Một ngày dài lặng lẽ trôi qua. Sáng hôm nay, Mộc trưởng lão sẽ dẫn mọi người trở về Lăng Vân tông. Đêm hôm qua, Bích Nguyệt đã viết sẵn một bức thư để báo cho Lâm Quang biết nàng đã đến quận Anh Lương, và đang trên đường đếnLăng Vân tông cùng với Mộc trưởng lão. Bức thư được giao lại cho cô gái Tử Lạc. Vốn dĩ không cần gấp để báo tin như vậy, nhưng nàng rất e ngại với thái độ thiếu ý tứ của Đường Ngọc. Nên tốt nhất, gặp được Lâm Quang càng sớm càng tốt. Tử Lạc tất nhiên sẵn sàng giúp cô giao bức thư một cách an toàn, bởi Tử Lạc dường như cũng rất có thành kiến với gã Đường Ngọc kia.
Về phần Bạch, Mộc trưởng lão nói với hắn rằng sau khi về Lăng Vân tông sẽ nhờ các Luyện Dược sư giúp hắn phục hồi thị giác. Một phần là muốn giúp đỡ hắn trong lúc khó khăn, còn lí do lớn nhất chính là lão rất hiếu kỳ với người này. Một kẻ kinh mạch đã bị phong bế toàn thân đã dùng cách nào để vận hành nội lực. Nếu như có thể khai thác được bí mật này, thì danh tiếng và địa vị của lão trong Lăng Vân tông sẽ lên cao như diều gặp gió. Âu cũng là xuất phát từ mục đích cá nhân của lão mà thôi.
Tất nhiên Bạch chẳng biết về ý định của lão. Thấy lão có thành ý muốn giúp đỡ, hắn rất vui lòng nhận lấy và hết sức biết ơn Mộc trưởng lão. Hắn thầm suy nghĩ rằng, biết đâu người này có thể giúp mình phục hồi được ký ức đã mất.
Từ thành Anh Lương cưỡi ngựa đến Lăng Vân tông cũng phải mất hơn mười ngày cưỡi ngựa. Mà trong tông bây giờ đang diễn ra cuộc hội họp rất quan trọng, nếu về sớm được thì nên về. Vậy nên, Mộc trưởng lão quyết định mọi người sẽ phi hành cho đỡ tốn thời gian. Như vậy sẽ tiết kiệm được gần 3 ngày đường. Tất cả mọi người đều đồng ý với quyết định này của Mộc trưởng lão.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Lăng Vân tông nằm ở Trác Quang sơn, gần với sông Hiêu Thủy và cách kinh đô Viêm Dương ba trăm sáu mươi dặm về hướng đông nam. Có thể nói, Lăng Vân tông cũng là một trong những môn phái rất có danh tiếng ở đại lục Thiên Dương. Thực lực so với Vạn Bảo tông còn mạnh hơn rất nhiều.
Đám người Mộc trưởng lão sau gần tám ngày hiện đã cách Trác Quang sơn khoảng chừng ba mươi dặm. Đi chậm hơn so với dự kiến là bởi vì Bích Nguyệt không quen phi hành, trên đường gặp không ít khó khăn. Rốt cuộc cũng đặt chân đến chân ngọn núi cao hùng vĩ tuyệt đẹp này.
Mộc trưởng lão lệnh cho bọn họ hạ xuống nghỉ ngơi phục hồi sức lực, khoảng nửa giờ sau tiếp tục quãng đường còn lại. Bích Nguyệt đưa ánh mắt long lanh ngắm nhìn con sông Hiêu Thủy trong xanh, tươi mát kia.
Mùi hương của cỏ cây, được những cơn gió thổi nhẹ qua làm lay động lòng người. Vẻ đẹp lãng mạn của nó làm cho Bích Nguyệt không thể dời mắt được. Tử Huân để ý thấy nàng thích thú với cảnh quang nơi này, thì bước tới mỉm cười nói:
- Dòng sông này có tên là Hiêu Thủy, nước rất trong, rất ngọt và mát.
Rồi Tử Huân chỉ tay về một hướng xa xa, nơi phát ra những âm thanh tiếng nói, tiếng lao động của con người:
- Quanh đây có mấy ngôi làng nhỏ, sống chủ yếu nhờ vào con sông này. Có thể nói rằng đây chính là nguồn sống chính của nhân dân.
Bích Nguyệt thán phục, đáp lại lời nàng ta:
- Tử Huân tỷ hiểu biết rộng thật.
- Có gì đâu. Ta từ nhỏ sống ở ngôi làng gần đây, thường xuyên ra sông Diêu Thủy này để chơi đùa. Khi lên mười thì được gửi lên học tập tại Lăng Vân tông, sau đó ít có cơ hội trở về lại nơi này!
Nhìn gương mặt xinh đẹp, tựa như tiên nữ của nàng phảng phất nhớ về những hình ảnh tươi đẹp thuở còn nhỏ. Nó làm nổi bật lên vẻ đẹp trong sáng của Tử Huân. Bất giác làm cho mấy gã đàn ông kia thẩn thở.
Bạch ngồi trên một mỏm đá nhô lên khỏi mặt đất, cảm nhận cái không khí trong lành của vùng đất màu mỡ tràn đầy sức sống này. Đột nhiên trong đầu hắn lại hiện về một hình ảnh của quá khứ xa xăm kia.
Hắn nhìn thấy trước mặt hắn là một cái hồ rộng lớn, xanh biếc một màu. Rồi một cô gái thân mặc bạch y, hòa lẫn cùng với ánh nguyệt quang diệu nhẹ. Nàng bước đến gần hắn, hắn đưa mắt nhìn nàng. Cố gắng nhìn thật kỹ khuôn mặt của nàng. Nhưng không hiểu sao, tựa có một màn sương trắng xóa che đi khuôn mặt trắng hồng ấy. Đầu hắn lại trở nên đau nhói.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai hắn, làm cho hắn choàng tỉnh lại. Tiếp đó là một giọng nói trong trẻo của một cô gái. Đó không phải là Bích Nguyệt, bởi Bạch từ lâu đã quen với giọng nói của nàng. Người nói chuyện với hắn là Tử Huân cô nương:
- Ngươi bị làm sao thế, lúc nào cũng làm cái bộ mặt đau khổ ấy là sao?
Nghe giọng của nàng dường như rất khó chịu đối với hắn. Có điều Bạch lại không để tâm lắm, hắn đứng dậy lạnh băng đáp:
- Không liên quan đến cô nương!
Nói xong hắn xoay người bước đi chỗ khác. Không hiểu sao hắn cảm thấy hành động lúc này của mình hình như đã xảy ra rồi thì phải. Nhưng mà dù cố nhớ cũng chẳng nhớ ra được gì.
Tử Huân nhăn mặt nhíu mày với cái thái độ lạnh lùng của Bạch. Chỉ thấy nàng hừ lạnh, cái miệng nhỏ mấp mé nói nhỏ gì đó mà chỉ có nàng nghe được. Rồi nàng cũng bỏ đi chỗ khác, chẳng thèm đoái hoài gì đến người khác. Còn Bích Nguyệt cũng khá ngạc nhiên đối với Bạch. Đây là lần đâu tiên nàng nhìn thấy thái độ lạnh lùng này của Bạch.
Nửa giờ sau, mọi người lại tiếp tục lên đường. Chỉ một lúc sau, Lăng Vân tông đã hiện ra ở trước mắt. Bình thường thì phải đi bộ từ dưới chân núi lên, qua hàng ngàn bậc cầu thang rồi mới đặt chân đến khu quảng trường rộng lớn này. Nhưng mấy ngày hôm nay rất đặc biệt, nên tông chủ Lăng Vân tông cho phép được các trưởng lão phi hành trực tiếp đến quảng trường.
Mộc trưởng lão cùng với sáu đệ tử và hai người Bích Nguyệt, Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng đáp xuống. Nơi họ đáp xuống, có mười người đang đứng đợi sẵn. Những người này tuổi còn khá trẻ, khoảng chừng hai lăm ba mươi tuổi. Nhìn thấy Mộc trưởng lão thì bọn họ khom người cung kính nói:
- Tham kiến Mộc trưởng lão.
Mộc trưởng lão gật đầu miễn lễ cho bọn chúng. Rồi mới cất giọng trầm của lão hỏi:
- Là tông chủ bảo các ngươi đợi lão phu ở đây à?
- Đúng là như thế!
- Lão phu biết rồi. Bây giờ các ngươi sắp xếp chỗ ở cho hai vị này.
Rồi Mộc trưởng lão nói với hai người Bạch và Bích Nguyệt:
- Hai ngươi tạm thời nghỉ ngơi trước. Lão phu còn có việc trong bổn tông cần phải làm.
Bích Nguyệt kính lễ nói:
- Vâng ạ, vậy hẹn gặp lại Mộc trưởng lão sau.
Rồi Bích Nguyệt bước tới bên cạnh Tử Lạc, thì thầm vào tai nàng ta:
- Chuyện ta nhờ, mong Tử Lạc tỷ giúp đỡ.
- Cô nương yên tâm, chút nữa ta sẽ gửi nó cho Lâm công tử.
Bích Nguyệt mỉm cười, cúi đầu cảm ơn. Sau đó hai người đi theo một đệ tử dẫn họ đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi. Mộc trưởng lão nghiệm giọng nói với sáu người đệ tử:
- Giờ các ngươi đi theo ta gặp tông chủ. Cuộc tập hợp các trưởng lão và các đệ tử ưu tú lần này rất quan trọng, hy vọng các ngươi không làm lão phu mất mặt.
- Tuân lệnh!
Bọn họ đồng thanh trả lời. Rồi theo gót Mộc trưởng lão bước vào cánh cổng lớn, tiến vào đại điện Lăng Vân tông.
******** Quyển 3: Ma chi quân vương ********
Lăng Vân điện rất rộng, cao lớn và lộng lẫy. Được xây dựng bằng các vật liệu đắt tiền, bài trí tuyệt đẹp, cột nhà khắc hình rồng phượng uốn lượn, trần nhà gắn các viên Dạ minh châu lấp lánh làm cho đại điện rực rỡ ánh sáng.
Vào bên trong thì đã có rất nhiều đệ tử đứng đợi ở đó, xếp thành hàng rất ngăn ngắn, đồng đều. Nhìn sơ bộ có tầm một trăm người, khí lực mỗi đệ tử đều rất mạnh. Hẳn đây là những gì mà Mộc trưởng lão vừa bảo khi này, chính là các đệ tử ưu tú nhất của Lăng Vân tông ở thời điểm hiện tại.
Mộc trưởng lão bảo sáu người đứng xếp vào hàng, còn lão thì đi lên hàng ghế dành cho các trưởng lão trong môn phái ngồi. Có ba mươi cái ghế, được xếp thành hai hàng. Hầu như các trưởng lão đã có mặt tại đây. Mộc trưởng lão đi đến chỗ của mình và ngồi xuống.
Một trưởng lão ngồi bên cạnh khách khí chào hỏi:
- Mộc lão huynh, đi đường khỏe chứ?
- Đa tạ Trang lão huynh quan tâm. Lão phu vẫn còn rất khỏe mạnh.
Mộc trưởng lão vừa cười vừa trả lời. Có những người khác cũng lần lượt chào hỏi lẫn nhau. Đột nhiên có một luồn khí cực đại xuất hiện, làm cho bầu không khí ồn ào trở nên tĩnh lặng. Lập tức các đệ tử đứng nghiêm lại, các trưởng lão đứng thẳng người dậy. Tất cả mọi người khom lưng, hành lễ:
- Tham kiến tông chủ!
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện, khuôn mặt chữ điền không giận mà uy, mái tóc được búi gọn gàng. Y phục sạch sẽ thẳng tắp.
Người này chính là tông chủ Lăng Vân tông: Hàn Chí Đông. Nghe nói tu vi của người này đạt đến cấp Chân thần hậu kỳ, sắp đột phá lên cấp Thần Vương rồi. Đừng nhìn vẻ bề ngoài trẻ trung của ông ta, thực chất đã là một lão già hơn ba ngàn tuổi. Uy thế của y áp chế tất cả những người có mặt tại đây.
Hàn Chí Đông ung dung ngồi xuống, đưa tay ra hiệu miễn lễ cho tất cả mọi người.
- Được rồi, miễn lễ!
- Đa tạ tông chủ!
Y nhìn qua một lượt, xem xét các nhân tài trong môn phái của mình. Vẻ mặt của ông ta xem ra rất hài lòng đối với các đệ tử trong phái của mình. Đa số đều là các đệ tử có tu vi Hoàng cấp, chỉ có một số ít đã đạt đến Đế cấp. Sau một lúc, y mới nói:
- Hôm nay tập hợp tất cả các ngươi tại đây để nói cho các ngươi biết một chuyện quan trọng.
Cả đại điện bất chợt xôn xao lên, không biết sắp có chuyện gì xảy ra. Hầu hết bọn họ đều chưa được nghe nói có việc gì. Ngoại trừ sáu đệ tử đi theo Mộc trưởng lão thì đã biết được chuyện này. Hàn Chí Đông khẽ phát ra uy thế làm cho đại điện im lặng trở lại. Rồi y mới bắt đầu nói bằng giọng nghiêm trang:
- Huyền Thiên giới chúng ta, mỗi một ngàn năm lại mở ra bí cảnh Di vong chi địa, tồn tại rất nhiều báu vật ở trong đó. Thế nên các môn phái đều cử ra các đệ tử tham gia bí cảnh này, chủ yếu là để nâng cao sự hiểu biết của các ngươi. Lăng Vâng tông chúng ta cũng không ngoại lệ, lần này bổn tông sẽ cử ra mười đệ tử xuất sắc nhất để tham gia Di vong chi địa. Hi vọng các ngươi sẽ không làm bổn tông mất thể diện.
Bỗng một đệ tử giơ tay hỏi:
- Bẩm tông chủ, tại sao lại để cho chúng đệ tử tham gia bí cảnh đó ạ? Không phải để những người có thực lực cao cường hơn tham gia, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Hàn Chí Đông gật đầu, trả lời:
- Câu hỏi của ngươi rất hay. Sở dĩ phải chọn các ngươi, là bởi vì Di vong chi địa đã đặt ra cái giới hạn của nó. Người có tu vi trên Cổ thần chi cấp và ngoài năm mươi tuổi sẽ không được phép tham gia bí cảnh đó. Nếu cố tình sẽ bị Thiên đạo trừng trị. Ngươi rõ rồi chứ?
Y đưa mắt nhìn vị đệ tử vừa hỏi lúc nãy. Dĩ nhiên cậu ta hành lễ với y rồi mới cung kính trả lời:
- Đa tạ tông chủ giải đáp.
Rồi Hàn Chí Đông lại nói tiếp:
- Ở đây có rất nhiều đệ tử xuất sắc được ba mươi trưởng lão ở đây đề cử tham gia Di vong chi địa. Thế nên, bổn tông sẽ tổ chức một cuộc thi, dựa vào đó chọn mười người mạnh nhất để có tư cách tham gia Di vong chi địa, làm rạng danh Lăng Vân tông của chúng ta. Mười ngày nữa, cuộc thi sẽ chính thức bắt đầu. Các ngươi trước tiên nghỉ ngơi cho thật tốt, đảm bảo sức khỏe của mình để thể hiện thật tốt trong cuộc thi lần này. Chúc các ngươi may mắn!
Nói xong, y cho giải tán các đệ tử để bọn họ trở về nghỉ ngơi trong mười ngày tới. Chỉ một lúcsau, trong đại điện chỉ còn lại ba mươi trưởng lão và Hàn Chí Đông. Xem ra, đây mới chính là cuộc họp quan trọng cần phải diễn ra. Có lẽ vẫn là xoay quanh việc Di vong chi địa mở ra lần này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT