắm rồi. Ngay cả ba người Trịnh Trường Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân tuy không ưa thích gì nhưng vẫn phải gật đồng ý điều này. Giờ họa chẳng chỉ có kỳ tích xảy ra mới giúp hắn trốn khỏi vòng vây của trăm cường giả Thiên thần cảnh.

Nhưng mà, hắn không cam tâm bị những địch nhân này hạ gục. Cùng lắm là ngọc đá cùng tan, kéo thêm vài tên cùng chết với mình. Nếu là một trong ba tên kia thì càng tốt, có chết cũng cam lòng. Chỉ là… nói thì dễ hơn làm. Không kể đến Trịnh Dương Không tu vi mạnh hơn mình một giai, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân hợp sức lại thì ngang tài ngang sức, và cả vị Ngũ hoàng tử Trịnh Trường Không cao cao tại thượng kia, tuy trông thấy hắn đang trò chuyện “vui vẻ” với Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng thần thức của hắn ta chưa một giây phút nào rời khỏi Bạch.

Trịnh Dương Không đứng đối diện với hắn cười lạnh, khuôn mặt lộ ra vẻ âm hàn, dĩ nhiên là sát khí đã bốc lên lên cực điểm. Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân đứng bên cạnh cũng không khỏi có cảm giác rung mình. Chỉ thấy Trịnh Dương Không giọng điệu sắc như kiếm, trừng mắt nhìn Bạch nói:

- Tinh Hồn, một ngu dân nho nhỏ như ngươi mà cũng dám mạo phạm tôn nghiêm Hoàng thất. Cho dù có chết vạn lần cũng không đủ đền tội. Bây giờ dù là ai cũng chẳng cứu nổi ngươi, tốt nhất là giơ tay chịu trói để bổn hoàng tử cho ngươi chết thống khoái.

Bạch hừ lạnh một tiếng, âm thầm vận hành nguyên lực, tùy thời xuất chiêu. Tuy rằng đang trong hoàn cảnh bất lợi, nhưng vẫn không hề tỏa ra một nét sợ hãi nào cả. Gương mặt anh tuấn vẫn tĩnh lặng như mặt nước, không chút dao động. Ngữ điệu khinh thường đáp:

- Nói dễ hơn làm. Để ta xem ngươi làm cách nào bắt được ta.

- Ha ha, đến giờ phút này mà vẫn mạnh mồm. Vốn dĩ bổn hoàng tử nổi lòng thương hại, nhưng mà ngươi lại ương bướng, thế thì đừng trách bổn hoàng tử ra tay độc ác.

Trịnh Dương Không cười lớn. Rồi hắn hít sâu một tiếng, khí thế bùng phát, uy áp hướng thẳng đến chỗ Bạch. Chỉ thấy Bạch hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không hề có biểu hiện phản kháng lại. Trên đời này, chỉ duy nhất uy áp là hắn không sợ. Lực lượng uy áp khổng lồ của trăm cường giả Thiên thần cảnh kia đến cả Chân thần cảnh cường giả cũng phải khiếp sợ, nhưng đối với hắn chỉ là một chút áp lực nho nhỏ thôi. Tính thêm uy áp của tên Trịnh Dương Không này, hoàn toàn không có nghĩa lý gì.

Hiển nhiên lúc này Trịnh Dương Không cũng nhận ra rằng việc hắn vừa làm hoàn toàn vô nghĩa. Nghĩ lại, đám người bên kia bị uy áp đề đến cong lưng, mà tên này vẫn lưng vẫn thẳng tắp, hoàn toàn không có biểu cảm gì gọi là kinh sợ hay gắng gượng chống lại. Trịnh Dương Không trên gương mặt thần tuấn mày kiếm nheo lại, ánh mắt lóe qua một tia âm trầm. Bí mật của tiểu tử này, nhất định phải khai thác cho bằng được.

Hữu thủ hắn giơ ra, một vàng hào quang lóe lên, đồng thời một trường kiếm xuất hiện trên tay hắn. Thân kiếm lấp lóe lôi điện, vừa nhìn vào đã biết là một kiện vũ khí bất phàm. Thanh kiếm này tên gọi là Lôi quang kiếm, phẩm cấp thuộc hàng Thiên phẩm cao giai, đối với người có thiên phú Lôi hệ như Trịnh Dương Không thì chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Hắn chĩa kiếm lên, sát khí từng đoàn tỏa ra, âm lãnh nói:

- Đừng tưởng ngươi sẽ may mắn như khi nãy, không có lần thứ hai đâu. Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân, bắt đầu thôi!

Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân lập tức hiểu ý, thân thể chớp nhoáng phi lên cao. Lôi nguyên lực và băng nguyên lực xuất hiện, ánh sáng rực rỡ tuyệt đẹp, dần hòa lẫn với nhau tạo nên một lực lượng hủy diệt. Chiêu thức kết hợp một lần nữa được tung ra.

Còn Trịnh Dương Không, thần sắc hắn vẫn không đổi, lãnh khốc vô tình, Lôi quang kiếm dựng đứng trước mặt, kiếm quang chớp động, lôi điện như pháo hoa nổ lách tách. Rồi hắn chuyển người, trong cái chớp mắt đã như mũi tên phá không, mũi kiếm hướng thẳng vào ngực Bạch. Đồng thời Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân cũng xuất chưởng, lôi băng long dũng mãnh gầm lên một tiếng, âm thanh vang tận cửu thiên. Nó lượn một vòng, rồi bay phía đằng sau Trịnh Dương Không, uốn lượng quanh người hắn, tựa như cùng là một thể thống nhất. Kiếm quang sáng lạng, mang theo quang thải rực rỡ, một kiếm chém ra như mộng như ảo, thoáng chốc làm cho người ta hoa mắt. Lôi băng long lại hội tụ lên thân kiếm, càng làm cho uy lực tăng thêm một bậc. Một chiêu này, ngay cả Trịnh Trường Không trên kia cũng không dám đỡ, chỉ có đường trốn tránh thật nhanh.

Bạch tuy rằng đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn kinh hãi trước uy lực quá đỗi mạnh mẽ của Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân kết hợp lại. Có điều hắn vẫn không cam tâm chịu trận, dù sao phen này bản thân cũng khó thoát, thôi thì đánh một trận cho ra trò. Chỉ thấy song thủ hắn đan trước ngực, nguyên khí tụ lại thành quang cầu, rồi hắn vẽ thành một cái bát quái trận đồ. Chớp mắt, trận đồ bát quái hiện ra, chậm rãi xoay tròn. Bàn tay nắm chặt lại thành quyền, hội tụ sức mạnh đến cực điểm, đấm thẳng một quyền:

- Bát cực đại địa chấn!

Ngự trên lưng Liệt Vân điêu, Trịnh Trường Không ánh mắt sâu xa quan sát toàn bộ cuộc chiến, trong lòng không khỏi có cảm giác kỳ quái. Ba người Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân hợp sức lại, hắn hoàn toàn tin tưởng sẽ hoàn mỹ thành công. Khoan hãy nói lục hoàng đệ mình là cường giả Thiên thần cảnh, chỉ riêng Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân đã tấn chức Thánh cấp, hợp lực lại cũng đủ đè ép tên kia đến khó thở rồi. Nhưng mà, khi tường tận quan sát thì mới nhận ra, xem bộ mình đã hơi khinh thường tên trọng phạm Tinh Hồn kia rồi.

Nhìn cách đánh của hắn, quyền kình mà hắn tung ra, dường như chỉ kém lục hoàng đệ của mình một chút. Cho dù hoàng đệ của mình có xuất toàn lực, vận dụng toàn bộ chiêu bài mà đánh một một với Tinh Hồn, chỉ có thể đánh bại chứ không thể giết chết. Mà đánh bại ở đây, không có nghĩa là cầm chân được Tinh Hồn. Vẫn phải quan sát thêm.Trịnh Trường Không nheo mắt lại, âm thầm truyền âm cho hai tên hộ vệ Thiên thần cảnh hậu kỳ, chỉ cần thấy Tinh Hồn sơ hở dù chỉ một thoáng thì lập tức ra tay, không nên kéo dài thời gian ở đây, tránh đêm dài lắm mộng.

Quay trở lại trận chiến bên dưới, mũi kiếm và quyền kình va chạm nhau, tạo nên một tiếng nổ kinh thiên động địa. Chỗ mà quyền kình và trường kiếm va chạm, mặt đất tạo thành một lỗ hỗng sâu đến mươi thước, sương mù khởi động, cương kình gào thét kích xạ tứ phương. Thậm chí dư lực lan đến tận chỗ mà Trịnh Trường Không đang ngự, Liêu Vân điêu thét lên, thanh âm rất chói tai. Hắn nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mại ống ánh của Liệt Vân điêu, khiến cho nó bình tĩnh trở lại. Trên môi bỗng cong lên một nụ cười âm lệ, nụ cười bâng quơ của hắn trong hoàn cảnh này khiến người ta không thấy rét mà run lên sợ hãi. Thanh âm nhẹ nhàng mà lạnh lẽo:

- Ra tay đi.

Hắn như tự nói với mình, nhưng kỳ thật chính là nói với hai gã hộ vệ Thiên thần cảnh hậu kỳ kia. Trong lòng không khỏi thoáng qua cảm giác kinh ngạc đối với kẻ tên Tinh Hồn kia. Một chọi ba, hai người tu vi sàn sàn, một cười cao hơn tận một phẩm giai, mà vẫn không rơi vào thế hạ phong. Chỉ riêng việc này đã thấy, nếu để hắn trốn khỏi đây, sau này sẽ trở thành một đại họa đối với bá nghiệp thống nhất Huyền thiên giới của Thiên Phong quốc. Nghĩ đến thái độ lo lắng của Thái tử quả thực là hoàn toàn có căn cứ. Trịnh Trường Không từ thái độ khinh thường Tinh Hồn khi nãy, bây giờ đã xem hắn chân chính là một địch nhân.

Khói bụi mờ mịt, phong vân biến chuyển, ngoại trừ những cường giả Thiên thần cảnh kia, những người khác chẳng ai nhận ra chuyện gì xảy ra. Gần trăm tên cường giả Thiên thần cảnh kia không khỏi có cảm giác ớn lạnh, một tên Thánh cấp nho nhỏ đấu với đại cường giả Thiên thần cảnh mà vẫn có thể ngang bằng, đó là chưa nói đến có sự trợ giúp của hai người Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân nữa. Nếu vậy, không lẽ tên này có thể đánh đánh bại cả cường giả Thần cấp sao? Hoàn toàn có khả năng. Cái truyền kỳ vượt cấp giết người này, không phải là không có, nhưng mà yêu nghiệt mức này thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, không biết danh tiếng của Bạch sẽ chấn động đến mức nào. Chỉ là, chuyện này chẳng ai nghĩ sẽ có khả năng xảy ra cả. Kẻ bên dưới là căn bản là một kẻ sắp chết. Mà chết rồi thì… chẳng ai quan tâm làm gì nữa.

Trịnh Dương Không sắc mặt khó coi. Tức giận, đúng là rất tức giận. Không biết đây là lần thứ mấy bị đánh lui. Đánh đơn thương độc mã, hơn đối phương tận hai giai, bị bức lùi. Lần này hợp sức với lực lượng mạnh nhất của Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân, thiết nghĩa cả cường giả Thiên thần cảnh hậu kỳ cũng tốn một phen công sức mới phá tan. Không ngờ một lần nữa lại tiếp tục bị tên sâu bọ này bức lùi. Dấu chân hằn lại trên mặt đất còn sâu hơn cả lần trước, làm sao mà không tổn thương đến lòng tự tôn cao ngất trời được. Chỉ nghe hắn gầm lên một tiếng tức giận. Trịnh Trường Không hiểu được tâm trạng của lục hoàng đệ mình, khẽ lắc đầu. Mục quang lại thắt chặt trên người Bạch. Xem thử có phải tên trọng phạm này có ba đầu sáu tay hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play