Hứa An Ca vẫn với bộ dạng bình tĩnh ôn hòa, dường như nghe không hiểu lời của Tần Hàm Dịch, hoặc là Tần Hàm Dịch trong mắt anh chỉ là một trò đùa.

So với anh, thần sắc của Tần Hàm Dịch bình lặng, nhưng ánh mắt nhìn lại u ám nặng nề.

Lúc này điều anh lo lắng nhất đó chính là phản ứng của Diệp Dĩ Muội.

“Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.” Hứa An Ca đứng lên, chỉnh lại quần áo của bản thân.

“Hứa An Ca, anh nên sớm biết rõ rằng, tình cảm miễn cưỡng cũng không được, như trước đây Hạ Lam miễn cưỡng anh đấy.” Tần Hàm Dịch cũng đứng lên, nói khuyên bảo.

“Đừng có mà so sánh tôi với Hạ Lam.” Hứa An Ca có chút tức giận, bởi vì anh cảm thấy Hạ Lam căn bản không có cách nào để so sánh được với anh. Sự biến thái của Hạ Lam anh đều biết, nhưng anh sẽ không làm hại tới Diệp Dĩ Muội, anh một lòng hi vọng tốt cho cô, đó là sự thực.

Dứt lời, Hứa An Ca không cho Tần Hàm Dịch cơ hội nói thêm nữa, anh quay người rời đi.

Hứa An Ca không tin, tất cả mọi việc anh sắp xếp chu toàn và bảo mật đến thế mà Tần Hàm Dịch có thể tìm được chứng cứ.

Nếu, Tần Hàm Dịch không có chứng cứ vậy thì đương nhiên Hứa An Ca sẽ có cách để làm cho Diệp Dĩ Muội không tin Tần Hàm Dịch.

Dù sao thì, những năm vừa qua, Hứa An Ca đối với Diệp Dĩ Muội thực sự rất tốt, và sự tin tưởng của Diệp Dĩ Muội đối với anh chắc chắn vượt qua sự tin tưởng đối với Tần Hàm Dịch.

Tần Hàm Dịch sau khi nhìn Hứa An Ca sải bước rời đi, anh đưa tay lên ấn vào dây thần kinh trên thái dương, ngồi xuống ghế sô pha.

Anh nên giải quyết sự việc này thế nào mới làm cho Diệp Dĩ Muội bớt bị tổn thương đây?

Lúc trước, anh ở trước mặt Diệp Dĩ Muội nói ra sự hoài nghi đối với Hứa An Ca là cũng muốn thử xem sự phản ứng của cô, khi đó anh đã có thể khẳng định sự việc có liên quan tới Hứa An Ca.

Anh không phải Diệp Dĩ Muội, anh không tin trên thế giới này lại có nhiều sự trùng hợp tới thế.

Vì thế sự việc này, ngay từ đầu đã xác định được phải điều tra Hứa An Ca, đó cũng không phải việc khó khăn gì.

Khi điều tra ra những sự việc đó, không thể không nói, anh thực sự rất kinh ngạc.

Nhưng, nghĩ lại thì, đó chẳng qua là vì một người đàn ông quá yêu một người phụ nữ mà thôi, không có được vì thế mới trở nên khăng khăng cố chấp như vậy.

Hứa An Ca nói anh không giống với Hạ Lam, thực ra anh chẳng qua cao minh hơn Hạ Lam mà thôi.

Nếu Hạ Lam thông minh một chút cũng sẽ không trở nên thảm hại như ngày hôm nay.

Bất luận thế nào, anh khẳng định chắc chắn sẽ không để Diệp Dĩ Muội gả mình cho Hứa An Ca.

Tần phu nhân ngồi trong phòng làm việc rất lâu, cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại. Đây là lần đầu tiên con gái cầu xin bà ta, bà ta không muốn con gái thất vọng.

Điện thoại được bắt máy rất nhanh, đối phương rõ ràng biết là bà ta liền hỏi: “Sao thế?”

“Có thể tha cho Lam gia một lần không?” Tần phu nhân nói hạ giọng có phần thận trọng rụt rè, bởi vì bà ta cảm thấy, đấy quả là một điều nằm ngoài sức tưởng tượng.

Sự việc này, người đó đã lên kế hoạch rất lâu rồi, sao có thể chịu nghe lời bà ta chứ.

“Chỉ cần ông ta từ bỏ vị trí thị trưởng, tự mình rút lui thì tôi sẽ tha cho ông ta.” Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia rất lạnh lùng.

“Được, tôi biết rồi.” Tần phu nhân thầm thở dài một tiếng trong lòng: “Vậy cứ thế đã nhé, tôi không làm phiền nữa.”

“Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi!” giọng nói ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng trở nên ấm áp nhẹ nhàng hơn.

“Thôi.” Tần phu nhân quả quyết từ chối rồi cúp máy.

Ông ta có gia đình của mình, có sự nghiệp chính trị, bà ta không thể phá hỏng tất cả những thứ đó.

Hơn nữa, trải qua bao nhiêu năm như vậy rồi, tình yêu nào rồi cũng đã cạn kiệt.

Hoặc là, bà ta thực sự nên cùng với Dĩ Muội rời khỏi nơi đây.

Dĩ Muội còn có thể không hận thì tại sao bà ta lại không buông bỏ được chứ?

Đây là lần đầu tiên Cao Thiên Du chính thức gặp mặt Lam lão gia, trước đây chỉ từng gặp trong các buổi yến tiệc, bởi vì Cảnh Hạo không thích ông ta vì thế cô cũng chỉ gật gật đầu chào hỏi chứ không thể nói gì nhiều.

Tuy Cảnh Hạo và Lam Dư Khê đều cho rằng, Lam lão gia sẽ không vì bất kì ai mà từ bỏ địa vị của bản thân mình, nhưng Cao Thiên Du vẫn muốn thử.

“Con có thể gọi ba là ba không?” Cao Thiên Du chủ động phá tan sự im lặng.

Lam lão gia đơ người ra, không ngờ Cao Thiên Du lại nói như vậy.

“Ba không từ chối con sẽ coi như là ba đồng ý rồi.” Cao Thiên Du liếc trộm Lam lão gia khẽ cười: “Ba, con nghĩ chắc ba đã đoán ra rồi, con tới đây vì ai.”

“Quyết định thông minh nhất cả cuộc đời của cái tên tiểu tử Cảnh Hạo đó chính là cưới con.” Lam lão gia nói.

“Cảm ơn ba đã khen.” Cao Thiên Du thấy Lam lão gia cũng không khó gần như anh em bọn họ nói.

“Thiên Du, ba biết con là một cô gái thông mình, vậy lời nào không nên nói thì cũng đừng nói.” Lam lão gia sầm mặt xuống nói cảnh cáo Cao Thiên Du.

“Lời không nên nói đương nhiên con sẽ không nói.” Cao Thiên Du cười tươi ấm áp: “Ba, tuổi của ba cũng nhiều rồi, ba có từng nghĩ, cả nhà cùng nhau tụ họp vui vẻ không?”

“Thiên Du!” sắc mặt Lam lão gia càng khó coi hơn.

“Ba, con và Cảnh Hạo đang định sau khi có em bé thì chúng con sẽ quay về Mỹ, ba có bằng lòng đi cùng hội con không?” Cao Thiên Du dường như không nhìn thấy sự phẫn nộ của Lam lão gia mà tiếp tục nói.

“Đủ rồi!” sắc mặt Lam lão gia lúc này đã tái xanh đi.

“Ba, ba tranh giành nhiều thế là vì cái gì? Là vì con cháu đời sau sao? Nếu là như vậy thì anh Hai và Cảnh Hạo đã không muốn tham gia vào giới chính trị rồi, còn anh cả tuy là đang ở trong giới này nhưng con tim trong lòng anh cả, không có địa vị quan tước nào quan trọng hớn Thái Ninh.” Cao Thiên Du nhìn Lam lão gia rất bình tĩnh, không hề có chút gì sợ hãi trước sự phẫn nộ của ông ta.

Cô thấy, ông ta có bá đạo hơn nữa thì cũng là một người cha, quả nhiên sẽ không ra tay với người con dâu như cô.

Lam lão gia vốn tức giận tới mức sắp bộc phát ra ngoài nhưng vì sự bình tĩnh của Cao Thiên Du mà ông ta cũng đã kìm nén được.

Dựa vào uy danh của ông ta trong giới chính trị, không có mấy người không sợ ông ta. Sự bình tĩnh của tiểu nha đầu này làm cho ông ta cảm thấy phải nhìn cô với con mắt khác.

“Sao con có thể khẳng định là ta vì ba tên tiểu tử đó? Có thể là do bản thân ta vốn ham mê quyền thế thì sao?” 

“Bà ngoại con thường nói, con người già đi rồi thì không có gì quan trọng hơn việc cả gia đình đoàn tụ.” Cao Thiên Du nhìn Lam lão gia rất nghiêm túc: “Vì thế, ba, con hi vọng ba có thể cùng chúng con đi Mỹ. con người Cảnh Hạo miệng thì nói tuyệt tình hơn ai hết nhưng trong lòng anh ấy vẫn luôn nhớ tới ba.”

“Thật không?” Lam lão gia hỏi có vẻ ngạc nhiên.

“Vâng.” Cao Thiên Du gật đầu, thấy Lam lão gia dao động cô bèn nói tiếp: “Hơn nữa, về phía anh cả, ba cũng không thể nhốt anh ấy cả đời được, chỉ cần anh ấy tự do anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ mặc Thái Ninh ở trong ngục. Nếu như anh ấy làm điều gì đó thì nó hủy hoại không chỉ là tiền đồ của anh ấy mà còn là cả Lam gia.”

“Nếu tên tiểu tử đó dám làm thế thì ta sẽ đánh chết nó.” Lam lão gia nói vẻ tức giận.

“Ba thực sự có thể nỡ ra tay sao?” Cao Thiên Du cười và hỏi lại, câu hỏi đó làm cho Lam lão gia ngớ người không nói ra được lời nào.

“Vì thế con mới nói, ba là một người cha nhân từ, nhất định không muốn nhìn thấy con mình xảy ra chuyện. Ba, kể cả bây giờ ba chưa rút khỏi trốn quan trường thì vài năm nữa thôi cũng tới lúc ba nghỉ hưu rồi, vậy thì chẳng bằng sớm cùng chúng con đi hưởng phúc.” Cao Thiên Du tiếp tục nói.

“Cái miệng của con, ta đúng là nói không qua được.” Lam lão gia nhìn Cao Thiên Du bất lực: “Để ta xem xét đã!”

“Vâng.” Cao Thiên Du khẽ gật đầu, cô biết sự việc này không vội vàng được, Lam lão gia đã nắm quyền bao nhiêu năm như vậy, bảo ông ta buông tay ngay lập tức thì đúng là chuyện không thể nào.

“Hôm nào bảo tên tiểu tử đó tới, ba mời hai đứa ăn cơm.” Lam lão gia tuy bị Cao Thiên Du làm cho tức giận nhưng trong lòng vẫn rất vui vì có thể tiến gần lại hơn với vợ chồng Cảnh Hạo một bước.

“Vâng ạ, thưa ba.” Cao Thiên Du cười cười gật đầu, nói với Lam lão gia thêm vài câu nữa rồi cô mới đứng dậy rời đi.

Có những lời không cần nói nhiều chỉ có thể dựa vào người đương sự tự mình cảm ngộ, thông hiểu.

Ra khỏi Lam gia, Cao Thiên Du nhận được điện thoại của Dĩ Muội.

“Thiên Du, tớ xin lỗi.” vừa mới bắt máy Dĩ Muội liền nói lời xin lỗi.

“Dĩ Muội, cậu còn nói như vậy là tớ mắng cậu đấy.” Cao Thiên Du vẫn nói toạc ra như thế cho dù bây giờ trong lòng cô đang cảm thấy buồn phiền.

“Tớ đã đi tìm Tần phu nhân, tớ không biết người bà ấy biết là ai, bà ấy chỉ nói, đối phương nói nếu muốn ông ta tha cho Lam gia trừ khi Lam thị trưởng từ chức.” Dĩ Muội nói với vẻ rất xin lỗi.

“Tớ đã nghĩ tới rồi.” Cao Thiên Du không hề ngạc nhiên, nếu đây là một cuộc tranh đấu chính trị thì làm gì vì một câu nói mà chấm dứt chứ!

Nếu đối phương tha cho Lam gia, vậy thì nếu Lam gia vẫn còn tại vị thì liệu có tha cho người đó?

“Thiên Du, cậu đừng vội, chúng ta hãy nghĩ cách khác.”

“Dĩ Muội, không sao, Lam gia sẽ tự có cách thôi.” Cao Thiên Du trong lòng tuy có chút lo lắng nhưng cô cũng không hiểu, Lam thị trưởng có thể có được ngày hôm nay, nhất định cũng sẽ có thế lực của riêng mình, tình hình xấu nhất cùng lắm là từ bỏ Lam Dư Trạch.

Nhưng, cô thực sự không hi vọng sẽ tới mức đó, tới lúc đó Lam lão gia chỉ sợ sẽ biết thế nào gọi là thân già đơn độc.

Chỉ sợ bất luận là Lam Dư Khê hay là Cảnh Hạo đều không tha thứ cho ông ta, huống hồ ngay cả đương sự là Lam Dư Trạch.

Ở cái tuổi này rồi, nếu rơi vào tình cảnh đó thì quyền thế có lớn hơn nữa cũng có tác dụng gì chứ?

Khi người thân ở bên cạnh, có rất nhiều người thường quên mất quý trọng, thế nhưng đợi tới khi thực sự mất đi rồi, muốn quay đầu lại thì rất khó rất khó, trên thế giới này, việc khó nhất có thể bù đắp đó chính là tình cảm.

“Thiên Du, nhất định sẽ không sao đâu, trải qua bao nhiêu việc như vậy rồi, Thái Ninh và anh cả nhất định sẽ ở bên nhau thôi, ông trời sẽ không đối xử hà khắc với người có lòng đâu.” Dĩ Muội thở dài một tiếng, trong lòng cô thực sự muốn chúc phúc cho hai người.

“Vậy cậu thì sao, cậu với Tần Hàm Dịch, cậu thực sự định từ bỏ anh ấy và ở bên Hứa An Ca à?” Cao Thiên Du không thể không lo lắng liền hỏi.

Không phải là Hứa An Ca không tốt, chỉ là nếu thực sự từ bỏ người mà bản thân mình yêu như vậy thì liệu sẽ không hối hận không?

Cuộc đời con người ngắn ngủi vài chục năm, có rất nhiều việc không được như ý muốn, lẽ nào lại vì không thể ở bên người mình yêu mà sống cô độc tới già?

Trước đây Tần Hàm Dịch cũng đã có sai lần nhưng anh thực sự yêu Dĩ Muội. Về điểm này thì không ai có thể phủ nhận.

“Thiên Du, tớ....” Dĩ Muội không còn có cách nào để nói kiên quyết như lúc trước nữa, rằng cô sẽ không ở bên Tần Hàm Dịch.

Lúc trước cô kiên quyết như vậy là vì cho rằng mẹ đẻ của mình đã hại chết mẹ đẻ của anh, cô sợ anh sẽ hận cô, nếu như vậy thì sau này bọn họ vẫn phải ngăn cách nhau.

Nhưng, từ chỗ mẹ cô cô được biết tất cả mọi chuyện đều do Tần lão phu nhân làm, sự lo lắng trong lòng cô đương nhiên không còn nữa, và đối với Tần Hàm Dịch trong lòng cô vẫn có sự đồng cảm và thương cho anh.

“Dĩ Muội, nếu cậu không thể chấm dứt hoàn toàn tình yêu đối với Tần Hàm Dịch vậy thì đừng khiến bản thân mình phải nuối tiếc, cũng đừng làm Hứa An Ca ở bên cậu mà đau khổ.” Cao Thiên Du nghĩ cho cô nên mới khuyên bảo như vậy.

Dĩ Muội đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, Cao Thiên Du là người biết rõ nhất.

Thế nhưng, người nào phù hợp với Dĩ Muội nhất chỉ có mình bản thân cô biết rõ.

“Tớ biết rồi Thiên Du.” Dĩ Muội thở dài một tiếng, không đợi Cao Thiên Du tiếp lời cô đột nhiên lại nói: “Thiên Du, An Ca về rồi, thôi không nói nữa nhé.”

“Được.” Cao Thiên Du cúp máy, trong lòng cô thực sự hi vọng, tất cả những người yêu nhau trên thế gian này đều có thể thuộc về nhau.

Dĩ Muội vừa mới tắt máy đi thì Hứa An Ca đã mở cửa đi vào, bước về phía cô ôm lấy cô khi cô đang định lên tiếng nói gì đó với anh.

“An Ca, sao thế?” cô không đẩy anh ra, chỉ cảm thấy anh hôm nay dường như có gì đó bất thường.

“Tiểu Ngấn, chúng ta kết hôn đi! Có được không?” giọng nói Hứa An Ca có phần đau khổ, dường như anh đang van nài cô.

“An Ca!” Dĩ Muội giật mình, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm lấy chặt hơn, căn bản không thoát ra khỏi vòng tay anh được.

“Tiểu Ngấn, việc ba anh ép em anh cũng vừa mới biết thôi. Anh xin lỗi, nhưng ông ấy cũng là vì muốn bảo vệ phòng làm việc của anh và danh tiếng của Hứa gia nên mới làm như thế. Em đừng trách ông ấy có được không?” giọng nói Hứa An Ca thấp xuống và khàn khàn vang lên bên tai cô.

“An Ca, không phải lỗi của anh, cũng không phải là lỗi của bác trai, anh không cần tự trách mình.” Dĩ Muội trả lời anh, đó căn bản không phải là lỗi của anh, tất cả đều vì cô mà ra, cô giống như là một kiếp nạn của anh, sao cô có thể trách anh được chứ?

Cho dù tất cả đều này giống như Tần Hàm Dịch nói – là do một tay anh tính toán cô cũng không trách anh, đúng là cô đã làm anh lỡ dở bao nhiêu năm nay rồi.

“Tiểu Ngấn, em thực sự rất lương thiện.” Anh bỏ cô ra, nhìn vào cô anh nói: “Sao lúc nào em cũng tốt bụng như vậy chứ?”

“Không phải em lương thiện mà là anh quá tốt, tốt tới mức em không có tư cách cũng không có dũng khí để trách anh. Huống hồ đây lại không phải lỗi của anh.” Dĩ Muội nhìn vào đôi mắt thâm tình của anh, ánh mắt cô cũng đầy sự áy náy, thương cảm.

Con tim của Hứa An Ca đau nhói đi, cơn đau kịch liệt đó làm cho anh dường như không còn đứng vững được, anh muốn quay người bỏ chạy.

Nếu như cô nói những lời bạc tình bạc nghĩa thì anh còn có thể kêu lên vì sự vô tình, sự máu lạnh của cô.

Thế nhưng, cô lại cứ giữ thái độ không hề trách anh dù anh làm bất cứ việc gì, hơn nữa cô còn nghĩ đó là lỗi của cô.

Sự lương thiện, đại độ đó của cô đột nhiên làm cho anh cảm thấy rất áy náy.

“An Ca, sao thế?” Dĩ Muội nhìn anh không hiểu liền hỏi.

“Anh đột nhiên cảm thấy, bản thân mình không phải là người, anh nên giúp em ngăn sự việc này lại chứ không phải ép em gả cho anh.” Hứa An Ca cười đau khổ, kể cả có ép được cô gả cho anh thì bọn họ liệu có vui vẻ và hạnh phúc không?

Anh quá hiểu con người Tần Hàm Dịch, một khi Tần Hàm Dịch đã ra tay hành động rồi thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Còn Dĩ Muội thì trong lòng vẫn nhớ tới Tần Hàm Dịch, Tiểu Lạc Lạc lại là con trai Tần Hàm Dịch. Chỉ hai điểm này thôi, Hứa An Ca cũng đã thua rồi.

Anh ngoài việc ép cô gả cho anh thì anh còn có thể làm gì nữa?

“An Ca....” Dĩ Muội không biết bản thân mình nên nói gì, cô chỉ cảm thấy lúc này Hứa An Ca có chút gì đó không giống với bình thường.

“Anh không sao, hôn sự của chúng ta em cứ suy nghĩ đi, nếu em không đồng ý, cho dù anh phải bỏ cả phòng thiết kế anh cũng sẽ không để bất cứ người nào ép buộc em.” Hứa An Ca hít thở một hơi thật sâu, anh nói với ngữ khí chắc chắn.

Anh nói như vậy Dĩ Muội trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn.

Sao cô có thể để cho Hứa An Ca sau khi hi sinh cho cô nhiều như thế lại phải đền cả phòng thiết kế An Ca chứ!

“An Ca, nếu em nhận tội danh đánh cắp bản thiết kế, hơn nữa bằng lòng đền số tiền vi phạm hợp đồng cho Hứa thị, như vậy thì sẽ không làm liên lụy tới phòng thiết kế An Ca nữa.” Dĩ Muội suy nghĩ một lát, đây là cách duy nhất để giảm thiểu tổn hại đối với Hứa An Ca.

“Em điên rồi? nếu như lúc này Tần thị tranh quyền nuôi dưỡng Tiểu Lạc Lạc với em thì làm thế nào?” Hứa An Ca hết sức ngạc nhiên, tuyệt nhiên anh không ngờ rằng Dĩ Muội lại bằng lòng tự phá hỏng tiền đồ của mình cũng không chịu gả cho anh.

“An Ca, anh vì em làm nhiều việc như thế, cũng đã tới lúc em nên vì anh làm gì đó rồi. Hơn nữa, sự việc này vốn là do em mà ra, em không thể ngồi im mà nhìn.” Dĩ Muội vốn vẫn chưa hạ được quyết tâm làm vậy nhưng sự đau khổ của Hứa An Ca trước mặt cô khiến cô không thể do dự thêm nữa.

Cho dù, Lạc Lạc quay về Tần gia thì người trong Tần gia cho dù có thù hận nhau hơn nữa cũng vẫn sẽ yêu thương và bảo vệ Tiểu Lạc Lạc.

Cô không thể vì sự an toàn và vui vẻ của mình cùng với Tiểu Lạc Lạc mà nhìn Hứa An Ca gặp khó khăn.

“Không, Tiểu Ngấn, em hãy cứ bình tĩnh hãy, nhất định còn có cách khác có thể giải quyết vấn đề này.” Hứa An Ca lập tức ngăn lại ý nghĩ điên cuồng này của Dĩ Muội: “Em đã nỗ lực lâu như thế, anh sẽ không để em vì anh mà dẫn tới thân bại danh liệt thế đấu.”

“An Ca, đó không phải là vì anh, nếu không phải Hứa thị là tập đoàn ký hợp đồng với em thì sớm đã kiện em rồi, cũng sẽ không cho em có cơ hội lựa chọn. Hơn nữa, sự việc đánh cắp bản thiết kế thế này rất khó để làm rõ. Kể cả là quan tòa cuối cùng không có chứng cứ kết luận em đánh cắp nhưng những bản thiết kế của người đó nộp lên trước, thì đương nhiên cũng sẽ đem bản quyền những bản thiết kế đó quyết định thuộc về cô ta. Tới lúc đó, sự việc một khi được truyền ra ngoài, cho dù là quan tòa tuyên em vô tội em cũng không còn biện luận được gì nữa.” Dĩ Muội rất bình tĩnh phân tích sự vuệc, thực ra danh lợi chẳng qua cũng là vật ngoài thân, trước đây cô quan tâm tới những điều đó chẳng qua là vì cô sợ mất đi Tiểu Lạc Lạc.

Nhưng, có sợ hơn nữa cô cũng không thể nhìn người của Hứa gia bị liên lụy được.

Còn về phần Tần Hàm Dịch nghi ngờ Hứa An Ca, trước khi có bằng chứng xác đáng thì cô sẽ không cùng với Tần Hàm Dịch nghi ngờ cho Hứa An Ca.

Bao nhiêu năm nay, Hứa An Ca đã làm những việc gì cho cô người khác không biết nhưng cô biết rõ hơn ai hết, nếu cô nghi ngờ anh, thì sẽ làm trái tim anh bị tổn thương.

Hoặc là, đối với cô mà nói, bất luận có phải là anh làm hay không đều không quan trọng, điều quan trọng là Hứa gia và phòng thiết kế An Ca đều có thể bình an, như vậy là cô an tâm rồi.

Kể cả Hứa An Ca vì tính toán để có được cô mà dẫn tới mất hết không còn gì thì cô cũng vẫn cảm thấy áy náy.

Nếu như, ngay từ năm năm trước cô kiên quyết từ chối anh, không dựa dẫm vào anh thì cũng đã không xảy ra sự việc như ngày hôm nay.

“Tiểu Ngấn, em không muốn gả cho anh thế à? em thà thân bại danh liệt chứ cũng không muốn sao?” Hứa An Ca cảm thấy rất đau, cảm thấy bị tổn thương, dường như anh bị cô từ chối một cách hoàn toàn rồi: “Chẳng phải em đã đồng ý với anh em sẽ suy nghĩ về tình cảm của chúng ta sao? Ba người nhà chúng ta chẳng phải là sống rất yên ổn sao?”

“An Ca, việc em đồng ý với anh em chưa từng quên, chỉ là, An Ca, em không thể vì danh tiếng của bản thân mình mà gả cho anh, nếu như em làm như vậy em cảm thấy em làm đen tối đi tình cảm của anh đối với em.” Hai mắt Dĩ Muội đỏ lên, cô đột nhiên cảm thấy hóa ra tất cả những gì trước đây bước đi nào cũng đều là sai lầm hết.

Sai lầm nối tiếp sai lầm mới đã tới tình hình như ngày hôm nay.

“Là Tần Hàm Dịch đã nói gì với em có đúng không? Anh ta đã bôi nhọ anh có đúng không?” Hứa An Ca nhớ lại lời Tần Hàm Dịch nói với anh, lúc này bèn đem tất cả lỗi lầm đổ hết lên người Tần Hàm Dịch.

Anh biết Tần Hàm Dịch chắc chắn không rộng lượng tới mức tha cho anh. Hóa ra Tần Hàm Dịch đã tìm tới Dĩ Muội để chia rẽ anh và cô.

“Không có, anh hiểu lầm rồi.” Dĩ Muội lắc đầu: “Hơn nữa, em sẽ không vì bất kì người nào mà hoài nghi anh. Em chỉ là không muốn vì bản thân mình mà kéo anh vào thôi.”

“Tiểu Ngấn....”

Lúc này Hứa An Ca cũng mới ý thức được, bản thân mình rốt cuộc sai ở đâu.

Anh nhớ Dĩ Muội không thể mất đi Tiểu Lạc Lạc, mà quên mất con tim Dĩ Muội tuy không ở bên cạnh anh nhưng cô thực lòng hi vọng tốt cho anh.

Và cô thấy có lỗi với anh thì làm sao bằng lòng dùng cách này để giải quyết vấn đề chứ!

“An Ca, em sẽ tự mình đi nói với bác trai.” Dĩ Muội hít thở một hơi thật sâu, trong lòng cô đã có quyết định.

“Dĩ Muội, cho anh thêm một chút thời gian nữa, để anh giải quyết, có được không?” cho anh anh muốn có được cô hơn nữa cũng không muốn tận mắt nhìn cô thân bại danh liệt.

Bất luận anh có làm gì thì đều cũng là vì yêu cô chứ không phải muốn làm hại cô.

“Được.” Dĩ Muội miệng nói đồng ý với Hứa An Ca nhưng trong lòng cô đã có quyết định của riêng mình: “Bây giờ anh không cần quay về phòng làm việc sao?”

“Có, nhưng anh quay về để xem em thế nào.”

Cho dù không quay về phòng làm việc bây giờ anh cũng rất muốn bỏ trốn, bỏ trốn tới một nơi thật xa, anh sợ nhìn thấy nụ cười của cô, nụ cười đó xa lạ tới mức khiến anh muốn nghẹt thở.

“Anh đi trước đây, em ở nhà nghỉ ngơi đi nhé, đừng suy nghĩ lung tung, anh sẽ giải quyết ổn thỏa tất cả.” Hứa An Ca sợ Dĩ Muội sẽ làm việc gì ngốc nghếch, anh không yên tâm mà dặn dò lại một lần nữa.

“Được.” Dĩ Muội gật đầu, đáp lại anh, sau khi mắt nhìn anh lái xe rời đi cô mới cầm lấy điện thoại của mình gọi cho Tần Hàm Dịch.

“Dĩ Muội.” đầu dây bên kia rất nhanh truyền tới giọng nói của Tần Hàm Dịch.

“Em muốn gặp anh, anh có thời gian không?” Dĩ Muội hỏi giọng có vẻ nặng nề, dù sao thì quyết định như vậy không phải anh cũng đưa ra được.

“Em đang ở đâu? Anh đi tìm em.” Tần Hàm Dịch cũng nghe ra giọng nói của cô có gì đó sai sai, anh lập tức hỏi vẻ lo lắng.

“Để em đi tìm anh đi!”

“Được, anh ở Vĩnh Dạ Yên Hỏa.” Tần Hàm Dịch nói cho cô địa chỉ cụ thể anh ở đâu.

“Anh đợi em, nửa tiếng sau em sẽ tới.” Dĩ Muội cúp máy, ra khỏi cửa cô liền đi lấy xe và lái thẳng tới Vĩnh Dạ Yên Hỏa, nhưng cô lại không biết sau khi cô rời nhà đi, phía sau có một chiếc xe luôn bám lấy xe cô.

Hứa An Ca tận mắt nhìn Dĩ Muội xuống xe, lại đi vào căn biệt thự của Tần Hàm Dịch, anh tức giận đập mạnh tay xuống vô lăng, rốt cuộc là vì Tần Hàm Dịch.

Vậy mà anh lại tưởng rằng cô vì anh.

Ngay cả danh tiếng cũng không cần nữa, hóa ra là cô đã chuẩn bị để đến với Tần Hàm Dịch sao?

Dĩ Muội, em không cảm thấy có lỗi với anh sao?

Hứa An Ca không thể không đỏ hai mắt lên, từ trước tới nay anh chưa từng oán hận Dĩ Muội nhưng tại thời khắc này mọi thứ đã sụp đổ.

Còn người ở trong phòng thì vẫn không hề hay biết đang có một đôi mắt hướng chằm chằm về phía bọn họ từ bên ngoài.

Dĩ Muội đột nhiên tới gặp Tần Hàm Dịch, thực ra Tần Hàm Dịch đã đoán ra nguyên nhân.

“Em định đem Lạc Lạc giao cho anh à?” Tần Hàm Dịch hỏi có vẻ khó khăn, để anh nói xem người phụ nữ này tốt ở điểm nào chứ?

Cô vào giờ khắc then chốt nhất lại hi sinh bản thân mình sao? Cô còn có thể ngốc hơn nữa không?

Dĩ Muội hơi đơ người ra, cô không ngờ rằng, hóa ra Tần Hàm Dịch vẫn là người hiểu anh.

Ngay sau đó cô gật đầu đáp lại anh: “Vâng.”

“Em định nhận tội danh đánh cắp bản thiết kế?” Tần Hàm Dịch cố gắng kìm nén sự phẫn nộ, nhưng trong giọng nói của anh vẫn nghe ra có vẻ nguy hiểm.

“Em định đàm phán giải quyết với Hứa thị, bồi thường thiệt hại hợp đồng cho bọn họ, em không muốn làm ầm sự việc lên, liên lụy tới Lạc Lạc cũng không được yên.” Dĩ Muội rụt rè nói ra quyết định của bản thân mình, nhìn sắc mặt Tần Hàm Dịch càng lúc càng khó coi cô biết anh đang chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ.

“Em điên rồi à? anh có biết nếu em chịu tội danh đó thì tiền đồ của em sẽ không còn nữa không hả, hơn nữa nó sẽ là vết nhơ mà cả đời không rửa sạch được.” Tần Hàm Dịch vốn muốn nói bình tĩnh với cô nhưng càng nói anh càng tức.

“Kể cả em không chịu thừa nhận, nếu thực sự đưa ra tòa, bọn họ có thể chứng minh bản thảo đó được nộp lên trước em vậy thì em vẫn thất bại. So với việc đưa ra tòa làm ầm lên khiến bản thân không được yên lành thì em thà chấp nhận tất cả ngay từ bây giờ.” Dĩ Muội phân tích sự việc muốn cho anh bình tĩnh hơn.

Thế nhưng, làm sao anh có thể bình tĩnh được?

“Không phải do em làm thì tại sao em phải nhận, tại sao em không tin tất cả đều là do Hứa An Ca sắp xếp?” anh vốn muốn dùng một phương thức nhẹ nhàng để nói cho cô sự thực tàn khốc này thế nhưng cô thực sự đã làm anh tức giận rồi.

Sao cô lại ngốc tới mức đi thừa nhận lỗi lầm của người khác?

“Khi mà chưa có chứng cứ thì em sẽ không tin.” Dĩ Muội ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tần Hàm Dịch nói với ngữ khí khẳng định.

“Được, em cần bằng chứng đúng không?” Tần Hàm Dịch gật đầu chắc chắn, sau đó anh cầm một chiếc túi giấy đặt trên bàn làm việc đưa cho Dĩ Muội: “Em tự mình xem đi, xem cho rõ vào.”

Dĩ Muội do dự rồi mới từ từ đưa tay ra nhận lấy chiếc túi đó mở ra.

Bây giờ cô cảm thấy rất ghét những chiếc túi thế này, ba chiếc túi đựng tài liệu trước đây của Tần lão phu nhân đã làm cho hiểu thế nào là đau đớn tới mức tột cùng.

Chỉ là, càng không muốn nhìn thì hiện thực nó lại ở trước mắt, cô không thể trốn tránh, cũng không muốn trốn tránh.

Lật hết trang này tới trang khác, toàn là những chứng cứ càng nhìn càng sốc. bàn tay cô đang cầm chiếc túi và tập tài liệu mà không thể không run lên.

“Thực ra, vẫn còn một việc nữa mà anh đã không nói với em, khi anh điều trị ở Mỹ, anh có gọi điện thoại cho Hứa An Ca.” Tần Hàm Dịch nhìn đôi bàn tay run lên cầm cập của cô, thực sự anh rất muốn kéo cô vào lòng.

Thế nhưng, anh không thể, anh muốn cô mãi mãi phải đối mặt với hiện thực ở trước mắt.

“Anh gọi điện cho Hứa An Ca tại sao không nói sớm với em?” Dĩ Muội giật mình, không ngờ anh còn giấu cô việc như vậy.

“Anh gọi điện thoại cho anh ta, cũng là muốn hỏi xem em sống có tốt không. Vốn không định nói với em vì không muốn giữa em và anh ta có nút thắt ngăn cách nào, hơn nữa, anh ta đã yêu em bao nhiêu năm như vậy, hiếm người làm được như thế! Thế nhưng, Dĩ Muội, lần này anh ta thực sự quá đáng rồi, nếu tất cả mất kiểm soát thì danh tiếng của em sẽ bị đem ra đánh đổi bất cứ lúc nào em có hiểu không hả?”

Tần Hàm Dịch nắm lấy bàn tay vẫn còn đang run lên của cô: “Dĩ Muội, coi như em nợ anh ta thì cũng không nên trả bằng cách hủy hoại toàn bộ mọi thứ của bản thân mình như thế.”

“Có lẽ nào những chứng cứ này chỉ là hiểu lầm thôi?” Dĩ Muội gượng cười, có thế nào cô cũng không muốn tin đây là sự thật.

“Em không tin anh?” cả người Tần Hàm Dịch cứng đơ lại, anh đột nhiên bỏ tay cô ra.

Tới bây giờ anh mới hiểu, chẳng trách Hứa An Ca lại tự tin như thế, hóa ra Hứa An Ca đã có được sự tin tưởng tuyệt đối của cô!

Anh đã đem bằng chứng đưa tới tận tay cô vậy mà cô lại cho rằng anh tạo bằng chứng giả để vu oan cho Hứa An Ca.

“Không phải thế!” Dĩ Muội bị ánh mắt kinh ngạc của anh làm cho luống cuống: “Em chỉ là cảm thấy sự việc gì đều có khả năng nhầm lẫn, nói không chừng người giúp anh điều tra nhầm lẫn gì đó!”

“Nói tóm lại là em không muốn tin tất cả đều có liên quan tới Hứa An Ca có đúng không?” con tim Tần Hàm Dịch thoải mái hơn một chút nhưng anh vẫn không nhịn được việc tranh cao thấp với Hứa An Ca.

Rõ ràng biết là thua rồi nhưng anh vẫn muốn tranh.

Hứa An Ca đã làm ra việc sai lầm quá đáng thế nhưng tại sao trong lòng cô vẫn tin tưởng Hứa An Ca tới vậy.

“Nếu trên thế giới này ngay đến cả Hứa An Ca em cũng không thể tin tưởng thì em còn có thể tin ai?” cô cười cay đắng, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình.

Anh đau khổ hít thở một hơi thật sâu, nhưng anh cũng không thể trách cô, bởi vì cô không sai, người sai là anh, là anh đã hủy hoại đi sự tin tưởng của cô đối với anh.

“Dĩ Muội, enh biết anh đã làm rất nhiều việc sai lầm.” anh lại cầm lấy tay cô: “Vì thế nên em mới không tin tưởng anh nữa, nhưng, Dĩ Muội, cho anh một cơ hội được không? Tin tưởng anh thêm một lần nữa có được không?”

“Tần Hàm Dịch, chúng ta còn có thể không?” giọng cô nghẹn ngào, vừa nhắc tới những chuyện đã qua, con tim cô lại đau thắt vào.

“Dĩ Muội, chỉ cần em chịu cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ không để cho em phải buồn.” Tần Hàm Dịch cũng đỏ hai mắt lên, những chuyện trong quá khứ không những là nỗi đau của cô mà còn là cả của anh.

“Thế nhưng, em sợ, em sợ đột nhiên anh lại biến mất, anh đột nhiên lại không cần em và Lạc Lạc nữa, em không muốn phải vượt qua sự mất mát trong đau khổ hết lần này tới lần khác.” Cô đẩy tay anh ra, những giọt nước mắt rơi xuống.

“Sẽ không đâu, trừ khi anh chết, trừ khi em không còn yêu anh nữa, bằng không anh tuyệt đối sẽ không bỏ tay em ra thêm một lần nữa.” Tần Hàm Dịch tiến lên phía trước một bước, anh ôm chặt cô vào lòng.

“Tần Hàm Dịch, lần nào những lời anh nói đều rất cảm động, thế nhưng, em không dám tin anh nữa.” Dĩ Muội nhớ tới những chuyện đã qua, trong lòng liền có cảm giác sợ hãi, cô liền vùng ra khỏi vòng tay anh.

Việc của Hứa An Ca cô còn chưa giải quyết được thì cô sao lại dám ở bên anh?

“Dĩ Muội, anh sẽ cho em thời gian để tin tưởng anh.” Tần Hàm Dịch hôn vào tai cô, rồi bỏ cô ra.

Sự tin tưởng không phải có thể lấy lại trong một sớm một chiều, thứ anh có đó chính là sự nhẫn nại để đi cùng cô cả cuộc đời.

Việc anh cần giải quyết bây giờ chính là việc đánh cắp bản thiết kế, anh tuyệt đối không thể để cô vì Hứa An Ca mà ngốc tới mức dùng danh tiếng của mình đánh đổi.

“Thật không?” Dĩ Muội ngẩng đầu lên nhìn anh, có chút không tin Tần Hàm Dịch.

“Thật.” Tần Hàm Dịch gật đầu, kéo cô ngồi xuống: “Sự việc lần này, đồng ý với anh đừng tự mình đi giải quyết mà phạm sai lầm. giao cho anh có được không?”

“Anh giải quyết thế nào?” Dĩ Muội lập tức trở nên căng thẳng, lo lắng Tần Hàm Dịch sẽ tìm cách đối phó với Hứa An Ca.

“Anh đảm bảo với em sẽ không đối phó với Hứa An Ca.” Tần Hàm Dịch trong lòng phẫn nộ nhưng miệng vẫn nói vậy để cô yên tâm, ai bảo Hứa An Ca lại giở trò lừa gạt Dĩ Muội chứ!

Có điều vẫn may người mà Dĩ Muội yêu vẫn là anh, đây cũng coi là một sự may mắn rồi.

“Thật không?” Dĩ Muội nhìn chằm chằm vào anh có vẻ không tin.

“Thật.” Tần Hàm Dịch gật đầu bất lực.

“Tần Hàm Dịch, thực ra cả hai chúng ta đều nợ anh ấy, nếu không có anh ấy thì Lạc Lạc sẽ không hồi phục nhanh như vậy.” Dĩ Muội biết trong lòng anh vẫn còn tức, cô mới thở dài một tiếng và nói mềm mỏng.

“Anh biết rồi.” Tần Hàm Dịch gật đầu với cô, nếu như không phải anh nể tình Hứa An Ca đã làm cho hai mẹ con cô nhiều điều thì anh đã không cho Hứa An Ca nhiều cơ hội như vậy.

Nghe anh nói đảm bảo lúc này Dĩ Muội mới yên tâm hơn.

Cô biết, Tần Hàm Dịch không phải là người vong ân bội nghĩa, chỉ cần anh cảm thấy anh nợ Hứa An Ca thì nhất định sẽ không đối phó với Hứa An Ca. C

Nếu như Tần Hàm Dịch biết được suy nghĩ lúc này của Dĩ Muội thì nhất định sẽ mừng rơi nước mắt, cuối cùng cô cũng đã coi anh là người tốt rồi.

Ngày hôm sau, một kì mới của tạp chí Phong lại được đưa ra: “Con trai Lam thị trưởng, Lam thiếu gia bao tình nhân, xây dựng “Chỉ Túy Kim” cho tình nhân”.

Bài viết trong tạp chí thậm chí còn nói Lam Dư Trạch vô tình vô nghĩa, biết rằng sự việc sẽ bị lộ liền để cho tình nhân gánh vác hết mọi tội danh.

Quần chúng nhất thời bàn tán xôn xao, Chỉ Túy Kim là khu vui chơi giải trí lớn nhất, xa hoa nhất của thành phố!

Nếu không phải tiền từ tham ô mà ra thì không ai tin Lam gia sẽ bỏ ra số tiền như vậy.

Hơn nữa, tạp chí còn có bằng chứng có lợi nhất đó là bức ảnh trên giường của bọn họ.

Trong bức ảnh là bộ dạng người phụ nữ và người đàn ông đang hoan lạc, điều này khiến cho mọi người không thể không thấy buồn, người đàn ông bình thường rất lạnh lùng và khắt khe, hóa ra lại là kẻ thế này.

Còn bộ dạng của người phụ nữ, rất nhiều người chưa từng gặp cô, cũng chưa từng nghĩ nơi như Chỉ Tủy Kim người chủ đứng đằng sau lại là một người phụ nữ.

Lam thị trưởng càng chưa từng nghĩ sự việc lại bị lộ ra trước mắt mọi người thế này.

Ông ta tưởng rằng, ít nhất ông ta còn có một chút thời gian để chuẩn bị.

Chủ yếu là, ông ta không ngờ đối phương có thể có được những bằng chứng có sức thuyết phục như thế.

Cho dù, những bức ảnh trên giường kia không thể chứng minh Lam Dư Trạch tham ô nhưng những bức ảnh không tốt đẹp đó cũng đủ để làm cho sự nghiệp chính trị của Lam Dư Trạch gặp phải khó khăn.

Ông ta biết, sự việc sẽ không kết thúc như vậy, đối phương vẫn còn nhằm vào ông ta nữa.

Cao Thiên Du sau khi nhìn thấy tin tức trên tạp chí, cô lập tức đi gặp Vũ Thái Ninh.

Người khác muốn chụp được những bức ảnh giường chiếu của Lam Dư Trạch vốn rất khó, Hơn nữa, trong những năm vừa rồi thân phận của Vũ Thái Ninh cũng là người đã chết.

Người có thể vào nơi ở của bọn họ vô cùng ít, suy nghĩ hồi lâu thì đối tượng tình nghi cũng chỉ có hai người đó.

Cô nghĩ, Vũ Thái Ninh nhất định biết đó là ai.

Vũ Thái Ninh vừa thấy người đến là Cao Thiên Du cô liền hơi ngớ người ra sau đó hỏi: “Chị tôi không chịu tới gặp tôi à?”

Cao Thiên Du nhìn cô chua xót, tuy không trả lời câu hỏi của cô nhưng thần thái như vậy cũng đã nói rõ tất cả.

“Xảy ra chuyện rồi có đúng không?” Vũ Thái Ninh thất thần ngồi trên ghế, cô ấy nên gặp chị gái trước mới phải. cô tưởng cô nhẫn tâm tự thú rồi thì chị gái có thể nể tình cô mà tha cho Lam Dư Trạch.

Thế nhưng hóa ra, không gì có thể ngăn được bước chân muốn báo thù của chị gái.

“Ảnh của cô và anh cả bị đưa lên tạp chí rồi, bọn họ nói anh cả là kẻ tham ô, bao cô.” Cao Thiên Du cố gắng nói ngắn gọn sự việc cho Vũ Thái Ninh, cô sợ Vũ Thái Ninh không chấp nhận được.

“Là ảnh giường chiếu của sao?” Vũ Thái Ninh hỏi thẳng.

“Cố biết? Lẽ nào?” Cao Thiên Du giật mình, trong lòng cô vẫn hi vọng không giống như cô suy đoán.

“Đúng, là tôi chụp, tôi vốn muốn dùng những bức ảnh đó để cùng với Lam Dư Trạch đi vào chỗ chết.” Vũ Thái Ninh không kìm nén được mà nói nghẹn ngào, nếu lúc trước không phải trong lòng cô tràn ngập sự thù hận thì tất cả cũng đã không phát triển tới bước này.

“Cô đã đưa những bức ảnh đó cho chị Vũ?” Cao Thiên Du thử nói ra suy đoán của mình.

“Đúng.” Khuôn mặt trắng bệch của Vũ Thái Ninh lăn dài hai hàng nước mắt: “Thế nhưng sau đó rõ ràng chị ấy đã nói những bức ảnh đó chị ấy xóa rồi, tại sao lại còn như vậy.”

Lẽ nào, ngay cả đến chị gái ruột của mình cô cũng không thể tin tưởng nữa?

“Thái Ninh, cô đừng vội, tôi sẽ đi tìm chị Vũ hỏi rõ chuyện này. Có thể tất cả không phải giống như tôi nghĩ? Những bức ảnh đó ngay cả mặt cũng lộ ra rồi, tôi nghĩ chị Vũ kể cả có muốn tìm Lam gia báo thù cũng sẽ không hi sinh cô đâu.” Cao Thiên Du bình tĩnh phân tích, thử an ủi Vũ Thái Ninh.

“Là Lục Danh Dương, nhất định là Lục Danh Dương.” Vũ Thái Ninh sau khi gằn giọng nói khẳng định đột nhiên ý thức được người mà mình vừa nói tới có liên quan tới Cao Thiên Du, cô liền lúng túng nói: “Thiên Du, xin lỗi.”

“Không sao, không phải lỗi của cô, tất cả những điều này đúng là có liên quan tới anh ta, có điều, anh ta chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ của người khác.” Cao Thiên Du cảm thấy xót thay cho Lục Danh Dương, nếu như Lam lão gia lần này bỏ mặc Lam Dư Trạch, giữ lấy vị trí của bản thân, vậy thì người đầu tiên đen đủi chính là Lục Danh Dương.

“Đáng tiếc bây giờ tôi không ra ngoài được, chị tôi lại không chịu gặp tôi.” Thực ra Vũ Thái Ninh sớm đã nghĩ được, có lẽ Vũ Uyển Dung sẽ không chịu gặp cô, chắc là sợ cô sẽ khóc lóc cầu xin, làm dao động sự quyết tâm của chị ta!

“Tôi sẽ đi gặp chị Vũ một lần nữa.” Cao Thiên Du lại thở dài một tiếng và nói.

“Cảm ơn cô, Thiên Du.” Lúc này Vũ Thái Ninh không ra ngoài được, chỉ có thể đem toàn bộ hi vọng gửi gắm vào Cao Thiên Du.

“Thái Ninh, không cần khách sáo như thế, chúng ta trước sau cũng đều là người một nhà, sớm một cũng có một ngày tôi sẽ gọi cô là chị dâu.” Lời nói này của Cao Thiên Du chỉ là an ủi Vũ Thái Ninh, ai cũng biết sự việc này làm rùm beng lên thế rồi, Vũ Thái Ninh thậm chí là Lam Dư Trạch ngay cả việc rút về được an toàn cũng đều rất khó.

“Đột nhiên phát hiện hai tiếng chị dâu nghe rất vào tai.” Vũ Thái Ninh khẽ cười, sự bình tĩnh của cô dường như cho thấy cô sớm đã nhìn thấu được tất cả.

Chỉ là, Cao Thiên Du biết rõ không phải như thế.

Nếu cô ấy có thể nhìn thấy tất cả thì sẽ không chịu hỏi tình hình của Lam Dư Trạch từ đầu tới cuối.

Chắc là cô sợ biết rồi thì sẽ đau lòng.

Khi đi ra khỏi cục cảnh sát, Cao Thiên Du chỉ cảm thấy bầu trời bên ngoài vô cùng tươi sáng.

Con người thực sự phải biết trân trọng hạnh phúc, bằng không một khi không còn nắm giữ được nữa thì chớp mắt đã mất đi.

Nếu Vũ Thái Ninh sớm từ bỏ thù hận thì cũng không có chuyện ảnh giường chiếu đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play