Cảnh sát giao thông thấy thái độ ngôn cuồng của anh, nói một câu mà công việc của bọn họ vẫn thường nói rồi muốn kéo xe đi: “Không được, xe của anh đã đỗ sai quy định, bắt buộc phải kéo đi.”

Lam Dư Khê bỗng nhiên đỏ mắt lên, đột nhiên đưa tay kéo cửa xe ra, rồi túm cổ viên cảnh sát giao thông trong xe ra.

“Anh làm cái gì đấy hả?” cảnh sát giao thông không ngờ rằng, Lam Dư Khê lại làm loạn như vậy.

Lam Dư Khê không nói câu nào, giơ tay lên định đấm vào mặt viên cảnh sát.

“Đừng!”

Diệp Dĩ Muội vừa khập khễnh cố gắng bước tới phía trước, liền bị hành động của Lam Dư Khê làm cho sợ hãi, cô tròn xoe mắt lại, lập tức xông lên phía trước, đứng chắn trước người cảnh sát giao thông, đỡ lấy tay anh ngăn lại.

Thế nhưng, hành động của Lam Dư Khê vừa nhanh, lại chính xác, làm gì cô có thể ngăn lại được.

“Bụp.”

Lam Dư Khê không kịp thu tay về, một cú đấm giáng xuống mặt Diệp Dĩ Muội,

Chân cô vốn dĩ đã bị thương, cú đấm vừa rồi đã làm cho cô ngã dụi xuống đất.

“Diệp Dĩ Muội, cô làm cái gì đấy?” Lam Dư Khê lập tức cúi người xuống đỡ cô lên, cú đấm đó như vừa giáng cả vào con tim anh, đau nhói.

“Lam Dư Khê, đánh cảnh sát tội lớn lắm anh biết không?” cô nhìn niềm đau trong mắt anh, nói giải thích.

Cánh tay anh đang đỡ lấy cô đột nhiên dứng đơ lại, hai mắt nhòe đi.

“Đúng là đồ ngốc!” anh tức giận mắng cô một tiếng, rồi cẩn thận đỡ cô đứng lên.

Cô liếc nhìn anh, rồi cũng không tranh cãi thêm làm gì, hướng ánh mắt về phía cảnh sát.

“Đồng chí cảnh sát, đỗ xe không đúng nơi quy định là lỗi của chúng tôi, anh xem phải nộp phạt bao nhiêu chúng tôi sẽ nộp, có thể đừng kéo xe đi được không?” Diệp Dĩ Muội biết Lam Dư Khê không phải là người thiếu tiền, anh kích động như vậy, chiếc xe này nhất định có ý nghĩa đặc biệt gì đó với anh.

“Cái này....” cảnh sát giao thông nhìn khuôn mặt sưng đỏ lên của Diệp Dĩ Muội, cũng có chút nể tình.

“Đồng chí cảnh sát, chân tôi bị trẹo đi rồi, anh ấy phải đưa tôi tới bệnh viện nữa, anh linh hoạt cho chúng tôi một lần được không!” Diệp Dĩ Muội vẫn cố gắng, xuống giọng cầu xin.

“Để bọn họ đi đi!”

“Đúng vậy, nhìn tiểu cô nương có vẻ bị thương cũng không nhẹ.”

Mọi người túm lại xem cũng thấy thương cảm mà lên tiếng nói giúp cô.

“Thôi được! lần sau chú ý chút!” cảnh sát giao thông viết giấy nộp phạt, liếc nhìn khuôn mặt vẫn lạnh như tiền của Lam Dư Khê, rồi lập tức thu ánh mắt về, đưua tờ giấy nộp phạt cho Diệp Dĩ Muội.

“Cảm ơn anh!” Diệp Dĩ Muội đỡ lấy tờ giấy, đưa lại cho Lam Dư Khê vẫn với khuôn mặt khó coi: “Chân tôi đau quá, mau nộp phạt đi, để rời đi nhanh lên.” 

Cô sợ anh lại nổi điên lên, chỉ có thể nhắc nhở anh rằng cô bị thương rồi.

“Ừm.” Lam Dư Khê trả lời một tiếng hậm hực, lấy tiền ra rồi đưa cho cảnh sát giao thông.

Cảnh sát gioa thông thu được tiền phạt rồi, lập tức thả chiếc xe màu đỏ của Lam Dư Khê xuống.

“Cẩn thận!” Lam Dư Khê đỡ lấy Diệp Dĩ Muội, cùng cô từ từ đi về phía chiếc xe.

Nếu không phải còn nhớ cô là Tần thái thái thì anh thực sự muốn bế cô lên để cô không phải bước đi khó khăn thế này.

Đợi tới khi hai người đã ngồi vào trong xe rồi, Lam Dư Khê mới rút điện thoại ra, ấn gọi một số máy.

“Tôi là Lam Dư Khê, mưới phút sau sẽ tới trước cửa bệnh viện, chuẩn bị một chiếc xe lăn ra cửa đón, bảo hai chuyên gia về xương khớp đợi lệnh.” Lam Dư Khê sau khi ra lệnh xong liền cúp máy.

“Lam Dư Khê, không cần khoa trương....” cổ chân cô tuy là rất đau nhưng không tới mức phải cho hai chuyên gia xương khớp đợi lệnh thế chứ!

“Chẳng phải là rất đau à?” anh nheo mày nhìn cô hỏi.

“Lam Dư Khê, anh tức giận rồi đấy à?” Diệp Dĩ Muội thấy sắc mặt anh khó coi liền lí nhí hỏi.

Cô biết, những thiếu gia con nhà lắm tiền như anh, chắc chắn là sẽ không chịu cúi đầu trước người khác.

Vì thế, cô thay anh cúi đầu, cô đoán hay là cô làm thế đã làm anh mất mặt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play