- Các ngươi ở đây đợi Đại tư tế, ta về làng xem tình hình. – Bố Lai Nhĩ ra lệnh.
- Rõ!
Hơn mười người đồng thời vâng lệnh. Bố Lai Nhĩ hài lòng gật đầu. Y chuẩn bị ngồi lên lưng tọa kỵ Thổ Linh báo, thì từ trên bầu trời bỗng lóe lên một ánh kim. Lúc đầu còn mờ mờ, nhưng càng lúc càng rõ. Vệt kim quang ấy lao với tốc độ cực kỳ nhanh, dường như vị trí nhắm đến chính là chỗ của bọn họ. Đến khi nhìn rõ, thì mới nhận ra vệt kim quang ấy thực chất là một con Hoàng điểu khổng lồ.
Nhãn quan của nó sắc bén đến kinh người, giống như mãnh ưng đang săn mồi vậy. Nhưng, thứ làm họ sợ, chính là cái cảm giác như đứng trước tử thần, một luồng sát khí mạnh mẽ toát ra từ con Hoàng điểu đó. Không, hình như sát khí đó, phát ra từ bóng đen trên lưng của Hoàng điểu.
- Không thể nào. Làm sao ngươi có thể thoát khỏi đó! – Bố Lai Nhĩ kinh hoảng hét.
- Dám bắt người của ta mà không hỏi ý ta, lại còn nhốt ta vào ngục. Lũ các ngươi, đáng chết! - người ngồi trên lưng Hoàng điểu không ai khác ngoài Tinh Hồn.
Vừa nhìn thấy đám người Bố Lai Nhĩ, hắn lại nổi điên lên. Lập tức nhún người, lao thẳng đến chỗ bọn chúng, trên tay thì có một luồng phong nhận tạo thành một quả cầu, lúc đầu thì lớn nhưng ngay tức thì được nén lại. Tốc độ của Tinh Hồn cực nhanh, chỉ vừa mới chớp mắt đã tới trước mặt của Bố Lai Nhĩ.
- Phong loa toàn hoàn!
Bố Lai Nhĩ hoàn toàn không thể khán cự lại cường giả có tu vi Xuất khiếu kỳ như Tinh Hồn, lập tức bật ngược về phía sau mấy trượng, cây gỗ cũng bị đốn ngã. Bố Lai Nhĩ thổ huyết, nội thương khá nặng, khó mà gượng dậy được.
- Nói, các ngươi đem Tiểu Điệp đi đâu?
Tinh Hồn quát lớn một tiếng, tiểu bằng thì đứng sau lưng hắn, càng làm cho những tên kia sợ mất mật. Cả thân thể như bị đóng băng, thậm chí còn không dám tới chỗ của Bố Lai Nhĩ để đỡ y dậy. Bởi trước mặt họ chính là một con quái vật mà chỉ có Đại tư tế may ra mới đánh lại được.
- Ngươi, nói ta biết, các ngươi đem muội ấy đi đâu? – Tinh Hồn mục quang nhìn tên hộ vệ đứng bên phải, giọng đầy sát khí.
- Dạ, là… là Đại tư tế dẫn nàng ấy vào trong động rồi. – hắn hoảng loạng nói.
Lúc này, Tinh Hồn mới để ý, sau lưng bọn họ có một hang động lớn, đường kính phải hơn hai trượng, rất tăm tối, dường như là ăn sâu vào lòng đất.
- Tiểu bằng, ngươi ở ngoài đây canh chừng. Ta vào đó xem sao!
Tiểu bằng kêu quéc một tiếng nhận lệnh. Tinh Hồn buông tha đám người kia, chạy thẳng vào trong động. Chỉ khi hắn đi khỏi, đám người ở đây mới thở phào nhẹ nhõm. Ác ma cuối cùng cũng rời khỏi, thật nhẹ nhõm. Bỗng có tiếng rên rỉ ở bên kia, mới nhận ra trưởng làng của họ đang trọng thương ở đó. Lập tức chạy đến đỡ y dậy.
- Trưởng làng, người không sao chứ? – đỡ y ngồi dậy, bọn họ liền hỏi han.
- Không sao. Hắn đi đâu rồi? – Bố Lai Nhĩ gượng nói.
- Hắn vào trong động rồi.
- Mau, lập tức chạy về làng gọi các trưởng lão đến đây! – Bố Lai Nhĩ ra lệnh.
- Nhưng, con Hoàng điểu kia… sợ không về được! – bọn họ run run nhìn tiểu bằng. Uy áp của nó tỏa ra, tuy không bằng Tinh Hồn nhưng cũng đủ uy hiếm cả đám người bọn họ.
- Khốn thật. Đành phải chờ Đại tư tế thôi. Ngươi mau lấy cho ta một viên Tụ linh hoàn, ta phải dưỡng thương một lúc.
- Dạ, trưởng làng!
………
- Ông đưa tôi đi đâu? – bên trong hang động, khi đi sâu khoảng mười trượng, thì nhìn rõ quang cảnh hơn. Giọng nói vừa mới vang lên là giọng của một thiếu nữ.
- Đừng gấp, sắp tới rồi! – một lão mặc hắc bào che kín người nói.
Lão chính là Đại tư tế, còn thiếu nữ kia dĩ nhiên là Sở Tiểu Điệp. Ngoài ra còn có hai đại hán cao lớn, đang áp giải Tiểu Điệp. Từ khi bước vào hang động này, Tiểu Điệp cảm thấy một sự nguy hiểm từ bên trong động phát ra. Một cảm giác bị uy hiếp đến tính mạng. Mà không chỉ có nàng, cả hai hán tử kia cũng vậy, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả tấm lưng. Chỉ có duy nhất lão Đại tư tế là vẫn bình thường.
Cuối cùng cũng đến nơi, trước mặt họ là một nơi rất rộng lớn. Không quá tối, cũng không quá sáng, chỉ mờ mờ ảo ảo đem lại cho người ta một cảm giác rợn người. Đôi lúc còn có tiếng thở nữa, giống như là tiếng thở của đại xà vậy.
Lão Đại tư tế tháo khăn che mắt cho Tiểu Điệp. Lúc tháo khăn, nàng từ từ mở đôi mắt ra. Nó không chói lóa như nàng tưởng, mà có một cảm giác lành lạnh tiếp xúc với mắt nàng. Lúc này mới nhìn rõ ở phía trước, giống như một cái sân rộng lớn. So với kích thước quảng trường Thông Thiên phong ở thần điện cũng không kém hơn là bao. Thật không ngờ, ở dưới Dạ sơn lại có một nơi rộng lớn như thế này. Mà ở xa xa, lại có tiếng rì rào giống như tiếng sóng. Đúng vậy, phía xa đó chính là một vùng nước lớn.
Ngọn gió lạnh lướt qua mặt nước, khẽ thổi bay những sợi tóc đen huyền của nàng.
Bỗng lão Đại tư tế tiến lên phía trước, khom người cung kính nói:
- Xà thần, tiểu nhân đã đưa vật hiến tế đến. Xin Xà thần hiện hình!
Ngay khi lão dứt lời, bỗng mặt nước phía trước thổi đến một trận âm hàn, lạnh thấu tận xương tủy. Sóng nước vốn bình yên bỗng nhiên cuộn ào ào. Rồi bỗng một con sóng cao dâng lên, cao đến gần mười trượng. Cuồng phong rát mặt, khiến cho Sở Tiểu Điệp và hai đại hán kia biến sắc. Ngay cả lão Đại tư tế cũng thoáng qua nét hoảng loạng.
Chỉ thấy bên kia mặt nước toàn một màu đen, từ từ lóe lên ánh sáng màu vàng như hai ánh đèn, có dạng thẳng đứng, phát ra một hung khí lạnh lẽo.
Là một con đại xà cực kỳ lớn. Phần nó nhô lên khỏi mặt nước, có lẽ chỉ là một phần của thân thể nó. Nếu như có thể nhìn thấy phần thân thể đang ngâm mình dưới mặt nước lạnh lẽo kia, không biết là to lớn đến nhường nào. Trong trí tưởng tượng của nhân loại, chưa từng thấy một con rắn lớn đến nhường này.
- Ngươi rất đúng hẹn, bổn tọa rất hài lòng!
Giọng nói vừa phát ra chính là của con đại xà kia. Nó phát ra tuy không to, nhưng dư âm của nó cũng đủ để người ta hoảng sợ. Cả bốn người, bao gồm luôn cả Đại tư tế không cầm được những giọt mồ hôi lạnh. Lão quay đầu, nói với hai đại hán kia:
- Mau, đem nàng ta lên phía trước.
- Con rắn… à không, Xà thần đại nhân không làm gì chúng tôi chứ? – cả hai tên hoảng sợ hỏi.
- Yên tâm, Xà thần không hứng thú với hai ngươi!
Lão vội nói. Hai tên kia lưỡng lự một hồi, cuối cùng cũng dẫn Tiểu Điệp lên phía trước. Lúc này thâm tâm của nàng đã rất hoảng sợ, hai mắt thậm chí còn không dám ngẩn nhìn đại xà kia, thân thể cứ như một con rối, tùy tiện để hai đại hán kia lôi lên phía trước.
Đặt nàng ở đó, hai tên đại hán cẩn thận lùi về phía sau. Không dám ngẩn đầu lên, nếu không chỉ sợ Xà thần đại nhân lập tức lấy đi tính mạng chúng vì tội vô lễ. Xà thần mục quang lạnh lẽo nhìn Tiểu Điệp, dường như nó rất có hứng thú đối với nàng. Cái lưỡi đỏ và dài khẽ đưa ra đưa vào, giống như đang cảm nhận một cái gì đó. Nhưng nếu có người dám nhìn thằng, thì chắc sẽ cảm nhận được, nó đang ngó mọi thứ ở đây, nhìn bọn họ giống như một đám sâu bọ vậy.
Nhưng nào có ai dám, bởi Xà thần trong tâm trí của bọn họ phía trước, năm trong tay quyền sinh sát của bọn họ. Sợ rằng nếu chỉ làm nó mất hứng, không chỉ mất đi tính mạng mà cả làng ngoài kia đều không con sống sót.
- Đại tư tế, ngươi tạm thời lui đi. Chuyện bổn tọa đã hứa, nhất định sẽ giữ lời.
- Vậy tiểu nhân xin cáo lui. – Đại tư tế cúi người, rồi khẽ ra hiệu bảo hai người kia cùng lui ra.
Lập tức ba người dần lui ra rồi quay người đi. Nơi này chỉ còn lại đại xà đang tò mò quan sát Tiểu Điệp, và nàng thì đang run bần bậc vì sợ hãi. Bỗng nó khẽ chuyển thân một chút, tạo ra một tiếng động khiến cho Tiểu Điệp la thất thanh, rồi liền ngã người xuống ngất xỉu.
Đại xà khẽ phì một tiếng. Đó không phải là một tiếng thở, mà là đang chờ đợi. Nó cảm nhận được, có một luồng khí tức khá mạnh đang tiến vào trong đây. So ra, luồng khí tức ấy chỉ kém lão Đại tư tế một chút, còn lại thì cao hơn rất nhiều. Không phải đại xà hứng thú với khí tức mạnh mẽ tỏa ra bởi nếu so với nó, người sắp vào đây so với con kiến hôi không hơn là bao. Sở dĩ nó hứng thú là vì mùi của người sắp tiến vào, rất là quen thuộc. Một điều rất đáng chờ mong.
Thông báo: (Các Admin lấy truyện yêu cầu đăng tin này cho các bạn biết luôn. Cảm ơn nhiều!) - Đà chuẩn bị thi thử đại học nên sẽ drop truyện hai tuần, thứ hai của tuần thứ ba sẽ đền bù với 4 chương liên tiếp. Hy vọng các bạn sẽ tiếp tục theo dõi các chương mới nhất của truyện vào hai tuần sau. Cảm ơn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT