Khi Vệ Ngấn dìu Tần Hàm Dịch về, y tá phụ trách chăm sóc Tần Hàm Dịch đang lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách, vừa nhìn thấy anh quay về, lập tức chạy ra với sắc mặt vui mừng.
“Tần tiên sinh, anh đã đi đâu đấy?....” y tá vui mừng lên tiếng hỏi, đợi tới khi nhìn thấy Vệ Ngấn đi bên cạnh Tần Hàm Dịch giọng nói của cô mới đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt thất vọng rõ ràng đó làm cho Vệ Ngấn đột nhiên nhớ tới bản thân mình nhiều năm trước. Khi cô bắt đầu yêu Tần Hàm Dịch, cô cũng đã có tâm trạng thế này, tuy là rất muốn lại gần anh nhưng lại không dám thể hiện ra.
“Vết thương của anh ấy bị bong ra rồi.” Vệ Ngấn lên tiếng nhẹ nhàng nói với cô y tá không có chút thù hằn gì.
Nếu như, cô không thể ở bên cạnh anh, bọn họ chắc chắn sẽ không ở bên nhau, cô nguyện nhìn thấy có người đối xử tốt với anh.
Bởi vì, cô không muốn nhìn thấy Tần Hàm Dịch lại che giấu, đánh mất bản thân mình mà không đi yêu người khác, cũng không cho người khác yêu anh.
“Vậy để tôi đi lấy hòm thuốc.” cô y tá chớp chớp mắt, nhìn Vệ Ngấn với ánh mắt rụt rè, quay người đi về phía phòng mình lấy hòm thuốc.
“Ha ha!” Vệ Ngấn bật cười khi nhìn bộ dạng đó.
“Sao thế?” Tần Hàm Dịch nhìn cô không hiểu.
“Đột nhiên em cảm thấy bản thân mình giống như một người phụ nữ độc ác, đã dọa tiểu cô nương kia sợ chết khiếp.” Vệ Ngấn nói đùa trả lời anh, cô đỡ anh đi tới ghế sô pha ngồi xuống.
Tần Hàm Dịch hơi nheo mày lại, đúng lúc cô y tá cầm hòm thuốc từ trong phòng đi ra.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô rồi đột nhiên lên tiếng lạnh lùng: “Cô quay về đi! ở đây không cần cô nữa.”
Cô y tá giật mình, lập tức hỏi vụng về: “Tần tiên sinh, tôi đã làm sai điều gì sao?”
Vệ Ngấn đơ người ra, cô không ngờ anh đột nhiên lại nói như vậy.
“Quay về đi, ngày mai tôi sẽ nói với viện trưởng của các cô bảo ông ấy sắp xếp cho cô một công việc tốt một chút.” Sắc mặt Tần Hàm Dịch không hề có một chút thay đổi, anh nói vẻ kiên quyết.
“Thế nhưng....” cô y tá gần như sắp khóc đi, đôi mắt to tròn của cô nhìn chằm chằm vào vết thương của Tần Hàm Dịch: “Vết thương của Tần tiên sinh....”
“Tôi sẽ cho xe đưa cô rời đi.” Tần Hàm Dịch chẳng thèm quan tâm tới lời của cô y tá, anh cầm lấy điện thoại, đang định gọi cho ai đó.
Cô y tá lập tức nhìn Vệ Ngấn cầu cứu, cô không muốn rời đi như thế này.
Vệ Ngấn vừa nãy không hiểu tại sao Tần Hàm Dịch lại có phản ứng như vậy, lúc này thì cô hiểu rồi.
Trong lòng cô thở dài một tiếng, kéo tay Tần Hàm Dịch xuống: “Tần Hàm Dịch, bây giờ muộn thế này rồi, đừng làm phiền người khác tới xử lý vết thương cho anh nữa.”
“Viện anh dưỡng có bác sĩ.” Tần Hàm Dịch quay mặt sang nhìn cô, nói với ngữ khí kiên quyết.
“Thế nhưng anh nửa đêm nửa hôm bảo cô ấy rời đi thế này sẽ có người dị nghị, có việc gì thì để ngày mai nói có được không?”
Không phải Vệ Ngấn không muốn làm người tốt tới cùng, thực lòng cô biết rõ, bất luận cô nói thế nào đều không thay đổi được quyết định của Tần Hàm Dịch, nếu như nói nhiều ngược lại lại khiến cho anh có tâm lý nổi loạn, bắt cô y tá đó lập tức rời đi.
Nhìn cô gái còn trẻ với nét mặt thanh tú, thực ra Vệ Ngấn ít nhiều cũng hiểu được phần nào lí do.
Cô y tá này chắc là có người đã cố tình sắp xếp ở đây rồi!
Quả đúng như vậy, Tần Hàm Dịch nghe thấy thế, liền cười lạnh lùng, hỏi lại: “Em không lo lắng à?”
“Lo lắng cái gì?” Vệ Ngấn bật cười, nhìn anh nheo mày lại càng lúc càng chặt, cô mới nói thỏa hiệp: “Tin tưởng nhau một chút không tốt à?”
Thực ra, cô càng muốn nói, người nên phải lo lắng không phải là cô mà là Hạ Lam.
Nhưng, những lời như vậy, cô không muốn nói trước mặt người khác. Hơn nữa, cô nói thế cũng chỉ làm Tần Hàm Dịch tức giận thôi, như thế anh càng muốn đuổi cô y tá này đi.
Lúc này, không có gì quan trọng hơn vết thương trên người anh.
“Thực sự tin anh?” Tần Hàm Dịch giống như một đứa trẻ, đột nhiên đang tức giận liền bật cười, nắm lấy tay Vệ Ngấn.
Vệ Ngấn nhìn cô y tá vẫn còn đang đứng trước mặt, cô lúng túng đỏ mặt lên, chỉ có thể nhanh chóng đổi chủ đề câu chuyện: “Xử lý vết thương trước đi đã.”
“Được.” Tần Hàm Dịch hiếm có mới có lúc gật đầu ngoan ngoãn thế này, anh nhìn cô y tá: “Cô lại đây đi.”
“Vâng.” Cô y tá che giấu đi sự tổn thương trong ánh mắt, đi tới trước mặt Tần Hàm Dịch, đặt hòm thuốc xuống rồi bèn tới cởi áo Tần Hàm Dịch ra.
“Không cần đâu, tự tôi làm được.” Tần Hàm Dịch lạnh lùng lên tiếng ngăn cô ta lại, rồi một tay tự mình cởi ra.
Vệ Ngấn vốn muốn rút tay ra để cho anh dùng hai tay dễ cởi cúc áo hơn, không muốn Tần Hàm Dịch cứ nắm chặt lấy tay cô không chịu buông, Vệ Ngấn trong lòng bất lực, nhưng cũng không muốn nói gì trước mặt y tá vì thế chỉ có thể mặc anh
Có điều cho dù là dùng một tay nhưng anh cũng cởi được cúc áo với tốc độ khá nhanh.
Vệ Ngấn không thể không suy nghĩ linh tinh, cô nghĩ vẫn còn có thể giữ được tốc độ như vậy, chắc là bao nhiêu năm nay luyện tập như thế này nhiều rồi.
“Em đang suy nghĩ linh tinh cái gì thế?” Tần Hàm Dịch nheo mày nhìn cô, đột nhiên anh nhìn thấy tâm tư của cô.
“Không có?” Tần Hàm Dịch nhìn cô chằm chằm, anh lại nắm tay cô chặt hơn nữa: “Đang nghĩ linh tinh về anh, xem anh sẽ xử lý em thế nào.”
Lời nói đó, ngữ khí đó quá là ám muội, làm cho Vệ Ngấn đỏ mặt lên, cô ngước mắt nhìn cô y tá có chút ngượng ngùng.
Cô y tá lúc này đang cúi đầu, vừa mới lấy nước sát trùng ra, dùng bông thấm vào và lau đi vết máu trên vết thương cho anh.
Sự chú ý của Tần Hàm Dịch dồn hết về phía Vệ Ngấn, nhưng sự chú ý của Vệ Ngấn lại hướng về chỗ vết thương của anh.
Nhìn cô y tá nhỏ rượu y tế lên bông rồi chấm vào vết thương của anh, Vệ Ngấn nheo mày lại, trong lòng cảm thấy đau thay cho anh.
Tần Hàm Dịch lại cười nhìn và hỏi lại cô: “Đau không?”
“.....” Vệ Ngấn đúng là cạn lời, sao con người này lại có thể như vậy chứ?
Trước đây sao cô không phát hiện ra anh lại có thiên tài về cái khoản làm cho người khác bất lực thế cơ chứ.
“Không đau.” Vệ Ngấn tức giận quay mặt sang một bên, không nhìn anh nữa.
Nếu chỉ có hai người bọn họ, anh nói thì có thể cô sẽ đều kệ anh, nhưng lúc này anh lại trêu chọc cô như vậy trước mặt cô y tá cũng có lòng với anh, như thế chẳng phải là hơi tàn nhẫn à!
“Không đau em nheo mày nhăn mặt làm cái gì?” Tần Hàm Dịch giả vờ như không nhìn thấy sự lúng túng trên khuôn mặt cô, anh tiếp tục nói.
Tới lúc này mà Vệ Ngấn vẫn còn chưa biết anh đang cố ý trêu cô thì đúng là đồ ngốc.
Cô quay sang nhìn anh bất lực, cô không mở miệng nói thêm gì nữa, anh cũng không có cách nào mà trêu cô thêm.
Cô y tá làm với những động tác rất chuyên nghiệp, nhanh chóng giúp Tần Hàm Dịch băng bó lại vết thương, thu dọn đồ đạc xong, do dự một lát cuối cùng vẫn nói: “Tần tiên sinh, vết thương của anh không thể bị bong ra lần nữa nếu không sẽ rất khó để hồi phục.”
“Ừm, tôi biết rồi, cô đi nghỉ ngơi đi.” Tần Hàm Dịch nhìn cũng không nhìn cô ta, bèn nói.
“Vâng.” Cô y tá trả lời với giọng có phần yếu ớt, rụt rè nhìn Tần Hàm Dịch rồi lại quay sang nhìn Vệ Ngấn, trong ánh mắt là sự ngưỡng mộ.
Cô ta đã xem báo, cô ta biết nhà thiết kế nổi tiếng Vệ Ngấn này chính là vợ cũ của Tần Hàm Dịch.
Cô ta không biết bọn họ tại sao ly hôn, nhưng cô ta thực sự rất ngưỡng mộ sự biến thân hoa lệ của Vệ Ngấn, cô ta cũng muốn giống như Vệ Ngấn.
Cầm hòm thuốc lên, cô ta thu ánh mắt về rồi quay trở về phòng của mình ở tầng một.
“Đi theo anh.” Tần Hàm Dịch kéo tay Vệ Ngấn, đi lên tầng hai, anh sợ tầng một có người ở cô sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Em không lên nữa đâu, em phải về rồi.” Vệ Ngấn đứng yên tại chỗ bất động.
Tần Hàm Dịch vừa nãy còn với khuôn mặt vui vẻ, giờ đã trùng xuống, anh im lặng một lúc đột nhiên nói ra một câu: “Anh muốn đi tắm.”
Vệ Ngấn đơ người ra, nhìn lên vết thương trên người anh.
“Người anh còn đang bị thương, sao mà tắm được?” Vệ Ngấn vừa hỏi rồi liền thấy hối hận.
Cô cảm thấy cứ gặp phải Tần Hàm Dịch là cô lại như kẻ ngốc, hoặc có thể là anh quá hiểu cô.
Quả đúng như thật, Tần Hàm Dịch không khách khí mà yêu cầu: “Em tắm giúp anh.”
“Em thực sự phải về rồi.” Vệ Ngấn không thể không sầm mặt xuống, bọn họ làm thế này là thế nào?
Anh đã có vị hôn thê rồi, cô cũng đã quyết định sẽ không có bất kì liên quan gì tới anh rồi, nếu như vẫn tiếp tục thế này chỉ có thể làm cho mọi người đều khó xử, sao lại phải làm thành ra như thế chứ!
Tần Hàm Dịch không ngờ cô lại từ chối kiên quyết như thế này, ánh mắt anh thoáng qua sự tổn thương, anh cười lạnh lùng hỏi cô: “Vội về với Hứa An Ca à?”
Con tim Vệ Ngấn đột nhiên đau nhói trước câu hỏi đó của anh, cô tưởng anh đã hoàn toàn thay đổi rồi, không ngờ anh nói lời vẫn làm người khác tổn thương như vậy, giống như một chiếc gai, lúc nào cũng có thể đâm vào người khác.
Cô che giấu đi cảm xúc trong ánh mắt, kìm nén nỗi đau trong lòng, cô khẽ nói ra một từ: “Đúng!”
“Anh không cho phép!” Tần Hàm Dịch đột nhiên phẫn nộ gầm lên, kích động tới mức lồng ngực anh không ngừng phập phồng, anh kéo tay của cô, không ngừng dùng lực làm cô cảm thấy đau.
Chỉ là, nỗi đau này không đau bằng nỗi đau trong lòng cô.
Nhưng, đau rồi thì có thể sao chứ? bọn họ đêm nay có thể trốn ở đây, không đối mặt với hiện thực, vậy còn ngày mai thì sao? Bọn họ chẳng phải vẫn chỉ được nhìn đối phương từ xa à?
“Tần Hàm Dịch, anh ấy là chồng em.” cô lên tiếng nhắc nhở anh, dùng lời nói có thể khiến anh đau đớn nhất để làm anh thức tỉnh.
Dù là thứ buông tay được hay không buông tay được thì cuối cùng cũng phải buông, vì anh, cô không muốn giày vò thêm nữa.
“Anh ta không phải, anh mới là chồng em, anh mới là cha của Lạc Lạc.” Tần Hàm Dịch không chút do dự, anh nói phản bác ngay lập tức.
“Tần Hàm Dịch!” Vệ Ngấn giật mình, quay đầu nhìn sang phía phòng của cô y tá, cô không thể để bất kì người nào biết về sự việc này, ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Cô không muốn để cho đám phóng viên kia làm phiền tới cuộc sống yên bình của hai mẹ con cô, cô không muốn để thân thế Lạc Lạc bị lộ ra rồi để cho thiên hạ bàn tán, suy đoán xem đó là con của ai.
Tần Hàm Dịch đột nhiên hiểu được suy nghĩ của cô, anh đem đầu mình áp sát vào trán cô, khẽ nói thì thầm: “Anh xin lỗi, vừa nãy anh đã quá kích động.”
“Tần Hàm Dịch, anh phải sống thật tốt, đừng để em phải lo lắng cho anh.” Vệ Ngấn khẽ nói một câu rồi cô lùi về phía sau, muốn quay người bước đi.
“Dĩ Muội, em đã đồng ý với anh hôm nay sẽ ở cùng anh.” Tần Hàm Dịch vẫn không chịu bỏ cuộc, anh giống như một đứa trẻ luôn ghi nhớ lời hứa của người khác, anh không muốn quá cưỡng ép nhưng cũng lại không muốn buông tay.
“Tần Hàm Dịch, chúng ta làm thế này là không đúng.” Vệ Ngấn muốn từ chối, có thể ngữ khí của anh làm cho con tim cô rất đau, nhưng cô không nói ra được lời cứng rắn.
“Kể cả là sai, chúng ta cũng chỉ sai một đêm nay thôi có được không?” Tần Hàm Dịch nắm chặt lấy tay cô, chỉ sợ anh nới tay ra thì cô sẽ vùng ra mà chạy mất.
“Thế nhưng....”Vệ Ngấn đang định nói nhưng Tần Hàm Dịch đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên môi cô, ngăn lại hết những lời cô muốn nói.
“Ư.....” Vệ Ngấn đột nhiên hai mắt tròn xoe, cô vừa mới vùng vẫy muốn thoát ra thì anh bèn hức một tiếng, cô tưởng là chạm vào vết thương của anh nên cô lập tức không dám động đậy nữa.
Ngay sau đó anh bèn bế cô lên, nhanh chóng đi hướng về phía cầu thang.
Vệ Ngấn lúc này phát hiện mình bị lừa rồi nhưng cũng đã muộn.
Cô mà vùng vẫy thêm nữa sẽ làm vết thương của anh bị đau cũng không nói làm gì những rõ ràng là đang tỏ ra nũng nịu.
Cách biệt năm năm, Tần Hàm Dịch dưỡng như vẫn có thể dễ như bàn tay để nhìn ra được điểm yếu của Vệ Ngấn.
Nói cho cùng, chẳng qua là cô thương anh, cô không nhẫn tâm với anh mà thôi.
Anh bế cô nhanh chân đi lên tầng, môi anh vẫn quấn lấy môi cô, anh chỉ sợ lúc anh bỏ ra cô sẽ nói “không.”
Bất luận thế nào, đêm nay anh nhất định phải giữ cô lại, anh sợ một khi bỏ cô ra thì anh sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Động tác nguy hiểm cao độ thế này, cô sợ sẽ ngã bèn chỉ có thể vòng tay lên cổ anh để giữ lấy sự thăng bằng.
Khi mà tiếng bước chân của Tần Hàm Dịch biến mất khỏi cầu thang, cô y tá lúc này đang dựa người vào cửa phòng ngủ mới từ từ nhấc chân đi về phía giường mình.
Cô ta tưởng rằng cô ta sẽ có cơ hội, trước khi tới đây viện trưởng đã nhắc khéo cô ta rằng chỉ cần cô ta “phục vụ” tốt cho Tần tiên sinh thì sau này cô ta muốn có thứ gì liền có thứ đó.
Ai mà không muốn làm cô bé Lọ Lem chứ, cô ta cũng không phải ngoại lệ.
Cô ta nghĩ rằng, cô nam quả nữ cùng ở trong một căn nhà, Tần Hàm Dịch ít nhất cũng sẽ động lòng trước cô ta, dù sao thì Tần Hàm Dịch cũng có tiếng là phong lưu, sớm đã được lan truyền ở ngoài rồi.
Thế nhưng, bọn họ đã tới đây hai ngày, hôm qua thì Tần Hàm Dịch đóng chặt cửa ở trong phòng làm việc, hôm nay thì đi ra ngoài với cái cô minh tinh đó một lúc, quay về thì vết thương bị bong ra. Sau nữa thì trời đã tối, anh ra ngoài đi dạo. Cô ta đã khuyên bảo rằng trời tối muộn rồi nhưng anh vẫn chẳng thèm quan tâm tới lời cô ta nói, đi thẳng ra ngoài.
Cô ta vốn không hiểu, bản thân rốt cuộc không tốt ở đâu, tại sao Tần Hàm Dịch ngay đến cả nhìn cô ta cũng chẳng thèm.
Bây giờ cô ta hiểu rồi, bởi vì trong mắt anh, chỉ có thể nhìn thấy một người phụ nữ, vì thế, thực ra những người phụ nữ khác bất luận là tốt xấu thế nào, cho dù đứng trước mặt anh cởi sạch đồ ra anh cũng có thể coi như nhìn mà không thấy.
Tần Hàm Dịch lấy chân đạp cửa đóng vào, anh đặt Vệ Ngấn lên ghế sô pha. Lúc này anh mới nỡ rời môi cô ra, anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Vợ anh, giúp anh tắm đi! Em xem người anh này, hôi lắm rồi.”
Một tiếng “vợ ơi” của anh làm cho con tim cô vừa đau vừa mềm nhũn ra, nhưng cô không dám thể hiện ra nét mặt, sợ anh đau lòng.
Cô nghĩ, nếu đã không tránh đi được vậy thì hãy tùy hứng một lần, coi như đêm nay là một giấc mơ.
“Đã mấy ngày anh không tắm rồi?” cô giả vờ hít hà trên cơ thể anh rồi nói: “Hôi quá!”
Thực ra trên người anh chẳng có mùi gì cả! chẳng qua là cô nói theo lời anh để làm cho giấc mơ này được kết thúc.
Tần Hàm Dịch cúi đầu xuống ngửi ngủi, rồi cũng gật đầu: “Vợ à! vậy thì chúng ta đi tắm cho thơm nhé!”
Anh chưa nói dứt lời đã bế cô lên, nhanh chân đi vào phòng tắm.
“Anh thả em xuống, em tự mình đi được!” cô nói dứt lời thì anh cũng đã bế cô vào tới phòng tắm, anh đặt cô xuống trước chiếc gương lớn, anh ôm lấy cô từ phía sau, anh thì thầm bên tai cô: “Vợ à, đây là mơ đúng không?”
“Đúng, đây là mơ.” Vệ Ngấn nhìn vào ánh mắt anh trong gương, hình ảnh anh nhòe đi qua đôi mắt ọng nước của cô.
“Đừng khóc.” Anh hôn lên tai cô, dường như chìm vào trong hồi ức, anh lại nói khẽ: “Vợ à, đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy em cười, mỗi lần nhắm mắt lại, muốn nhìn thấy em, lại sợ nhìn thấy em. Bởi vì mỗi lần em xuất hiện ở trong giấc mơ của anh, đều là hình ảnh mặt em đẫm nước mắt tố cáo anh, em nói em hận anh, cả đời này sẽ không tha thứ cho anh. Mới đầu anh rất sợ, sợ em sẽ hận anh cả đời, sau đó, ngày tháng lâu rồi, anh nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất em sẽ không quên anh, hận còn hơn là quên mất anh....”
“Tần Hàm Dịch....” tiếng nói cô nghẹn ngào cùng với tiếng khóc.
“Trong mơ, lúc nào em cũng như bây giờ, gọi anh cả họ cả tên....” anh lại hôn lên tai cô, hôn vào cổ cô: “Nhưng, đây là lần đầu tiên anh có thể hôn em.”
Vệ Ngấn không nghe thêm được nữa, cô đột nhiên quay người lại, kiễng chân lên hôn vào môi anh, cô như thể muốn đem những lời anh nói nuốt trọn vào trong miệng mình.
Tần Hàm Dịch sau khi đơ người ra một chút, anh ôm lấy eo cô, rồi đưa tay lên gáy cô, ghì chặt nụ hôn hơn nữa như thể muốn hít hết những hơi thở mà cô thở ra....
Cùng với nụ hôn say đắm kéo dài, bàn tay anh ôm lấy eo cô lại từ từ trượt xuống, luồn qua chiếc áo cô tiến vào bên trong, chạm vào làn da mềm mại của cô, khẽ khàng vuốt nhẹ nhàng.
Cô dường như vẫn còn chút lí trí, muốn bỏ anh ra nhưng anh lại dùng lực áp sát cơ thể mình vào cơ thể cô, không chịu bỏ ra.
Mơ thôi cũng được mà hiện thực cũng xong, anh chỉ cần biết, giây phút này, anh không muốn bỏ cô ra, nới lỏng tay ra thôi anh cũng không muốn.
Cô càng có ý đẩy anh ra thì anh càng hôn cô nồng nhiệt hơn tới mức cô gần như nghẹt thở, anh hôn cô tới mức cô không biết phản ứng lại thế nào nữa mà cơ thể mềm nhũn ra ngả vào lòng anh.
Bàn tay anh vẫn không ngừng chạy khắp da thịt cô, làm cho cơ thể đã bao lâu không được trải qua chuyện thế này của cô run lên không ngừng.
Những ngón tay dài của anh đặt lên khuy áo trước ngực cô, động tác nhanh nhẹn, ngay sau đó chiếc áo ngực đã được lộ ra ngoài, lồng ngực cô thở hổn hển rồi thì chiếc áo ngực cũng được người đàn ông tháo ra.
Lúc này anh đã bỏ qua đôi môi cô, cho cô cơ hội để hít thở khi mà suýt nữa bị nghẹt thở bởi nụ hôn của anh, lúc này miệng anh ghé sát vào vành tai cô, anh cố ý thì thầm trêu chọc cô: “Năm năm rồi, em vẫn không thay đổi loại áo ngực, vẫn là cái loại mà anh dễ dàng tháo ra được như ngày xưa!”
Khuôn mặt Vệ Ngấn đột nhiên ửng đỏ lên, rồi nét đỏ hồng hào đó chạy cả xuống ngực, sang cả hai bên tai.
Tần Hàm Dịch ngậm lấy tai cô, anh dùng lưỡi liếm nhẹ lên đó, anh thì thầm giọng nói mơ màng: “Vợ à, anh nhớ em lắm.....”
“Tần Hàm Dịch....” Vệ Ngấn hơi nghển cổ lên, dường như chỉ có thế này cô mới có thể dễ dàng hít thở.
“Vợ gọi anh làm Hàm Dịch đi!” Tần Hàm Dịch khẽ cắn lấy tai cô, nói.
“Hàm Dịch....” Vệ Ngấn ôm chặt lấy cơ thể anh mới không để cho cơ thể mình mềm nhũn ra mà trượt xuống.
“Dĩ Muội....” anh nắm lấy một bàn tay cô, kéo xuống, đặt vào phần dưới cơ thể đang nóng lên của mình: “Dĩ Muội, nó cũng rất nhớ em....”
Vệ Ngấn giật mình, cô đang định rút tay về nhung lại bị anh ấn xuống.
“Dĩ Muội, em đừng bỏ mặc nó, đã năm năm rồi nó mới lại thế này, em thương nó một chút đi mà!” anh thấp giọng nói như cầu khẩn bên tai cô, nghe thì có vẻ phù phiếm nhưng từ miệng anh thì có vẻ như lại rất chân thực.
Bàn tay Vệ Ngấn vừa chạm vào liền dừng lại, nhất thời cô chưa kịp phản ứng lại.
“Anh muốn nói.....” cô vừa lên tiếng thì thầm anh liền lập tức khẳng định: “Nó chỉ nhận một người chủ nhân là em thôi, em đi bao lâu rồi thì nó đã cô đơn bấy nhiêu lâu....”
Nụ hôn của anh cùng với những câu anh vừa nói làm cho cô cứng đờ người lại.
Bọn họ đã chia ly năm năm rồi, cô chưa từng nghĩ Tần Hàm Dịch liệu có vì cô mà giữ mình.
Năm năm trước khi còn hận, cô tưởng rằng anh sớm đã hoàn toàn quên cô rồi.
Cho dù, bây giờ cô không còn hận nữa, thế nhưng anh cũng đã có vị hôn thê ở bên cạnh, anh là một người đàn ông bình thường, những việc như thế sao anh có thể làm được.....
Nhưng hóa ra.....
Phụ nữ là một loài động vật cảm tính, dễ dàng bị cảm động, huống hồ, anh đã vì cô mà giữ mình những năm năm như thế.
Dù có những lời yêu thương ngọt ngào đến đâu cũng không bằng những lời nói vừa rồi của anh.
Anh đã dùng hành động để chứng minh tình yêu của anh, chứ không vì thời gian lâu rồi mà sẽ thay đổi....
Trong lúc cô đang đơ người ra, bàn tay anh đã vòng qua phía trước, đặt lên một bên má cô, rồi lại vòng qua cổ cô, còn một bàn tay kia thì lần xuống dưới cởi nốt những chiếc cúc áo còn lại....
Động tác anh nhanh chóng đem những chiếc cúc cởi ra, anh kéo chiếc áo ra, chiếc áo trượt qua hai bờ vai cô và trượt xuống.
Cơ thể cô với làn da trắng hồng ngay tức thời như được “phơi” ra trước mặt anh, anh không thể không nhìn cô từ trên xuống dưới và thở hổn hển, anh từ từ cúi người xuống, hôn lên đôi gò bồng đào mềm mại đó của cô....
“Hàm Dịch....” đôi bàn tay của Vệ Ngấn duỗi thẳng ra luồn vào mái tóc ngắn của anh, cô hơi ngẩng đầu lên, hít thở càng lúc càng nặng nề, lồng ngực cô phập phồng cùng với sự tiếp xúc của đôi môi anh....
Tần Hàm Dịch nắm lấy tay cô đặt vào cơ thể mình qua chiếc áo sơ mi.
Cô như hiểu ý anh, cô kéo chiếc áo của anh xuống trượt qua hai vai, cơ thể cuồn cuộn và nóng hổi đó của anh lập tức tiếp xúc với da thịt cô.
“Tần Hàm Dịch, vết thương của anh....” cô đã bị anh hôn làm cho trở nên mơ màng, nhưng vẫn không quên đi vết thương trên người anh.
Anh ngẩng đầu lên, cắn vào mũi cô, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm trả lời cô: “Không sao, kể cả có phải chết trên người em anh cũng bằng lòng.”
Lúc này Vệ Ngấn chỉ cảm thấy đầu óc mình đang căng ra và trống rỗng, cô không còn nghĩ được điều gì khác.
Hai người nhìn nhau với ánh mắt ngọt ngào và nồng nhiệt, nhưng không được bao lâu tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá tan sự im lặng trong căn phòng.
Cơ thể Vệ Ngấn run lên, cô đưa tay vào túi quần, muốn tìm chiếc điện thoại đang không ngừng đổ chuông đó.
Chỉ là, bàn tay cô còn chưa kịp cho vào túi quần thì liền bị Tần Hàm Dịch nắm lấy.
“Đừng bắt máy!”
Không biết tại sao, anh có một dự cảm, chỉ cần cô nhận cuộc điện thoại này thì giấc mơ khó khăn lắm mới có được này của bọn họ sẽ biến mất.
Vệ Ngấn đang có chút do dự thì điện thoại lại ngừng đổ chuông, Tần Hàm Dịch lập tức muốn lại hôn cô để xóa tan đi bầu không khí lạnh lẽo vừa bị cắt ngang đó.
Thế nhưng, chuông điện thoại vừa dứt chưa được mấy giây thì lại một lần nữa vang lên.
Còn Tần Hàm Dịch thì vẫn một mực khăng khăng năm chặt lấy tay cô, không để cho cô nhận cuộc điện thoại này.
“Tần Hàm Dịch, anh bỏ em ra, có thể là Lạc Lạc có chuyện gì.” Vệ Ngấn nói nhẹ nhàng nhắc nhở anh.
Tần Hàm Dịch sau khi nghe cô nói hai tiếng Lạc Lạc thì cuối cùng cũng có chút do dự và bỏ cô ra.
Điện thoại của bất kì ai anh đều có thể ngăn lại, nhưng Lạc Lạc không phải ai khác mà nó là con trai anh.
Vệ Ngấn liếc nhìn anh rồi quay mặt sang một bên, sờ lấy điện thoại, ấn nút nghe.
“Tiểu Ngấn, khi nào em về? Lạc Lạc tỉnh rồi, cứ khóc đòi tìm em thôi.” Giọng nói của Hứa An Ca lập tức vang lên ở đầu dây bên kia.
“Vâng, em biết rồi, em về ngay đây.” Giọng nói Vệ Ngấn hơi khàn khàn trả lời anh một câu rồi liền cúp máy.
Tần Hàm Dịch cúi người xuống nhặt chiếc áo dưới đất lên đưa cho cô, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Lạc Lạc khóc tìm em.” Vệ Ngấn bình tĩnh nhận lấy chiếc áo trên tay anh rồi mặc lên người.
Cô biết, Hứa An Ca đang nói dối, Lạc Lạc rất hiểu chuyện, từ trước tới nay rất ít khi tỉnh dậy lúc nửa đêm, mà có tỉnh dậy, kể cả là khóc thì người đầu tiên thằng bé tìm là Hứa An Ca chứ không phải người làm mẹ là cô.
Thế nhưng, cô có thể nói gì? Vạch trần rằng Hứa An Ca đang nói dối à? cô có tư cách gì chứ?
Thực ra, cô nên cảm ơn Hứa An Ca, nếu không phải anh gọi điện thới thì đêm nay cô thực sự sẽ phạm sai lầm.
Cô và Tần Hàm Dịch ở bên nhau thế này thì có khác gì là lén lút, là ngoại tình?
Anh đã có vị hôn thê, cô có một người chồng trên danh nghĩa, cho dù cô không quan trọng thể diện cảu mình nhưng Hứa gia không nên bị cô làm cho liên lụy.
Con người khi đã bình tĩnh lại thì sẽ nghĩ được rất nhiều. Thế nhưng, vừa nãy nhất thời nóng vội, cô thiếu chút nữa mà bỏ qua tất cả để ở bên anh.
Tần Hàm Dịch đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô, hóa ra không cần trời phải sáng mà giấc mơ đã tỉnh rồi.
Cho tới cuối cùng thì cô đã không còn là của anh nữa....
Vệ Ngấn cúi đầu xuống đơm cúc áo, cô biết anh đang nhìn cô, cô lại không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, sự đau lòng trong ánh mắt anh nếu cô nhìn vào thì sẽ mềm lòng và càng bị lún sâu hơn vào lỗi lầm.
Cô ngay cả tới hơi thở cũng kìm nén lại, dười như cô muốn làm cho bản thân mình yên lặng giống như đã biến mất rồi.
“Rầm....”
Đột nhiên, tiếng cửa ra rồi đóng rầm lại vang lên, làm cho hai người giật mình trở về thực tại, hai người ngước mắt nhìn nhau, Tần Hàm Dịch nhanh hơn Vệ Ngấn một bước, anh chạy ra ngoài, liền nhìn thấy Hạ Lam đang xông vào.
“Sao em lại tới đây?” Tần Hàm Dịch nheo chặt mày lại, nói với ngữ khí gằn giọng xuống.
“Sao em lại tới đây à?” Hạ Lam khẽ cười:”Nghe xem anh đang hỏi cái gì, em tới thăm vị hôn phu của em không được à?”
“Cùng anh ra ngoài.” Tần Hàm Dịch nắm lấy tay cô ta định kéo cô ta ra ngoài.
Hạ Lam liếc nhìn nửa người trên đang “trần trụi” của Tần Hàm Dịch, rồi ánh mắt lại hướng về phía cửa phòng tắm, cô ta muốn vùng tay thoát khỏi sự khống chế của Tần Hàm Dịch nhưng không được.
Không vùng ra được, cô ta cũng chẳng thèm cố nữa làm gì, chỉ hướng về phía cửa phòng tắm nói giọng đầy chế giễu: “Diệp Dĩ Muội, cô còn không định đi ra à?”
“Hạ Lam, điên đã đủ chưa hả?” Tần Hàm Dịch đỏ mặt lên, Hạ Lam lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát, anh lo lắng cô ta sẽ làm điều gì tổn thương tới Diệp Dĩ Muội.
Ngàn vạn lần sai đều là lỗi của anh chứ không được đổ lên người Diệp Dĩ Muội, bất kể ai cũng không được.
Bị Hạ Lam gọi tên lên như thế, Vệ Ngấn đương nhiên không thể ở trong nhà tắm mãi được.
Cô chỉnh lại quần áo rồi từ trong phòng tắm bước ra.
Hạ Lam chỉ liếc mắt cũng đã nhìn thấy vết hôn đỏ lên trên cổ Vệ Ngấn, ánh mắt cô ta sắc như dao, nói mỉa mai: “Hứa phu nhân, xin hỏi, sao cô muộn thế này lại xuất hiện trong phòng tắm của vị hôn phu của tôi?”
“Tôi đi trước đây.” Vệ Ngấn không muốn tranh cãi, bởi vì cô không biết đứng ở góc độ nào để tranh cãi, cô không thể lấy tình yêu ra làm cái cớ để làm tổn thương người khác.
Vệ Ngấn và Tần Hàm Dịch với khuôn mặt đầy sự phẫn nộ nhìn nhau một cái, cô dùng ánh mắt để cầu khẩn anh, xin anh đừng nói gì cả.
Bọn họ có tư cách gì để trì trích Hạ Lam? Bất luận người Tần Hàm Dịch yêu là ai nhưng Hạ Lam mới là vị hôn thê của anh.
Lỗi là ở bọn họ, nhất thời mất kiểm soát mà quên đi thân phận của bản thân.
Vệ Ngấn cố ý lờ đi ánh mắt đau khổ của anh, cô nhấc chân với bước chân khó khăn đi về phía cửa với sự kiên quyết.
Lúc Vệ Ngấn đi ngang qua hai người, Hạ Lam tưởng rằng đã bĩnh tĩnh hơn đột nhiên khùng lên.
Sự chú ý của Tần Hàm Dịch dồn hết về phía Vệ Ngấn nhất thời không đề phòng Hạ Lam, nên đã bị Hạ Lam vùng tay ra.
Hạ Lam vừa có được tự do, lập tức xông tới trước Vệ Ngấn, giơ tay lên giáng xuống một cái tát.
“Bốp!”
“Diệp Dĩ Muội, đây chính là hậu quả của việc cô đi quyến rũ chồng người khác.”
Tiếng cái tát vang lên lanh lảnh, sau khi một nửa câu nói của Hạ Lam vang lên.
“Hạ Lam!” Tần Hàm Dịch phẫn nộ gầm lên, xông lại gần, kéo Hạ Lam ra, giơ tay lên, nhằm thẳng vào mặt Hạ Lam.
“Đánh đi! Sau đó đi ra ngoài nói với người khác, anh và người phụ nữ phóng đãng này rốt cuộc đã làm cái gì?” Hạ Lam bật cười dữ tợn, không hề có một chút sợ hãi.
Bàn tay giơ lên của Tần Hàm Dịch cuối cùng cũng đã không giáng xuống.
Tuy anh tức Hạ Lam đã nói lời làm tổn thương tới Diệp Dĩ Muội, nhưng cục diện thế này là do một tay anh tạo thành, anh có thể trách ai được?
Nếu là năm năm về trước anh nhất định sẽ không chút do dự mà tát Hạ Lam.
Nhưng, thời gian năm năm, anh đã học được cách đứng trên vị trí của người khác để suy xét sự việc.
Chỉ là những lời của Hạ Lam đã hoàn toàn làm cho anh vô cùng phẫn nộ.
Vệ Ngấn nhìn ánh mắt của Tần Hàm Dịch với sự tức giận trong đó, cô giữ lấy cổ tay anh kéo xuống rồi nhìn thẳng đối mặt với Hạ Lam.
Cái tát đó của Hạ Lam cô đã nhận lấy và hoàn toàn không còn thấy áy náy gì nữa.
“Hạ tiểu thư, hôm nay là lỗi của tôi, vì thế tôi can tâm tình nguyện nhận lấy cái tát đó. Nhưng, Hạ tiểu thư có từng nghĩ, năm năm trước, người đàn ông mà Hạ tiểu thư thương nhớ ngày đêm và nghĩ mọi cách để tranh giành lấy lại chính là chồng tôi?Nếu như tôi không chịu thì Hạ tiểu thư năm đó được coi là gì?”
Lúc trước cô không lên tiếng không có nghĩa là cô yếu đuối dễ bắt nạt, không có nghĩa là cô sẽ nhận tất cả lỗi lầm.
Hạ Lam đột nhiên mặt trắng bệch ra trước những lời nói của Vệ Ngấn, cô ra nghiến răng nhấn mạnh: “Bây giờ anh ấy là vị hôn phu của tôi.”
Vệ Ngấn nhìn chằm chằm Hạ Lam, không muốn tranh luận thêm với cô ta nữa, cô nhấc chân đi ra ngoài, khi đi tới cửa, cô liền nghe thấy tiếng nói gằn xuống của Tần Hàm Dịch: “Hạ Lam, lễ đính hôn của chúng ta bị hủy bỏ.”
Không phải là đang hỏi ý kiến của Hạ Lam mà chỉ là một tiếng thông báo thôi.
Trước đêm ngày hôm nay Tần Hàm Dịch cho rằng, nếu người đó không phải là Diệp Dĩ Muội thì ai cũng thế cả, anh làm thế là làm tròn trách nhiệm với bà nội, với Tần gia.
Nhưng, anh đột nhiên phát hiện, người phụ nữ đó là ai cũng đều không được, nếu không phải là Diệp Dĩ Muội thì anh nguyện cả đời cô đơn, nguyện có lỗi với Tần gia....
Vệ Ngấn nghe thấy vậy, đột nhiên dừng chân lại, khi tiếng nói của Hạ Lam vang lên cô lại nhấc chân đi ra ngoài.
Cô không muốn nghe, cô không dám nghe tiếp, rõ ràng là cô đã quyết định rồi nhưng cuối cùng đã làm mọi chuyện loạn hết cả lên.
“Anh nói cái gì?” Hạ Lam không dám tin vào tai mình cô ta nhìn Tần Hàm Dịch: “Bởi vì em đã tát người phụ nữ đó môt cái?”
“Hạ Lam, không có liên quan gì tới cô ấy, là do anh. em nên hiểu rõ hơn ai hết, anh không đón nhận được người phụ nữ khác.” Tần Hàm Dịch cố gắng giải thích, nhưng lại phát hiện bất kì lời giải thích nào lúc này cũng đều không có tác dụng.
“Vậy thì tại sao anh còn đồng ý đính hôn? Nếu, cô ta không quay trở về liệu anh có đột nhiên thay đổi không?” Hạ Lam lùi về phía sau một bước, phẫn nộ nhìn Tần Hàm Dịch.
“Anh nói lại một lần nữa, không có liên quan gì tới cô ấy, cho dù chúng ta hủy lễ đính hôn rồi anh và cô ấy cũng sẽ không ở bên nhau.” Tần Hàm Dịch đặt tay lên trán nói vẻ bực dọc.
Hạ Lam gật đầu, đột nhiên quay người chạy ra ngoài.
Tần Hàm Dịch nheo chặt mày lại, nhìn cô ta chạy đi rồi mới ý thức được có gì đó không đúng, liền vội vàng đuổi theo.
Chỉ là, vừa mới ra khỏi cửa, anh liền nhìn thấy Hạ Lam và cô y tá đang đứng ở cửa cầu thang, còn Hạ Lam thì không ngừng lùi về phía sau, dường như phía dưới cầu thang có gì đó làm cho cô ta vô cùng sợ hãi....
Con tim Tần Hàm Dịch đột nhiên đập dồn dập, sau khi dừng bước lại vài giây anh nhanh chóng sải bước về phía trước, khi ánh mắt anh nhìn xuống dưới cầu thang, cơ thể cao lớn của anh đột nhiên run lên.
“Tần tiên sinh....Hạ tiểu thư đã đẩy Vệ tiểu thư....đẩy Vệ tiểu thư xuống....” cô y tá lắp ba lắp bắp, nói dè dặt.
“Không phải...không phải em....” Hạ Lam hốt hoảng lắc đầu lia lịa.
“Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì tôi sẽ làm cho cô và Hạ gia biến mất khỏi nơi đây.” Tần Hàm Dịch với khuôn mặt đầy sự thù hận, anh lạnh lùng nói ra một câu rồi chạy xuống dưới.
“Dĩ Muội....” anh đau lòng gọi tên cô, ánh mắt anh đã bị nhuộm đỏ bởi vết máu chảy ra từ trên trán cô.
Anh đang định đưa tay ra bế cô lên, liền nghe thấy tiếng y tá kêu lên: “Tần tiên sinh, anh đừng động vào Vệ tiểu thư vội, tránh làm cô ấy bị thương nặng hơn, viện an dưỡng có bác sĩ, lập tức tìm bác sĩ tới đây.”
Tần Hàm Dịch ngay lập tức thu tay về, không dám động vào Diệp Dĩ Muội, chạy tới bên cạnh điện thoại, gọi vào số máy của bộ phần phục vụ trong viện an dưỡng.
“A lô, tôi là Tần Hàm Dịch, lập tức cho tất cả bác sĩ của viện an dưỡng đều tới đây.” Tần Hàm Dịch dường như gầm lên, thông báo cho viện an dưỡng xong, anh lại chạy trở về, ở bên cạnh Diệp Dĩ Muội.
Anh nhìn cô không có động tĩnh gì, nằm yên lặng dưới đất, con tim anh giống như bị một vật nặng đề lên, đau thắt lại....
Anh muốn đưa tay ra ôm lấy cô nhưng lại sợ làm cô bị thương, bàn tay anh lúc thì nắm chặt vào, lúc lại thả lỏng ra, không biết làm thế nào.
Tại tập đoàn Phùng thị.
Cao Thiên Du vốn đã bận tới mức quên mất cả thời gian, đang bận rộn với đống tài liệu thì chuông tin nhắn điện thoại đột nhiên vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Cô với tay ra cầm lấy điện thoại, nhìn lên màn hình rồi nheo mày lại.
Đối phương gửi tới một tin nhắn ảnh, nội dung của tin nhắn đó là cảnh Cảnh Hạo đang chơi đùa với một người phụ nữ.
Điều nực cười là ở chỗ, người gửi tin nhắn tới không phải ai khác mà chính là Lục Danh Dương.
Từ trước tới giờ cô không hề biết bắt đầu từ khi nào mà Lục Danh Dương lại trở nên vô vị như thế này.
Cô cười khểnh mỉa mai, đang định vứt điện thoại sang một bên để tiếp tục làm việc thì điện thoại lại đổ chuông.
Cô nhìn vào màn hình điện thoại, không chút ngạc nhiên, đó chính là Lục Danh Dương.
Cô hít thở một hơi thật sau, kìm nén sự bực dọc trong lòng rồi mới bắt máy.
“Sao hả? muốn gọi tôi ra ngoài để bắt gian phu tại hiện trường à?” Cao Thiên Du hỏi lại vẻ thiếu kiên nhẫn.
Sau khi đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới truyền tới giọng nói không can tâm của Lục Danh Dương: “Em không hề quan tâm dù chỉ một chút à?”
“Tôi nên quan tâm cái gì chứ? Đàn ông đều là những kẻ chỉ giỏi diễn kịch, có thể nghiêm túc được à?” Cao Thiên Du dựa lưng vào ghế, quay quay chiếc ghế, ánh mắt cô hướng ra cảnh sắc ban đêm ở phía ngoài cửa sổ, hóa ra trời đã tối rồi, cô bận tới mức quên mất cả thời gian.
Thực ra, không quên thì có làm sao chứ, về tới nhà cũng có khác gì, cũng lại một mình ở trong thư phòng làm việc.
Vì thế, ở đây thì có khác gì nhau đâu.
“Cao Thiên Du, sao em có thể thay đổi tới mức không có chút nguyên tắc nào như vậy? năm xưa, anh chỉ là làm sai có một việc, khi đó em đã đối xử với anh thế nào, em quên rồi à?” Lục Danh Dương dường như mất đi lí trí, anh ta thật sự không can tâm.
“Nguyên tắc của tôi đó là không cần giẫm vào mức chịu đựng cuối cùng của tôi thì tôi cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của đối phương. Lục Danh Dương, chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm như vậy nhưng hóa ra anh chẳng hiểu tôi chút nào cả.” Cao Thiên Du không thể không cảm thấy có chút thất vọng, người đàn ông đã ở bên cô bao nhiêu năm mà lại không hiểu cô thì còn có ai có thể hiểu cô?
“Sự chịu đựng cuối cùng của em là gì? Là Diệp Dĩ Muội à?” Lục Danh Dương cảm thấy lời này có chút nực cười, anh ta cảm thấy nói cho cùng thì Cao Thiên Du vẫn là không đủ yêu anh ta, nếu không thì sao có thể vì Diệp Dĩ Muội mà chia tay với anh ta?
“Người thân của tôi và người mà tôi quan tâm.” Cao Thiên Du không chút do dự trả lời anh ta.
“Vậy nếu nhưng năm xưa là Diệp Dĩ Muội làm tổn thương đến anh thì sao?” giọng nói của Lục Danh Dương kèm theo chút mỉa mai, bởi vì anh ta cảm thấy, đây chỉ là cái cớ nghe có vẻ hay ho mà Cao Thiên Du tìm ra cho anh ta, cô chẳng qua là vì muốn ở bên cạnh Cảnh Hạo nên mới đá anh ta như đá một hòn sỏi.
Anh ta thừa nhận, Cảnh Hạo là người có duyên với phụ nữ, rất được phụ nữ ưa thích, thế nhưng Cảnh Hạo không thể một lòng một dạ yêu cô, không thể cho cô hạnh phúc, chẳng phải như vậy à?
Nhưng, anh ta thì khác, anh ta cảm thấy cả đời này, anh ta chưa từng yêu một người phụ nữ nào giống như yêu Cao Thiên Du.
Thế nhưng, tình yêu của anh ta trước mặt cô lại rẻ mạt đến vậy à, cô không chút trân trọng mà chà đạp lên nó.
“Nếu, năm xưa Diệp Dĩ Muội cũng dùng cách cách đê tiện như thế để làm hại anh tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô ấy, Cao Thiên Du tôi có thể hồ đồ những cái khác nhưng trong chuyện tình cảm thì nhất định phải trong sạch.” Cao Thiên Du không muốn dài dòng với anh ta nữa, cô liền nói rõ quan điểm.
“Anh chỉ vì công việc mà thôi!” Lục Danh Dương lập tức phản bác lại.
Cao Thiên Du coi như hiểu rồi, có một số người kể cả bạn có nói nhiều tới mấy thì anh ta cũng không nhận thấy vấn đề của bản thân mình, anh ta mãi mãi cảm thấy lỗi là của người khác chứ không phải của bản thân mình.
“Nếu anh đã không có lỗi vậy thì giữa chúng ta còn có gì để nói nữa đúng không?”
Cao Thiên Du nói với giọng lạnh lùng, thờ ơ như thể đang nói với một kẻ đang làm phiền cô.
“Thiên Du....” Lục Danh Dương nói đầy vẻ bất lực, anh ta biết bản thân mình lại làm cho cô tức thêm rồi, anh ta gọi cuộc điện thoại này tới vốn không phải là chọc tức cô, anh ta nhớ cô, không muốn tranh cãi ai đúng ai sai, anh ta chỉ muốn làm lành với cô.
Thế nhưng cứ nói cứ nói giữa hai người lại nảy sinh mâu thuẫn.
“Thiên Du, coi như anh sai rồi.” anh ta không thể không bại trận, thấp giọng nói với ngữ khí mềm mỏng.
Cao Thiên Du cười khểnh, bực dọc hỏi lại anh ta: “Sao có thể coi như là anh sai chứ? sai là sai, không sai thì là không sai, đây không phải là Lục Danh Dương mà tôi quen biết, anh ấy trước đây rất kiên trì giữ vững nguyên tắc của bản thân, bất luận ý kiến người khác thế nào, anh ấy đều kiên quyết tới cùng. Danh Dương, đừng có thay đổi vì tôi, giữa chúng ta thực sự đã không thể nữa rồi, bây giờ tôi là Cảnh thái thái, bà ngoại tôi sẽ không đồng ý cho tôi ly hôn đâu, Cảnh gia cũng không, Lam thị trưởng cũng càng không đồng ý.”
“Thiên Du, chỉ cần em vùng lên thì không ai có thể ngăn cản em cả, chẳng phải thế sao?” Lục Danh Dương rốt cuộc thì vẫn là người hiểu cô.
“......” Cao Thiên Du sau một hồi im lặng khẽ trả lời anh ta: “Thế này cũng rất tốt rồi, tôi không muốn thay đổi.”
“Em đã yêu Cảnh Hạo rồi đúng không?” Lục Danh Dương đột nhiên hỏi. Chỉ là, tuy là hỏi nhưng anh ta đã nói với ngữ khí khẳng định.
“Đúng thế.” Lần này Cao Thiên Du đã không chút do dự nói ra câu trả lời, cô nói ra như vậy thực ra cũng chỉ là vì muốn Lục Danh Dương không còn hi vọng nữa.
Còn cô có yêu Cảnh Hạo không? Cô nghĩ, chắc là cô không yêu anh ta đâu!
Đã từ rất lâu cô không biết cảm giác yêu một người là thế nào rồi.
Cô còn yêu Lục Danh Dương không? Cô nghĩ, cũng không còn yêu nữa!
Có thể, cô chỉ là đã từng bị anh ta thu hút, chứ chưa từng yêu sâu sắc, nếu không phải vậy thì sao có thể nói bỏ là bỏ, sau đó còn kết hôn với Cảnh Hạo!
Cô nghĩ, yêu ít nhất cũng phải như Diệp Dĩ Muội đối với Tần Hàm Dịch, năm năm rồi mà vẫn không có cách nào quên được, hận cũng tốt, yêu cũng được, luôn có tình cảm, đó là làm cho bản thân vẫn nhớ tới người đó.
Thế nhưng, cô đối với Lục Danh Dương rõ ràng là không có tình cảm đó.
Điện thoại ở đầu dây bên kia bỗng chỉ còn lại có tiếng thở của Lục Danh Dương, hơi thở đó không ngừng thay đổi, cuối cùng cô chỉ nghe thấy một tiếng bộp vang lên.
Cô nghĩ, chăc là anh đánh rơi điện thoại rồi!
Lúc này, anh ta đã hết hi vọng thật rồi!
Cô đặt điện thoại xuống, đứng lên, đi tới bên cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, thất thần nhìn cảnh đêm yên tĩnh phía ngoài.
Thực ra, cô cũng muốn tìm một người có thể cùng cô đi hết cuộc đời, không rời xa không bỏ cô lại, thế nhưng tình cảm như thế cô có thể chứng kiến thấy nhưng không gặp được....
Đúng như Cao Thiên Du nghĩ, Lục Danh Dương đã đánh rơi chiếc điện thoại trên tay xuống, cùng với đó là cơn say mèm.
Giây phút đó, hai mắt anh ta đã đỏ lên, trước lúc này, anh ta còn cố chấp cho rằng Cao Thiên Du yêu anh ta, và sẽ có một ngày cô sẽ tha thứ cho anh ta.
Thế nhưng, chỉ vừa nãy thôi, chính miệng Cao Thiên Du đã dập tắt hi vọng của anh ta, cô nói cô đã yêu Cảnh Hạo.
Anh ta biết, là cô đã phản bội mình trước, Diệp Dĩ Muội chẳng qua chỉ là một cái cớ đường đường chính chính của cô mà thôi.
Nếu cô đã yêu Cảnh Hạo như vậy, đã quan tâm tới Diệp Dĩ Muội như thế, vậy thì anh ta sẽ hủy hoại người cô quan tâm nhất, để cô cả đời phải nhớ tới anh ta.
Lục Danh Dương thực sự có thế nào cũng không ngờ được rằng, năm xưa người đàn ông lạnh lùng, bình tĩnh ngủ trên một chiếc giường bây giờ lại bị tình cảm làm cho mê muội đi như thế.
Anh ta hít thở một hơi thật sâu, sau khi lấy lại bình tĩnh, anh ta lại rơi vào cơn say mê muội, cũng không ngồi ngoài phòng khách nữa mà đi thẳng vào phía trong khu làm việc.
Khi mà sắp tiến lại gần bàn làm việc của tổng giám đốc, một người bảo an đã chặn đường Lục Danh Dương lại.
“Tiên sinh, anh không thể vào trong.”
“Nói với chủ của các người, tôi là tổng tài của tạp chí Phong khu vực Trung Quốc, tôi có việc liên quan tới Lam gia muốn nói với cô ấy.” Lục Danh Dương sầm mặt xuống lên tiếng, dường như người vừa nãy mất kiểm soát, căn bản không phải anh ta, anh ta vẫn là một người đàn ông minh mẫn sáng suốt.
“Lục tổng đợi một lát.” Bảo an lập tức trả lời lại một câu rất lịch sự, đi tới trước cửa phòng làm việc, khẽ gõ cửa, phía trong truyền ra một giọng nói uể oải.
Bảo an đẩy cửa đi vào trong, ngay sau đó liền đi ra, rồi tới trước mặt Lục Danh Dương nói cung kính: “Mời Lục tổng vào trong.”
“Ừm.” Lục Danh Dương khẽ gật đầu, chỉnh lại chiếc áo vest, đi về phía phòng làm việc.
“Cốc cốc cốc!” anh ta gõ cửa vài tiếng, phía trong truyền ra hai tiếng: “Mời vào.” Anh ta đẩy cửa bước vào trong.
Lục Danh Dương vừa mới vào tới cửa, nhìn đối diện với cánh cửa là bàn làm việc nhưng không có một ai.
Anh ta di chuyển ánh nhìn, cuối cùng ánh mắt anh ta hướng về phía chiếc ghế sô pha màu trắng bằng da thật, ngồi trên chiếc ghế đó là một cô gái rất gợi cảm.
Người phụ nữ với mái tóc dài tới ngang vai làm xoăn lọn to, trang điểm rất đậm, cô ta mặc trên người một chiếc váy trễ ngực màu đỏ rực bó sát vào cơ thể để lộ ra những đường cong hoàn hảo.
Lúc này, trong tay cô ta đang cầm một ly rượu vang, đang nheo mày nhìn Lục Danh Dương ở ngoài cửa với ánh mắt mơ màng.
Lục Danh Dương nhìn vào mắt cô ta rồi bước lại gần, sau đó ngồi xuống phía đối diện với cô ta.
Người phụ nữ cười khểnh một cái vẻ rất điệu đà.
“Lục tổng đúng là thần thông quảng đại.” người phụ nữ đặt chiếc ly trên tay xuống, đứng lên, đi tới bên cạnh tủ rượu lại rút ra một chiếc cốc rồi mới quay lại bên ghế sô pha, rót một ly đưa cho Lục Danh Dương.
“Nói đi! Lục tổng có việc tốt lành gì muốn tìm tôi.”
Lục Danh Dương đỡ lấy ly rượu, anh ta lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ.
“Chẳng phải cô cũng hận người Lam gia sao? Đúng lúc, tôi cũng hận.” Lục Danh Dương cười lạnh lùng, nói ra một câu rồi cầm ly rượu uống hết trong một ngụm.
“Ha ha ha! Đúng là lãng phí quá! Rượu vang thì phải thưởng thức từ từ chứ, mới có thể cảm nhận hết được mùi vị của nó, Lục tổn uống như vậy chỉ sợ uống tới say rồi cũng không cảm nhận được hương vị thực sự của rượu.”
Người phụ nữ vừa nói vừa rót cho Lục Danh Dương một ly nữa.
“Ha ha! Rượu có ngon hơn nữa thì hạng người như chúng ta cũng đề dùng nó để giải sầu mà thôi, chẳng phải thế à?” Lục Danh Dương nhìn chằm chằm vào cô ta không chớp mắt, bọn họ đều là một hạng người, ai cũng không nên cười nhạo ai.
Người phụ nữ nhún vai như thể chẳng quan tâm tới lời anh ta nói: “Những ngày tháng giải sầu như thế này không phải là bất kì người nào cũng có số để hưởng đâu.”
“Thế nhưng, cô can tâm không?” Lục Danh Dương cười rồi nói: “Người đàn ông mà cô yêu đó, bây giờ đã yêu người phụ nữ khác rồi, cho dù người phụ nữ đó không yêu anh ta thì anh cũng tình nguyện hi sinh cho cô ta. Thế nhưng, anh ta đối với cô thì sao? Nói quên là quên, anh ta thực sự đã từng yêu cô không?”
Nụ cười trên môi người phụ nữ dần dần cứng lại, trở nên gượng gạo, cuối cùng ngay cả cảm xúc trong ánh mắt cũng dường như bị ngưng đọng lại.
Cô ta đã sống bao nhiêu năm những ngày tháng tăm tối mù mịt, cô ta cố muốn quên đi con người đó, cô ta tưởng rằng mình đã quên rồi.
Thế nhưng, lúc này nghe thấy Lục Danh Dương nhắc tới người đó, toàn bộ những kí ức như lại ùa về.
Nhưng, rất nhanh sau đó cô ta đã trở về trạng thái bình thường, lạnh lùng nhìn Lục Danh Dương: “Dựa vào cái gì mà tôi phải để cho anh lợi dụng? Nếu tôi muốn báo thù cũng đã không đợi tới ngày hôm nay rồi.”
“Cô không muốn thoát ly người đàn ông đó, lại quay trở về với người mà cô yêu?”
Lục Danh Dương nhằm thẳng vào điểm yếu của cô ta, không hề có một chút vội vàng nào, bởi vì anh ta tin chắc, cô ta nhất định sẽ hợp tác với mình.
Anh ta vẫn luôn giữ lấy tin tức mới mà không đăng, ngoài việc e dè trước thế lực của Lam gia ra thì anh ta càng muốn để đó dùng khi cần thiết.
“Chẳng phải anh đã nói rồi à? anh ấy đã yêu người phụ nữ khác rồi, vậy thì tôi làm thế nào để quay trở về bên cạnh anh ấy nữa?” người phụ nữ rút một điếu thuốc ra, châm lửa, thần sắc cô ta được che lấp một phần bởi khói thuốc.
“Chỉ cần cô chịu hợp tác với tôi, tôi đảm bảo cô nhất định sẽ đạt được điều mình mong ước.” ánh mắt Lục Danh Dương trở nên đầy thù hận.
“Ha ha, anh đảm bảo? Anh dựa vào cái gì để đảm bảo?” người phụ nữ lại thổi ra khói thuốc rồi nói vẻ mỉa mai.
“Thử thì biết, nói chung là sẽ có cơ hội, lẽ nào cô lại muốn cả đời cứ sống trong cái cảnh tối tăm mù mịt thế này?” Lục Danh Dương tiếp tục nói.
“Anh đi đi, tôi nghĩ kĩ rồi sẽ trả lời anh.” người phụ nữ xua xua tay với anh ta.
Lục Danh Dương vui vẻ đứng lên, đi ra ngoài cửa, không nói thêm gì nữa, cô ta có thể gặp anh ta đã chứng minh rằng cô ta động lòng rồi, vì vậy cũng không cần vội vàng làm gì.
Còn người phụ nữ thì nhìn đám khói thuốc trước mặt mình, cô ta bị chìm vào những hồi ức tưởng rằng đã quên....
Hứa An Ca dỗ Hứa Lạc Lạc ngủ say, lại một mình đi ra phía trước cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm tĩnh mịch phía bên ngoài, anh liền tự cười chế giễu.
Để làm cho cô trở về, anh đã không tiếc mà lợi dụng đứa trẻ, làm cho nó đang ngủ say cũng đánh thức nó dậy.
Anh biết Lạc Lạc lúc này tỉnh dậy nhất định sẽ khóc, trên thế gian này người có thể tranh giành vị trí cao thấp với Tần Hàm Dịch trong lòng Diệp Dĩ Muội chỉ có một người là Tiểu Lạc Lạc mà thôi.
Thế nhưng, cuối cùng anh cũng không nhẫn tâm, chưa đợi được Vệ Ngấn quay về nhưng anh cũng đã cúp máy và lập tức đi dỗ Tiểu Lạc Lạc.
Chỉ là, Tiểu Lạc Lạc đã ngủ rồi mà Vệ Ngấn vẫn chưa quay về....
Anh khẽ thở dài một tiếng, sự tuyệt vọng trong lòng kéo dài thêm ra, trong khi vẫn đang thất thần nhìn ra phía ngoài, đột nhiên anh nhìn thấy phía trước căn biệt thự có mấy bác sĩ và y tá chạy qua, rồi sau đó đi vào căn biệt thự của Tần Hàm Dịch.
Anh bỗng giật mình, đột nhiên một sự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT