Diệp Dĩ Muội ngồi trong cầu thang bộ cả một đêm, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào đôi mắt đỏ ngầu của cô cô từ từ ngước mắt lên đón lấy ánh nắng mặt trời, cố gắng nở một nụ cười.

Trời sáng rồi, giấc mơ cũng tỉnh lại, con người thì phải sống trong hiện thực.

Bám vào tường, cô cố gắng đứng lên, trước mặt tối sầm lại, suýt nữa thì ngã.

Cô đứng im ở đó cho tới khi thấy khá hơn rồi mới bước những bước nặng nề đi lên tầng.

Trước cửa căn hộ, cô nhìn vào cánh cửa và do dự một lát rồi mới đưa tay ấn khóa mật mã.

“Tinh” một tiếng, cánh cửa mở ra, cánh tay cô cứng đơ kéo cánh cửa ra.

Phòng khách tối lờ mờ, tĩnh lặng tới mức làm cho con tim hoảng loạn, cô do dự không muốn nhấc chân lên bước vào.

Cô không biết bản thân đã đứng ở cửa bao lâu, cuối cùng tiếng điện thoại đã làm cô bừng tỉnh.

Cô nhanh chân bước vào cửa, cầm lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn, vừa mới ấn nút nghe đã thấy giọng nói vội vàng sốt sắng của Cao Thiên Du: “Dĩ Muội, sao giờ cậu mới nhấc máy?”

Diệp Dĩ Muội do dự giây lát, giọng nói khàn khàn cô trả lời: “Mình ngủ.”

“Cùng với Tần Hàm Dịch?” Cao Thiên Du hỏi thăm dò.

Diệp Dĩ Muội nheo mày lại, sự do dự như thế không giống với Cao Thiên Du.

Nhưng cô vẫn nhanh chóng trả lời: “Không, mình tớ!”

“Dĩ Muội....” Cao Thiên Du dừng lại vài giây rồi mới nói giọng nặng nề: “Hạ Lam tự sát rồi.”

Bàn tay Diệp Dĩ Muội đang cầm điện thoại bỗng run lên, thiếu chút nữa thì điện thoại rơi xuống đất.

“Cô ấy....cô ấy không sao chứ....” Diệp Dĩ Muội tự nhiên giọng nói run lên, cô rất sợ, sợ Hạ Lam xảy ra chuyện gì thì Tần Hàm Dịch sẽ đau khổ tới mức không sống nổi mất!

Ngoại trừ việc anh yêu cô ta như thế nào không nói, nếu trong buổi họp báo anh giúp cô ta rửa sạch sự tình nghi thì cô ta cũng không phải dùng tới con đường cùng này.

“Nghe nói đã thoát khỏi sự nguy kịch về tính mạng.” Cao Thiên Du bất lực trả lời, chắc cũng đoán được trong lòng Diệp Dĩ Muội đang nghĩ gì.

“Vậy thì tốt....” Diệp Dĩ Muội thở phào một tiếng.

“Dĩ Muội, nếu cậu còn yêu Tần Hàm Dịch vậy thì phải tranh thủ, đừng có mà buông tay.” Cao Thiên Du lại thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Phụ nữ vào lúc yếu đuối nhất thì luôn muốn túm lấy cái gì đó, Hạ Lam mất đi sự nghiệp, mất đi Hứa An Ca, người duy nhất cô ta có thể giữ lấy chỉ còn lại có Tần Hàm Dịch thôi.”

Tiếng nói của Cao Thiên Du dứt, trong điện thoại là sự im lặng kéo dài.

“Dĩ Muội, cậu có đang nghe tớ nói không đấy?” Cao Thiên Du vội vàng hỏi.

“Thiên Du, tớ đã quyết định ly hôn với Tần Hàm Dịch rồi.” Diệp Dĩ Muội nghĩ rằng nếu đã quyết định rồi thì phải đối mặt thôi.

Thế nhưng lúc này con tim cô rất đau, không những không hề giảm đi mà càng rõ nét hơn.

“Dĩ Muội!” Cao Thiên Du giật mình kêu lên rồi khuyên cô: “Dĩ Muội, cậu xem có nên nghĩ lại không? Tớ thấy Tần Hàm Dịch đối với cậu vẫn có tình cảm đấy!”

Cao Thiên Du không hề rõ về mối quan hệ từ trước tới nay của Tần Hàm Dịch và Diệp Dĩ Muội, bởi vì với tính cách như Diệp Dĩ Muội thì cô quen đem những việc không vui giấu kín trong lòng.

Còn Cao Thiên Du cảm thấy Tần Hàm Dịch có tình cảm với Diệp Dĩ Muội hoàn toàn là từ buổi họp báo ngày hôm qua.

Phải biết rằng trong buổi họp báo ngày hôm qua, cách xử lý của Tần Hàm Dịch đồng nghĩ với việc anh đứng mũi chịu sào, hứng lấy trách nhiệm về phần mình.

Về lý anh không sai.

Nhưng về tình, về nghĩa thì ai lại bị cho rằng là kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa.

Cao Thiên Du nghĩ, người giống như Tần Hàm Dịch – 17 tuổi đã tham gia vào thương trường, tranh đấu với người khác bao năm như thế, sẽ không thể đến một việc rõ ràng và đơn giản thế mà cũng không nghĩ đến.

Nhưng trong một đêm, anh đột nhiên thay đổi toàn bộ kế hoạch chỉ vì Diệp Dĩ Muội.

Vì thế, vừa nghe thấy tin Hạ Lam tự sát, Cao Thiên Du liền lập tức gọi điện thông báo cho Diệp Dĩ Muội.

Trong đêm cô đã gọi đến mấy chục lần nhưng bây giờ Diệp Dĩ Muội mới bắt máy.

“Không cần đâu, vị trí trong tim anh ấy, từ trước đến nay đều chỉ dành cho một người là Hạ Lam, tớ không bước vào được.” Diệp Dĩ Muội cười đau khổ, cô trả lời vẻ không chắc chắn lắm.

Bởi vì quá yêu nên cô không muốn tình yêu đó bị chà đạp.

“Dĩ Muội....” Cao Thiên Du vẫn muốn khuyên nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở việc gọi tên cô.

Cao Thiên Du hiểu Diệp Dĩ Muội, cô nhìn thì yếu đuối và dễ động lòng hơn bất kì ai, nhưng một khi cô đã quyết tâm thì cô sẽ kiên quyết hơn bất kì người nào.

“Sau này cậu có dự định gì chưa?” Cao Thiên Du hỏi.

“Đợi làm xong thủ tục ly hôn rồi tính tiếp!” Diệp Dĩ Muội nghĩ, ngày đó chắc sẽ rất nhanh thôi!

“Được, nếu có việc gì thì tìm tới nhé!” Cao Thiên Du không yên tâm mà dặn dò.

“Tớ biết rồi.” Diệp Dĩ Muội trả lời.

Khi bạn khó khăn nhất, đau khổ nhất, có một người ở phía sau âm thầm ủng hộ bạn, thật tốt biết bao....

“Vậy cậu nghỉ ngơi đi! Có việc gì tớ sẽ lập tức thông báo cho cậu biết, có điều, mấy ngày nay tốt nhất cậu đừng có ra ngoài, tránh bị phóng viên bao vây.” Cao Thiên Du nói tới chuyện này liền thấy đau đầu, tổng giám đốc còn vừa gọi điện cho cô nói rằng muốn cô tìm cách để có được thông tin sớm nhất.

Bây giờ, tin tức hót nhất trong thành phố chính là chuyện tình yêu của bốn người.

Tần Hàm Dịch, Hứa An Ca, Hạ Lam đều là những nhân vật có tiếng trong thành phố này, vì vậy chắc chắn sự việc này sẽ được quan tâm nhiều.

“Tớ biết rồi, cậu cũng nghỉ ngơi đi!” Diệp Dĩ Muội trả lời.

“Ừm, vậy cứ như vậy đã.” Cao Thiên Du nói rồi cúp máy.

Diệp Dĩ Muội xoa cái đầu đang đau như búa bổ, cô vừa ngồi dựa vào ghế sô pha thì liền nghe thấy điện thoại trong phòng ngủ kêu lên.

Cô nheo mày lại, mở mắt ra, định hình vài giây rồi mới phát hiện đó là tiếng chuông truyền ra từ trong thư phòng.

Đứng lên, đi vào thư phòng, cô bèn nhìn thấy màn hình điện thoại của Tần Hàm Dịch nhấp nháy sáng trên bàn.

Cô không muốn bắt máy của anh, quay người đi ra khỏi thư phòng, nhưng dường như chiếc điện thoại nó muốn thi gan với cô vậy, vẫn không ngừng vang lên.

Cô thực lòng không có cách nào khác, lại kính phục sự kiên nhẫn của người gọi, cô lại đi vào trong, đi tới bên bàn sách, nhìn hai chữ “Tiêu Nhiên” trên màn hình điện thoại, cô nghĩ chắc có việc công nên nới bắt máy giúp, muốn nói với Tiêu Nhiên rằng Tần Hàm Dịch có thể đã tới bệnh viện rồi.

Chỉ là, vừa mới ấn nút nghe, chưa đợi cô nói gì, đầu dây bên kia vội vang lên tiếng nói vội vàng lo lắng: “Tổng tài, Hạ tiểu thư đã tự sát và phải nhập viện rồi, phu nhân bảo anh lập tức tới đó một chuyến.”

Diệp Dĩ Muội đơ người ra, Tần Hàm Dịch vẫn chưa biết là Hạ Lam tự sát?

Tiêu Nhiên dứt lời một lúc mà không nghe được tiếng trả lời liền hỏi tiếp: “Tổng tài?”

“Tiêu Nhiên, là tôi.” Diệp Dĩ Muội mới giật mình trả lời.

“Ồ....” Tiêu Nhiên lúng túng hơn bao giờ hết, dường như đang phá hỏng chuyện người khác vậy.

Diệp Dĩ Muội biết anh lúng túng liền nói: “Anh ấy quên điện thoại ở nhà, anh thử dùng cách khác tìm anh ấy xem.”

“Vâng!” Tiêu Nhiên vội càng trả lời một tiếng rồi cúp máy.

Diệp Dĩ Muội đặt điện thoại xuống bàn, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới đơ người ra.

Cô nghĩ, nếu Tần Hàm Dịch biết Hạ Lam xảy ra chuyện thì nhất định sẽ đau khổ hơn bất kì ai!

Đột nhiên, cô nheo mày lại, ánh mắt hướng về chiếc xe màu bạc ở dưới tầng kia.

Nếu cô không nhìn nhầm thì đó là xe của Tần Hàm Dịch!

Xe của anh sao lại đỗ dưới đó? Lẽ nào, anh ở trong xe?

Tiện tay vơ lấy chiếc điện thoại trên bàn rồi cô chạy ra cửa.

Chạy vào thang máy, nhìn số tầng hiện trên thang máy cứ xuống dưới dần, con tim cô đập càng lúc càng nhanh.

Lúc này, cô đã bỏ qua cảm nhận của bản thân mình, cô chỉ nghĩ, rốt cuộc phải nói thế nào với anh về chuyện Hạ Lam thì con tim anh mới bớt đau một chút.

Cô ngập ngừng, đi ra ngoài, cô dừng bước trên vỉa hè nhìn chiếc xe quen thuộc đó, cô thậm chí đã nghĩ tới việc quay đầu đi về.

Bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại, dường như muốn bóp nát nó vậy.

Hít thở một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn nhấc chân lên đi về phía anh.....

Càng lại gần cô càng cảm thấy như sắp nghẹt thở.

Đợi khi chỉ còn cách có vài bước, cô nhìn thấy dưới đất là đầy những đầu mẩu thuốc lá, cửa sổ của ghế lái đang được mở ra.

Tần Hàm Dịch ngồi dựa lưng vào ghế, mắt anh nhắm lại như đang ngủ, chỉ có điều thần sắc nhìn rất bất an.

Diệp Dĩ Muội càng tiến lại gần thì anh càng nheo mày lại mỗi lúc chặt hơn, dường như anh không muốn mở mắt và nhìn ra ngoài.

Đợi khi hình bóng cô lọt vào tấm mắt anh, hai mắt anh đột nhiên sáng lên.

Khi cô cách chiếc xe chỉ còn một bước, cô và anh nhìn thẳng vào nhau ba giây sau đó cô đưa điện thoại vào trong xe cho anh.

Anh đơ người ra, vẫn đưa tay ra nhưng không phải là cầm lấy điện thoại mà là nắm lấy tay cô.

Bàn tay cô lạnh toát làm anh đau xót, đang muốn lại gì đó thì lại nghe thấy cô nói: “Tần Hàm Dịch, Hạ Lam tối qua tự sát rồi.....”

Hành động của Tần Hàm Dịch cứng đờ tay lại, rồi bàn tay anh đang nắm lấy tay cô tự động trượt xuống.

Điện thoại mà cô vốn muốn đưa cho anh cũng rơi xuống đất.

“Cô nói cái gì?” Tần Hàm Dịch nhìn cô như không tin vào tai mình, giọng anh run lên.

“Nghe nói bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện, đã không còn nguy hiểm tới tính mạng.” Cô nói rồi liền cúi người xuống nhặt điện thoại dưới đất lên.

Chỉ là, cô vừa cúi xuống nhặt điện thoại thì chiếc xe vốn dĩ đang đỗ trước mắt đã phi như bay và biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Cô cứng đơ người ra một lúc lâu rồi mới như tỉnh lại, cô từ từ đứng lên, nhìn theo hướng anh đã rời đi, khẽ mỉm cười đau khổ.

Sau lần gặp đó, lần tiếp theo Diệp Dĩ Muội nhìn thấy Tần Hàm Dịch là ở trên báo.

Các tờ báo và tạp chí, trang đầu đều là hình ảnh Tần Hàm Dịch không đi giày, chạy thẳng vào trong bệnh viện.

Tất cả những lời mắng nhiếc nói rằng Tần Hàm Dịch là kẻ vong ân bội nghĩa bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là những lời khen ngợi.

Thậm chí còn có người nói rằng vì yêu mới đau mới tự mình không quan tâm tới bản thân như thế.

Trong bỗng chốc, có vô số người gửi lời chúc hạnh phúc tới hai người “khổ vì yêu này”, hoàn toàn quên đi rằng Tần Hàm Dịch vẫn còn có một người vợ - một người vợ mà anh đường đường chính chính cưới về.

Diệp Dĩ Muội nhìn nội dung trên báo, cô cười, cô muốn giống như tất cả mọi người, chúc phúc cho bọn họ.

Dù gì thì đây mới là điều mà anh luôn mong muốn.....

Khi anh được hạnh phúc cũng là lúc cô được tự do, đây chẳng phải là điều mà mọi người đều muốn à?

Thế nhưng, tại sao con tim lại đau như thế chứ? cô mím chặt môi, muốn kìm nén nỗi đau lại nhưng nước nước lại không ngừng rơi ra.

Người có lí trí hơn nữa cũng không khống chế được hành động của mình càng không khống chế được con tim mình.

Lúc bình thường cô đã nghĩ, nếu nhưng ngay từ đầu Tần Hàm Dịch đã ghét cô thì liệu có phải cô cũng sẽ không yêu anh?

Anh cho cô một giấc mơ, nhưng giấc mơ đó lại chỉ như bọt nước- rất dễ tan vỡ.

Chỉ là, cô đã dùng vài tháng ngắn ngủi để yêu được anh nhưng lại phải mất thời gian bao lâu thì mới buông tay được?

Một năm, mười năm, hay cả cuộc đời.

Bỏ tờ báo trên tay xuống, hơi quay đầu nhìn sang phía chiếc điện thoại không biết đã đổ chuông bao lâu, lại một lúc nữa qua đi, không biết người ở đầu dây bên kia đã gọi bao nhiêu lần, cô mới bắt máy.

“Dĩ Muội, em vẫn ổn chứ?” giọng nói Lam Dư Khê vang lên.

Diệp Dĩ Muội một tay cầm lấy điện thoại, một tay bịt miệng lại, nước mắt rơi như mưa....

Cô muốn trả lời anh: “Không ổn, không ổn một chút nào cả.”

Thế nhưng, lúc này cô đã không thốt ra được một lời nào nữa, cô sợ cô nói thì cô sẽ khóc to lên mất.

“Dĩ Muội, cùng anh đi Pháp đi! ” con tim Lam Dư Khê nhói đau, anh biết anh làm thế này là đục nước béo cò, nhưng Hạ Lam không những không quay đầu, còn dùng cách tự sát để níu giữ Tần Hàm Dịch.....

Không biết lúc này trong lòng Tần Hàm Dịch người anh yêu là anh, nhưng vì Tần Thị, vì niềm cảm kích trong lòng bấy lâu nay anh đều không buông tay được.

Nếu cứ tiếp tục thế này, cả ba người sẽ cùng đau khổ, vậy thì tội gì chứ?

Lam Dư Khê đợi một lúc lâu mà cô không trả lời, anh lại nói: “Dĩ Muội, em không phải chịu gánh nặng gì cả, anh chỉ giúp em làm thủ tục thôi, sau đó em có thể vừa học vừa làm, tranh thủ lúc còn trẻ, học thêm gì đó là tốt mà.”

Tuy là thích cô, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng bất kì thủ đoạn nào để có được cô, anh chỉ là không muốn nhìn thấy cô đau khổ....

Cuộc đời con người có rất nhiều sự việc không được như mong muốn, có nhiều lúc học cách buông tay chính là làm cho tổn thương giảm xuống tới mức thấp nhất.

Cứ kiên trì, có thể sẽ nhìn thấy cầu vồng, cũng có thể là đang nhìn thấy một vách đá sâu không đáy.

Diệp Dĩ Muội hít thở một hơi thật sâu, đem sự nghẹn ngào nuốt vào trong, giọng nói khàn khàn của cô vang lên: “Tôi sẽ ly hôn với anh ấy, nhưng tôi sẽ không đi Pháp.”

“Vậy em muốn đi đâu?” Lam Dư Khê lập tức hỏi.

“Đi đâu cũng tốt, nhưng, Lam Dư Khê, tôi sẽ không rời đi cùng anh đâu.” Cô vốn dĩ đã là một kẻ dẫn tới mọi chuyện, cô không muốn tạo ra bất kì cơn sóng gió nào nữa.

Thân phận của cô như thế, sẽ không có ai thích cô qua lại với Lam Dư Khê.

ở đầu dây bên kia, sau một hồi im lặng kéo dài, Lam Dư Khê mới nói bất lực: “Dĩ Muội, anh chỉ muốn giúp đỡ em, anh sẽ không....”

“Tôi biết.” Diệp Dĩ Muội cắt ngang lời anh, thời gian quen biết anh tuy không dài, nhưng cô tin tưởng vào con người anh.

“Vậy em....” thực ra trong lòng Lam Dư Khê cũng lờ mờ hiểu được, con người có những lúc thường thế này, chưa tận tai nghe thấy câu trả lời thì sẽ không can tâm.

“Tôi không muốn qua lại với những việc và người trong quá khứ nữa.” Diệp Dĩ Muội kiên quyết từ chối.

“Nếu đây là điều mà em muốn, vậy được.....” Lam Dư Khê cố gắng lắm mới nói ra được câu đó, nhưng vừa nói ra xong anh liền hối hận rồi, một mình cô rời đi không người thân thích thì cô có thể đi đâu?

Thông qua điện thoại nhưng cô vẫn có thể hiểu được sự lo lắng của anh.

Vậy là cô nói với ngữ khí khẳng định: “Lam Dư Khê, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bản thân.”

“Được, vậy thì tốt rồi, lần sai khi gặp lại em, ít nhất em phải béo, mặt phải tròn tròn, như thế mới được coi là giữ đúng lời!” ánh mắt Lam Dư Khê mơ màng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, “lần sau” là khi nào đây!

“Được, nếu tới lúc đó tôi trở thành một kẻ béo phì rồi, anh không nhận ra tôi tôi cũng sẽ giả vờ không quen biết anh đấy.” giọng nói Diệp Dĩ Muội đã trở nên nghẹn ngào, nước mắt đau khổ chảy dài theo khóe mắt.

“Bất luận em thay đổi thế nào anh sẽ đều nhận ra được em.” Lam Dư Khê cười chua xót, trả lời như một lời hứa.

Có những người, có thể cả đời sẽ không bao giờ làm cho bạn động lòng, nhưng có những người, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ cho bạn khắc cốt ghi tâm.

Lam Dư Khê nghĩ, đây chính là duyên phận giữa người với người chăng!

Diệp Dĩ Muội đã được định là sẽ bước vào cuộc đời của bọn họ, có muốn thoát cũng không thoát được.

Diệp Dĩ Muội nghe thấy anh nói như vậy liền bật cười vui mừng hạnh phúc dù nước mắt vẫn rơi.

Biết được trên đời này có người luôn nhớ tới bạn đó chính là một niềm hạnh phúc giống như tình thân vậy.

“Lam Dư Khê, anh phải đối tốt với bản thân mình một chút đấy, những việc đã qua rồi....” Diệp Dĩ Muội biết cô không nên nói nhiều, thế nhưng cô thực sự hi vọng Lam Dư Khê có thể bước ra khỏi quá khứ và thật sự vui vẻ.

“Ừm, anh sẽ như vậy, chúng ta cùng cố gắng, đi qua quá khứ, làm hai kẻ béo sống vui vẻ!” ánh mắt Lam Dư Khê càng lúc càng mơ hồ, vì những nỗi đau trong quá khứ và cũng là vì sự kiên cường của Diệp Dĩ Muội.

“Được.” Diệp Dĩ Muội cố gắng nở một nụ cười, cho dù anh không nhìn thấy.

Khi mà nụ cười đó không còn duy trì được nữa, cô nói: “Lam Dư Khê, tạm biệt.”

Anh không đáp lại, sau một hồi im lặng là tiếng tít tít của điện thoại.

Chỉ là, anh vẫn để máy trên tai như thế, dường như đang đợi người ở đầu dây bên kia nói gì đó với anh.

Diệp Dĩ Muội sau khi cúp máy và lấy lại bình tĩnh, ổn định tâm trạng, cô gọi điện cho Cao Thiên Du.

“Dĩ Muội, cậu ổn chứ?” Cao Thiên Du sau khi nhìn thấy tin tức, không gọi điện luôn cho cô không phải vì không quan tâm mà vì cô hiểu tính cách Diệp Dĩ Muội.

Nếu có người làm phiền đến cô thì nhất định cô sẽ không khóc mà sẽ giả vờ kiên cường.

Cao Thiên Du nghĩ, để cho cô khóc một trận, đêm hết những nỗi buồn phiền, bực dọc trong lòng giải tỏa ra cũng tốt.

Sự việc xảy ra rồi thì chắc chắn sẽ phải đối mặt, phải giải quyết.

“Tớ không sao.” Giọng nói Diệp Dĩ Muội vẫn còn khàn khàn, nhưng ngữ khí thì đã khôi phục trở lại như bình thường.

Cao Thiên Du nghe thấy vậy mới thở phào một tiếng, nói: “Tớ đã gọi điện bảo người dọn dẹp phòng cho khách rồi, cậu cứ chuyển đến là được, khóa mật mã là số mà tớ vẫn thường dùng đó.”

“Thiên Du, cảm ơn cậu.” Diệp Dĩ Muội nói rồi hai mắt đỏ lên.

Tính cách Cao Thiên Du tuy là bỗ bã nhưng đối với Diệp Dĩ Muội thì cô rất chu đáo.

Giốn như cô vẫn thường nói: “Đã là chị em thì cả đời là chị em, phải biết trân trọng.”

“Diệp Dĩ Muội, cậu mà còn nói khách sáo thế là tớ sẽ giận đấy.” Cao Thiên Du giả vờ gắt lên, nghĩ một lát rồi lại không yên tâm cô nói: “Thôi bỏ đi, tốt nhất cậu đừng chạy lung tung nữa, tớ sợ đám phóng viên sẽ bao vây cậu thì lại không biết ứng phó thế nào, đợi tớ qua đón cậu.”

“Chẳng phải cậu vẫn đang đi làm à?” Diệp Dĩ Muội nheo mày lại, Cao Thiên Du lúc nào cũng cứ như thế này.

“Xin nghỉ làm một ngày là được mà!” Cao Thiên Du nói như thể chẳng có chuyện gì khó khăn vậy.

“Thiên Du, như thế không được!” Diệp Dĩ Muội hiểu việc này không phải là xin nghỉ hay không, vấn đề bây giờ cô đang là tâm điểm chú ý nhưng lại để Cao Thiên Du đến đón, nếu để ông chủ biết nhưng lại không chịu để lộ ra tin tức gì nhất định sẽ phẫn nộ.

Nếu không phải trên người không có tiền thì ngay cả nhà của Cao Thiên Du cô cũng không muốn ở lại đó.

Cô đã nghĩ kĩ rồi, lát nữa nghĩ cách cắt đuôi đám phóng viên đó rồi lại tìm cách lặng lẽ vào nhà Cao Thiên Du, cố gắng không để sự việc này bị bại lộ.

Đợi tới khi cô và Tần Hàm Dịch ly hôn rồi, phóng viên tự nhiên sẽ không còn hứng thú để quan tâm cô nữa.

“Có gì mà không được chứ? cũng lắm thì anh ta dám sa thải tớ?” Cao Thiên Du vừa đi vừa nói.

“Tớ biết anh ta không dám!” Diệp Dĩ Muội bật cười. Ông chủ của Cao Thiên Du chính là bạn trai của cô ấy, là giám đốc tạp chí chi nhánh Trung Quốc Lục Danh Dương.

Vốn dĩ Cao Thiên Du rất không thích tình yêu công sở, nhưng Lục Danh Dương kiên quyết theo đuổi nên cô cũng đã chấp thuận.

Chỉ là, Cao Thiên Du vẫn là Cao Thiên Du, cô có quan điểm của cô, thà cô ở một mình chứ nhất định không sống chung với Lục Danh Dương, duy trì việc cả hai không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play