Nữ tử mặt tròn cũng nghi hoặc nhìn Long Kình Thiên, thần sắc lạnh lùng có chút thay đổi.
- Thật đáng hận. Lần này chúng ta không mang nhiều Cửu Dương Đan, nếu không hắn mua thứ gì thì ta mua thứ đó xem tiểu tử hắn rốt cuộc có bao nhiêu Cửu Dương Đan.
Nữ tử mặt trái xoan hậm hực nói.
- Tám trăm vạn lần thứ nhất!
Lúc ấy, Ngũ Thanh lên tiếng.
- Phần tỷ, hay là chúng ta bảo Trần đại tổng quản đưa đến một nghìn vạn Cửu Dương Đan đến.
Nữ tử mặt trái xoan nói.
Nữ tử mặt tròn lắc đầu:
- Như vậy sẽ rất gây chú ý, hơn nữa cũng không cần thiết. Khúc gỗ đó tuy là vật từ thời Viễn Cổ nhưng có lẽ chẳng phải thứ gì tốt. Nếu không Vạn Bảo thương hội sẽ không mang ra bán.
- Nhưng muội rất chướng mắt khi tiểu tử đó mua.
Nữ tử mặt trái xoan nói.
Nữ tử mặt tròn ngạc nhiên.
Nữ tử mặt trái xoan thấy vẻ mặt ngạc nhiên kia thì khựng lại:
- Phần tỷ, sao lại nhìn muội với nét mặt đó?
Nữ tử mặt tròn nửa cười nửa không:
- Nhã Nhi, hôm nay muội không giống bình thường.
Nữ tử mặt trái xoan có phần tức giận:
- Cái gì mà không giống bình thường? Muội vốn vẫn vậy.
- Tám trăm vạn lần thứ hai!
Ngũ Thanh lại hô.
- Chín trăm vạn!
Đúng lúc ấy, một giọng nói có chút khàn khàn vang lên, mọi người khựng lại, Long Kình Thiên và tất cả cùng nhìn sang.
Giọng nói vọng ra từ ghế khách quý số một. Long Kình Thiên dùng thiên nhãn nhìn thấy một người trung niên mặc tinh bào. Trên tinh bào vẽ vô số ngôi sao y như thật, từ người hắn toả ra một luồng tinh thần lực dồi dào.
Long Kình Thiên nheo mắt.
Người này là Thiên Thần cường giả!
Đây là lần đầu tiên sau khi trùng sinh Long Kình Thiên gặp Thiên Thần cường giả.
Lúc ấy, người trung niên kia cũng nhìn lại, tuy chỉ là một cái nhìn bình thường nhưng uy lực cuồn cuộn như trọng sơn áp đảo về phía Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên cười khảy.
Áp lực này với người khác có thể có tác dụng chứ với hắn thì…
- Một nghìn vạn!
Long Kình Thiên vẻ mặt bình tĩnh, quay lại nói.
- Hửm?
Người trung niên kia dường như không ngờ Long Kình Thiên lại không hề gì trước áp lực của mình, hai mắt đầy vẻ kinh ngạc, rồi cười:
- Hắn ta thật thú vị!
Trước đó tuy hắn có thị uy một chút nhưng cũng không có ác ý gì.
- Một nghìn một trăm vạn!
Người trung niên kia quay lại ra giá.
- Một nghìn hai trăm vạn!
Long Kình Thiên nói.
- Một nghìn ba trăm vạn!
- Một nghìn bốn trăm vạn!
Cả hội trường chỉ có tiếng của Long Kình Thiên và người trung niên kia.
Lúc này tất cả mọi người đều nín thở, có người thậm chí còn căng thẳng một cách khó hiểu.
Hai người Long Kình Thiên nâng giá càng cao, mọi người càng ngày càng chấn kinh, mắt thiếu chủ Vu Chân Giáo mở càng to, hắn cũng không thể che giấu được sự chấn kinh.
Lúc này, ánh mắt hắn nhìn về Long Kình Thiên bất giác đã thay đổi.
Khi một người có gia tài ở mức kinh người thì cũng khiến người khác thấy sợ hãi. Vì khi có gia tài kinh người, đó cũng là biểu hiện của một loại thế lực.
Ví như gia tài kinh người như Long Kình Thiên có thể đến một số thương hội thuê một lượng lớn Cổ Thần cường giả làm hộ vệ.
- Hai nghìn vạn!
Khi người trung niên kia hét lên một nghìn chín trăm thì Long Kình Thiên cũng hét hai nghìn.
Hắn cũng nâng giá lên thật cao ngay mà cứ từng trăm một như đối phương. Nhưng dù vậy cũng đủ khiến mọi người chấn kinh. Mỗi lần tăng một trăm vạn Cửu Dương Đan!
Người trung niên kia ban đầu cạnh tranh với Long Kình Thiên với tâm thái chơi đùa một chút, nhưng giờ vẻ mặt bình tĩnh của hắn không còn nữa.
Hai nghìn vạn!
Với Thiên Thần cường giả như hắn đó cũng không phải con số nhỏ, mà Long Kình Thiên lại chỉ là một Thánh Cấp nhỏ nhoi mà có hai nghìn vạn? Text được lấy tại Truyện FULL
Hắn ta nhíu mày.
Hắn đang nghĩ có tiếp tục chơi nữa không. Hai nghìn vạn hắn vẫn có nhưng khúc gỗ đó có đáng không?
- Hai nghìn vạn lần thứ nhất!
Sau một lúc lâu im lặng, Ngũ Thanh hít sâu một hơi, hô lên, chỉ là giọng nói hơi run run.
Hai nghìn vạn, giống như một ngọn núi đè lên lưỡi hắn vậy.
Tuy là thái thượng trưởng lão Vạn Bảo thương hội nhưng đây là lần đầu tiên hắn bán ra một vật phậm giá hai nghìn vạn.
Khi hô đến lần thứ hai, sắc mặt người trung niên kia sáng tối bất định, cuối cùng lắc đầu từ bỏ.
Cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Long Kình Thiên đã mua khúc gỗ Viễn Cổ kia với giá hai nghìn vạn Cửu Dương Đan.
Long Kình Thiên trả hai nghìn vạn Cửu Dương Đan xong, Ngũ Thanh cho người đưa khúc gỗ đến cho hắn. Nhìn khúc gỗ đen trong tay, hắn lấy lại bình tĩnh.
Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ, cuối cùng cũng vào tay mình!
Nếu ở Tiên Giới, một cành của Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ đâu chỉ là hai nghìn vạn thượng phẩm tiên đan!
Đừng nói là hai nghìn vạn, có hai trăm tỷ cũng không mua được.
Tiên đan có thể luyện chế nhưng Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ thì có thể gặp mà không thể cầu, không phải cứ có tiên đan là mua được.
Long Kình Thiên cất Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ vào trong Trấn Thiên Tháp.
Tuy cành Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ này không còn sinh cơ nhưng Long Kình Thiên vẫn có cách khiến nó hồi phục và tiếp tục sinh trưởng, trở thành Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ.
Vì hắn có tiên thiên linh thổ là Tiên Thiên Tức Nhưỡng.
- Sau đây là vật phẩm cuối cùng
Ngũ Thanh lên tiếng.
Vật phẩm cuối cùng.
Hội đấu giá luôn để món quý nhất ở cuối cùng.
Long Kình Thiên không kìm được nhìn lên đài.
Ngay cả người trung niên kia cũng ngồi thẳng lên.
Nhưng Ngũ Thanh không nói tiếp mà ngừng lại một vị trưởng lão khác lên đài, thận trọng đặt một cái không gian giới chỉ lên bàn.
Một người nhìn kỹ có thể nhận ra chiếc nhẫn này màu đỏ sẫm, nó được luyện chế từ Hoả Lưu Thạch hiếm có.
Trước sự chú ý của tất cả mọi người, Ngũ Thanh chậm rãi mở cấm chế của chiếc nhẫn. Ngay lập tức, một làn sóng lửa xung thiên, tất cả rơi vào biển dung nham.
Ngay những khách quý ở bên trong cấm chế cũng cảm nhận được nhiệt độ kinh người.
- Đó là?
Mọi người chấn kinh nhìn chiếc nhẫn trên bàn.
Chỉ thấy trong chiếc nhẫn ấy có một vật thể hình tròn đỏ rực như vầng mặt trời.
Quả cầu này đỏ rực như mặt trời, toả ra ánh sáng chói loà, nhưng bên trong lại có từng trận tinh thần nguyên lực hùng hồn.
- Đó là tinh hạch?
Tất cả mọi người trố mắt.
- Đúng vậy, là tinh hạch!
Ngũ Thanh cười nói. Tất cả không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
- Tinh hạch!
- Không ngờ là tinh hạch!
Người trung niên kia cũng đứng phắt dậy.
Long Kình Thiên cũng ngạc nhiên không ít.
Trong vũ trụ mênh mông, có những tinh cầu biến dị, sâu bên trong tinh cầu thai nghén một loại sinh mệnh tinh thể. Khi sinh mệnh tinh thể được sinh ra nó sẽ không ngừng hấp nạp, thôn phệ mọi sức mạnh sinh mệnh, tất cả nguyên khí, linh khí trên tinh cầu.
Sinh mệnh tinh thể không ngừng to lên.
Sau mấy chục, mấy trăm vạn năm sau, tất cả sinh mệnh lực, nguyên khí, linh khí của tinh cầu bị hút cạn, nổ tung, biến mất, chỉ còn lại sinh mệnh tinh thể.
Lúc đó sinh mệnh tinh thể gọi là tinh hạch!
Có thể nói tinh hạch là đan hạch nén toàn bộ sinh mệnh lực, nguyên khí, linh mạch của tinh cầu, mức độ quý giá của nó không nói cũng biết.
Nhưng trong một vạn tinh vực, một trăm vạn năm cũng chưa chắc sinh ra được một viên tinh hạch.
Đương nhiên tinh hạch cũng có chia phẩm chất cao thấp, tinh vực với những Vị Diện cấp thấp như Xích Thành Tinh Vực thì phẩm chất tinh hạch sinh ra sẽ không cao. Nhưng dù vậy, nếu thôn phệ được viên tinh hạch này, luyện hoá nó thì chắc chắn Long Kình Thiên sẽ đột phá không ngừng.
- Tinh hạch! Là Tinh hạch! Thứ này vạn năm cũng khó gặp!
Nữ tử mặt trái xoan vẻ mặt kích động.
- Giờ muội bảo Trần đại quản gia đưa tới hai nghìn vạn, không, ba nghìn vạn Cửu Dương Đan!
Lần này nữ tử mặt tròn không phản đối.
Một lúc lâu sau, Ngũ Thanh giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng.
- Giá khởi điểm của viên tinh hạch này một nghìn năm trăm vạn.
Trước sự chú ý của mọi người, Ngũ Thanh chậm rãi đưa ra cái giá kinh người.
Một nghìn năm trăm vạn, đúng là quá kinh người, mà đó mới chỉ là khởi điểm.
Nhưng ngay lập tức, người trung niên kia đã nói lớn:
- Ba nghìn năm trăm vạn! Viên tinh hạch này là của ta!
Ở tinh vực cấp thấp như Xích Thành Tinh Vực này thì có rất ít thứ có thể cho Thiên Thần cường giả tu luyện, nhưng viên tinh hạch này thì rất có tác dụng với Thiên Thần cường giả.
Ba nghìn năm trăm vạn!
Cái giá của người trung niên kia đưa ra vang vọng trong tai tất cả mọi người.
Ngay Ngũ Thanh cũng không ngờ người trung niên kia lại ngay một lúc đẩy giá lên cao đến mức kinh khủng như vậy.
Tay chân hắn không kìm được mà run run.
Khi ấy, vẻ mặt Long Kình Thiên vẫn bình tĩnh, chậm rãi đưa ra khiến tất cả mọi người đứng tim.
- Năm nghìn vạn!