Lời nói của Xích Hóa Thành lọt vào tai các thiên tài bốn phương, ai nấy đều cau mày nghi ngờ. Vật trên kia là thần khí trong truyền thuyết đấy, người nào cũng mong muốn có được nó. Với lại, quan hệ giữa các bên đều không tốt với nhau. Sinh lòng nghi ngờ với Xích Hóa Thành, âu cũng là điều dễ hiểu. Xích Hóa Thành trong lòng khó chịu, sắc mặt nghiêm trọng nói tiếp:
- Các ngươi không nên nghi ngờ lời nói của ta. Như vầy đi, nếu lấy được thần khí và rời khỏi đây, chúng ta sẽ phân cao thấp để quyết định xem thần khí sẽ thuộc về ai.
Hỏa cầu bắn ra từ tay của hỏa nhân, uy lực bá đạo, như muốn thiêu đốt mọi thứ thành tro bụi. Mấy tên Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân, Xích Hóa Thành, Kim Dư Chân, Bạch, Già Diệp… chật vật chống đỡ, bị bức lùi về đến sát kết giới. Nguyên khí rối loạn, không cầm được mà nhổ ra một ngụm tinh huyết. Dù trên người mang theo chiến giáp hộ thể, thế nhưng vẫn bị phản chấn đến mức bị nội thương. Tình thế vô cùng nguy hiểm.
Trong không gian tòa tháp hiện tại, còn không đến hai mươi người. Số khác đều bị hỏa nhân thiêu thành tro bụi. Với tình hình này, không sớm thì muộn bọn họ trở thành thức ăn cho hỏa nhân. Nếu bây giờ không hợp lực lại thì tất cả sẽ chết. Lý Tinh Vân khuôn mặt vặn vẹo quát:
- Được, ta tạm thời tin ngươi. Hy vọng đến lúc đó ngươi không nuốt lời.
Lý Tinh Vân đã lên tiếng, mấy người khác cũng đồng thời tán thành.
- Một lời đã định!
Xích Hóa Thành thầm mừng, nhưng không biểu lộ trên khuôn mặt. Sau đó hắn nói tiếp:
- Vậy hành động thôi. Các ngươi chỉ cần giữ chân nó vài phút, ta sẽ lấy thần khí.
Dứt lời, Xích Hóa Thành lấy ra một viên Huyết Bạo đan nuốt vào. Huyết Bạo đan này là đan dược Thiên cấp cao giai, có tác dụng đẩy giúp cho người dùng tăng tu vi lên một bậc. Như Xích Hóa Thành này có tu vi Thánh cấp sơ kỳ, sử dụng Huyết Bạo đan khí thế liền tăng lên mạnh mẽ, biến thành một cường giả Thần cấp. Vì tác dụng nghịch thiên này mà Huyết Bạo đan có giá hơn mấy chục vạn kim tệ, người bình thường khó mà mua được. Nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó. Sau khi thời gian phục dụng Huyết Bạo đan kết thúc, người dùng nằm trên giường cũng phải một năm là ít.
Có điều bây giờ Xích Hóa Thành không quá quan tâm đến chuyện này. Chỉ cần nắm được thần khí trong tay, cái giá phải trả là bao nhiêu cũng đáng.
Khí thế Xích Hóa Thành tăng lên mạnh mẽ. Không kéo dài thời gian, sau lưng biến ảo ra đôi bạch vũ, lập tức hướng đến thần khí. Hỏa nhân là kẻ trông coi thần khí, há có thể để Xích Hóa Thành được thoải mái. Hỏa nhân rống lên một tiếng, hữu thủ định tung một quyền đánh Xích Hóa Thành, làm cho hắn kinh hãi.
- Vô cực lôi trì.
- Vạn lí tuyết phiêu
- Hồi phong chưởng
- Toái tinh bạo
- ………
Vô số tuyệt chiêu được tung ra hòng ngăn chặn hỏa quyền của Hỏa nhân. Chỉ thấy cánh tay của nó bị nổ tan tành, động tác chậm lại một giây. Tuy chỉ là một giây, cũng đủ để Xích Hóa Thành bay cao trăm trượng rồi.
Lý Tinh Vân thấy Hỏa nhân mất đi một tay, thiết nghĩ sức chiến đấu của nó sẽ bị giảm sút. Hắn nghiêm sắc mặt nói:
- Tiếp tục tấn công, đừng để nó có thời gian phản kháng.
Hỏa nhân bị đám nhân loại nhỏ bé phá đi một tay, thế nhưng nó không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái. Ngửa đầu nhìn lên đỉnh tòa tháp, mục quang thăm thẳm có chút kỳ lạ. Thân thể khổng lồ đứng yên một chỗ. Tận dụng thời cơ này, Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân, Kim Dư Chân, Bạch, Già Diệp, Hồng Vu Đan… vây xung quanh Hỏa nhân.
Bạch trông thấy biểu hiện của Hỏa nhân có dường như có chút kỳ quái. Lấy thực lực có Hỏa nhân mà nói, tuy rằng bị đánh nát một tay, nhưng muốn thoát khỏi vòng vây này thì không quá khó khăn. Như nhận ra điều gì, mục quang nhìn cánh tay bị hủy đi của nó, sắc mặt lập tức co rút.
Vừa nãy hắn thấy Hỏa nhân có gì đó bất thường nhưng không nhận ra, bây giờ thì nhớ ra rồi. Bốn cây bạch trụ, pháp đàn bí ẩn ở trung tâm tòa tháp, và cả khí tức nóng rực này. Trước khi hỏa nhân xuất hiện, có một hỏa cầu nhỏ bắn ra từ pháp đàn kia, không gian đồng thời biến đổi, sau đó hỏa nhân mới hiện ra.
Không sai, không gian này chính là không gian riêng biệt của Hỏa nhân. Và ở đây, nó có thể di chuyển bất kỳ đâu tùy ý nó, và dù có bị phá hủy đi thân thể, nó vẫn sẽ tái tạo lại một cách hoàn hảo. Bạch kinh hãi, định ngăn bọn người kia cẩn trọng thì đáng tiếc đã muộn. Bọn chúng đã xuất ra tuyệt kỹ của mình rồi:
- Không nguyên chưởng.
- U minh toàn phong.
- Như di chưởng.
- ………
Tiếng bạo tạc vang lên, chỉ thấy ở giữa khói bụi mù mịt, bằng mắt thường không nhìn rõ được. Tấn công xong, bọn họ đứng yên bất động quan sát. Bạch thất thanh hét:
- Rời khỏi chỗ đó, nếu không… Trương Đại Tài, cẩn thận sau lưng.
- Ngươi nói cái gì? – Trương Đại Tài, một thiên tài của Thiên Long thần điện khó hiểu hỏi.
Ngay lập tức, hắn phát hiện ra ánh mắt kỳ quái của đám người kia nhìn về phía mình, đồng thời thân thể tránh xa hắn nhanh chóng. Ánh mắt của bọn chúng, là ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi. Trương Đại Tài không hiểu chuyện gì, thì đột nhiên cảm thấy sau lưng mình nóng rực lên.
Hắn xoay người nhìn lại, thì lấy một đôi mắt vàng rực, khổng lồ như ngọn đuốc nhìn mình. Hắn vô cùng kinh hãi, định bỏ chạy thì cái mồm như chậu máu của Hỏa nhân đã nuốt trọn lấy người hắn. Một tiếng kêu cứu cũng không có. Thiên tài của Thiên Long thần điện cứ như vậy mà chết đi.
Hỏa nhân giết Trương Đại Tài xong, mục quang nhìn chằm chằm đám nhân loại nhỏ bé yếu ớt. Lúc này dường như nhận ra cánh tay mình đã bị phá hủy một nửa, nó giơ cánh tay còn một nửa lên. Trong ánh mắt kinh hãi của nhân loại, phần tay bị đứt biến trở lại nguyên dạng, tựa như chưa từng có gì xảy ra.
- Chuyện… chuyện quái gì vậy? – Liễu Bách Sinh trong giấu được sự hoảng loạn nói.
- Mọi đòn tấn công đều vô hiệu với nó.
Bạch trầm giọng nói.
- Cái gì?
Hồng Vu Đan kinh ngạc hỏi.
- Lửa cần không khí để cháy. Mà không gian hiện tại, chính là không gian của Hỏa nhân. Nếu muốn giết chúng ta, nó đã làm ngay từ lúc đầu rồi. Phải không, hỏa nhân?
Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân, Già Diệp, Kim Dư Chân… chấn kinh. Dường như, Bạch đang nói chuyện với Hỏa nhân kia. Mục quang không hẹn mà đồng thời nhìn Hỏa nhân. Đột nhiên một tiếng cười vang lên trong không gian:
- Tiểu tử nhân loại, không ngờ ngươi lại nhận ra, thật khiến bổn tọa ngạc nhiên.
Bạch hừ lạnh một tiếng, trầm giọng hỏi:
- Từ nãy giờ ngươi đùa giỡn với bọn ta là có ý gì? Xích Hóa Thành kia đang cố trộm thần khí, người là kẻ thủ hộ, sao lại không ngăn cản?
- Hắc hắc, ngươi nhầm rồi. Ta không phải là kẻ thủ hộ gì cả, thần khí thế nào đối với ta không liên can. Mà nãy giờ đã lâu như vậy, ngươi không thấy Xích Hóa Thành kia quá chậm chạp sao?
Hỏa nhân trào phúng nói. Đám nhân loại giật mình, chợt nhớ ra Xích Hóa Thành từ nãy giờ vẫn không thấy trở xuống. Tuy rằng thần khí cách chỗ này gần ngàn thước, nhưng với tốc độ của Xích Hóa Thành đã phục dụng Huyết Bạo đan mà nói, thì chỉ cần một hai phút là đã tới chỗ đó rồi. Sở Hóa Long vừa giận vừa sợ nói:
- Chết tiệt, chẳng lẽ…
- Vật đó, không phải là thứ mà đám nhóc miệng còn hôi sữa các ngươi động vào. Tên nhóc đó, đừng nói là chạm vào thần khí, ngay cả có toàn thây vượt qua được tầng tầng cấm chế hay không, ta cũng không dám nói trước. Hắc hắc…
Hỏa nhân cười lớn. Bọn nhân loại sắc mặt đại biến, ngửa nhìn lên đỉnh tòa tháp.
******** Quyển 3: Ma chi quân vương ********
Lúc này, Xích Hóa Thành trên người không ít vết thương, sắc mặt nhợt nhạt, đang cố gắng bức tốc đến lấy thần khí. Khoảng cách giữa hắn và Phượng Hoàng cầm chỉ còn hai trăm thước, tuy rằng Xích Hóa Thành chỉ là ngụy Thần cấp, nhưng chỉ cần một cái nhích người là tới được ngay. Không ngờ lúc này, hắn lại không thể với tới.
- Chỉ còn một chút nữa… ta không thể thất bại được.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
- Hắc hắc, có lẽ cũng không nên đùa với các ngươi nữa.
Hỏa nhân khuôn mặt tàn khốc trở lại. Mục quang quét một vòng, dừng lại nơi Bạch.
- Bắt đầu từ ngươi trước. Đừng động đậy, bổn tọa sẽ giúp ngươi thống khoái.
Đột nhiên ánh mắt Bạch có gì đó biến đổi. Người nhận ra điều đó, không ai khác chính là Sở Hóa Long. Ánh mắt đó, hắn đã từng thấy qua rồi. Chỉ nghe giọng của Bạch lạnh lùng nói:
- Bằng vào ngươi, đừng hòng.
- Khà khà, để ta xem tiểu tử ngươi có bản lãnh thể nào.
Nói rồi, Hỏa nhân không chần chừ đưa tay chộp lấy Bạch. Nó không tin, một nhân loại nhỏ bé lại có sức phản kháng lại. Nhưng Hỏa nhân đã lầm, một tiếng tru vang lên. Đồng thời, một con hỏa xà khổng lồ từ trong hư không xuất hiện, mở mồ cắn đứt cánh tay của Hỏa nhân.
- Hử, Xích diệm hỏa linh xà. Thật chẳng ngờ ngươi lại chuôi được vào đây.
Nhớ lại lúc trước, khi Xích diệm hỏa biến về chân thân Xích diễm hỏa linh xà. Trông thấy Bạch, Xích diễm hỏa linh xà lại xâm nhập vào cơ thể hắn. Hắn kinh hãi, định trục xuất thì nhận ra, Xích diễm hỏa linh xà không có gây hại cho hắn. Đồng thời tùy ý để điều khiển. Bây giờ Hỏa nhân tấn công, hắn liền gọi ra linh xà đối chọi.
Nhìn Hỏa nhân kia tuy có chút ngạc nhiên, nhưng ý tứ dường như là vui mừng:
- Tốt lắm, vậy để bổn tọa hấp thụ ngươi luôn.
- Gàooo………
Xích diệm hỏa linh xà rống một tiếng, trườn tới cuốn quanh người Hỏa nhân, há to cái mồm ngặm nát thủ cấp hỏa nhân. Chỉ là, dường như hỏa nhân càng phấn khích hơn nữa. Thanh âm trong hư không lại vang lên:
- Khà khà, không làm bổn tọa thất vọng.
Đột nhiên thân thể hỏa nhân bùng cháy, nhiệt độ cực nóng làm cho đám người kia muốn cháy luôn cả y phục. Rồi không gian trở lại bình thường, gió mát lạnh như lúc mới đặt chân vào. Hỏa nhân và Xích diệm hỏa linh xà thì biến đi đâu mất.
Không hiểu chuyện gì xảy ra, thì một nhân ảnh từ trên trời rơi xuống với tốc độ cực nhanh. “Đùng” một tiếng, dưới mặt đất xuất hiện một cái hố sâu chừng năm sáu thước. Và ở dưới đó, đích thị chính là Xích Hóa Thành. Mọi người đang ngạc nhiên thì giọng điệu Xích Hóa Thành khan đặc nói:
- Tìm chỗ trốn mau, cấm khí sắp nổ đấy.
- Hả… Cấm khí…
Cấm khí, một pháp khí uy lực rất nghịch thiên. Cho dù là cường giả Thần Vương trúng phải, chỉ sợ cũng phải bạo tạc mà chết. Thứ này, không phải có tiền là có được. Một hạn chế duy nhất, chính là cấm khí chỉ dùng duy nhất một lần. Tuy chỉ là một lần, nhưng giết đi Thần Vương cường giả, đả thương Thần Hoàng cường giả thì đã quá mức kinh hồn rồi.
*Ầm* Tiếng nổ như xé rách bầu trời, phá hủy mặt đất. Khoảng cách từ đây đến đỉnh cách hơn một ngàn thước, thế nhưng lực lượng mạnh mẽ vẫn giáng xuống mười mấy người bọn chúng. Không kịp phản khác, lục phủ ngũ tạng loạn lên, phun ra một ngụm tinh huyết. Thân thể như muốn nát thành vạn mảnh, đập vào tường.
Mười sáu cây trụ đá, không ngờ đã hoàn toàn gẫy nát. Tòa tháp đá kiên cố, tưởng chừng như không gì phá vỡ mà bây giờ bị cấm khí phá hủy. Toàn bộ lục địa Di vong, bị cấm khí làm cho rung chuyển dữ dội. Ma thú sống ở bên ngoài cũng bị âm thanh kinh khủng đó làm cho hoảng hốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT