- Không sai, đây chính là bên trong Trấn Thiên Tháp.
Dường như biết được Cửu Vĩ Thiên Miêu nghĩ gì, Long Kình Thiên nói.
Cửu Vĩ Thiên Miêu và Tử Thiên Long Hoàng nhìn nhau, đều nhận ra sự chấn kinh trong mắt đối phương.
Trên Thiên Man Vị Diện, thần khí cũng không thể dung nạp người sống được, đó là vì pháp tắc không gian thần khí không giống với pháp tắc ở thế giới bên ngoài.
Dù là pháp tắc không gian của cổ thần cường giả cảm ngộ cũng không được toàn vẹn, vì thế không gian trong thần khí căn bản không thể dung nạp người sống.
Nhưng Trấn Thiên Tháp của Long Kình Thiên lại làm được điều đó!
Hơn nữa họ có thể cảm nhận được pháp tắc không gian trong Trấn Thiên Tháp không chỉ giống như bên ngoài mà linh khí còn nồng đậm hơn bên ngoài mười mấy lần!
Mười mấy lần!
Hiện nay Trấn Thiên Tháp chỉ là thánh phẩm sơ giới, đến khi thăng thành thánh phẩm trung giới, cao giới, đỉnh giới, thậm chí thần giới thì sẽ thế nào?
- Ta sẽ truyền cho các ngươi thủ pháp luyện khí, nhìn cho kỹ, sau này các ngươi có thể luyện chế ra vũ khí không gian dung nạp được người sống.
Long Kình Thiên nói.
Cửu Vĩ Thiên Miêu và Tử Thiên Long Hoàng đều gật đầu thật mạnh.
Long Kình Thiên tiến vào trung tâm quảng trường, tay vung lên, chỉ thấy một tấm thuỷ kính cao vài mét hiện ra. Trên đó có thể thấy được mọi thứ bên ngoài tháp.
Rồi hai tay Long Kình Thiên chỉ ra, trung tâm quảng trường hiện ra một trận hình thần bí, ánh sáng xoay chuyển, cả Trấn Thiên Tháp lập tức thu nhỏ lại biến thành hạt cát khó lòng nhìn thấy.
Hạt cát đó bay theo gió với tốc độ cực nhanh, hơn nữa không phát ra bất cứ năng lượng nào, đến Thần Cấp cường giả cũng khó lòng phát hiện được sóng dao động của nó.
Rồi rất nhanh đã bay đến ngọn nguồn của sóng năng lượng.
Chỉ thấy mười lăm người mặc hắc cẩm bào đang vây công một con phượng hoàng khổng lồ.
Mười lăm người này y phục giống như hai người vừa nãy, áo có đầu lâu trắng, máu đỏ, hơn nữa mỗi người còn có năm cái đầu lâu, thậm chí ba người có sáu cái.
Con phượng hoàng khổng lồ kia sáu cánh đều có màu tím sẫm, thân dài hơn hai trăm trượng, toàn thân hoả diệm cháy rực, mỗi khi cánh đập là lửa lại bùng lên.
Đồng thời cũng toả ra vô số luồng tử linh khí kinh người.
Có điềum từ trong tấm thuỷ kính có thể thấy, con Lục Dực Tử Phụng này có một cái cánh không linh hoạt, hơn nữa trên lưng còn có rất nhiều vết kiếm, rõ ràng đã bị trọng thương.
- Con Lục Dực Tử Phụng này đã đạt đến Thần Cấp lục trùng đỉnh phong, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ trong một trăm năm sẽ đột phá Thần Cấp thất trùng.
Tử Thiên Long Hoàng nhìn tấm thuỷ kính, ngạc nhiên nói.
Trước khi đến hắn tưởng cùng lắm Lục Dực Tử Phụng chỉ là Thần Cấp tam tứ trùng, không ngờ đã là bán bộ Thần Cấp thất trùng rồi.
- Có điều, trước đó nó bị trọng thương, hơn ữa U Linh Tông lại có ba vị Thần Cấp. E là trong một giờ là nó sẽ bị U Linh Tông bắt gọn.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói.
Long Kình Thiên gật đầu.
Hắn nhìn Lục Dực Tử Phụng, Thần Cấp lục trùng đỉnh phong? Đúng là bất ngờ đáng mừng!
Thực lực con Lục Dực Tử Phụng này càng mạnh thì sẽ càng có ích cho hắn!
Sau nửa giờ, hoả diệm trên người Lục Dực Tử Phụng ngày một yếu dần, công kích của cường giả U Linh Tông thì càng ngày càng mạnh, cuối cùng, Lục Dực Tử Phụng lại trúng một kiếm của cường giả Y Lão, kêu lên thảm thiết.
- Lão đại, chúng ta ra tay được chưa?
Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy thế không kìm được hỏi.
Long Kình Thiên xua tay, thản nhiên nói:
- Không vội.
Không vội? Cửu Vĩ Thiên Miêu sững người.
Bên ngoài Ảo Ảnh Cốc, tông chủ U Linh Tông từ xa nhìn hoả diệm trên người Lục Dực Tử Phụng ngày một yếu, né tránh ngày một chậm thì vẻ mặt càng thêm hứng khởi. nguồn TruyenFull.vn
Hai thái thượng trưởng lão của U Linh Tông và rất nhiều trưởng lão khác cũng tươi cười thích thú.
- Lục Dực Tử Phụng, ta khuyên ngươi đừng nên phản kháng nữa!
Tông chủ u cười nói:
- Ngươi không chạy được đâu. Thật ra, làm chiến sủng của ngươi cũng không sỉ nhục ngươi chút nào!
Con Lục Dực Tử Phụng kêu lên nói:
- Làm chiến sủng của ngươi? Nằm mơ! U Linh Tông? Lần này nếu thoát được rồi ta sẽ giết đến tông môn U Linh Tông! Giết sạch đệ tử môn phái các ngươi!
Tông chủ U Linh Tông nghe thế mặt tối sầm lại, cười khảy:
- Khuyên ngươi tử tế mà ngươi còn ác ngôn. Hề hề, đã vậy thì cho ngươi tận hưởng chút vị đau khổ!
Nói rồi, hai tay hắn biến ấn pháp, chỉ thấy hắc quang giống như khí vụ tràn ra.
Đến khi hắc quang tan đi thì một con bọ cạp khổng lồ xuất hiện.
Con bọ cạp này có bốn cái chân khổng lồ, đặc biệt là hai chân trước sắc lanj như đao, trên đầu chỉ có một mắt màu lam u tối.
Có điều, thực lực nó chỉ là Thánh Cấp hậu kỳ đỉnh phong.
Không phải Thần Cấp.
- Lam Nhãn Ma Hạt, hợp thể!
Sau khi triệu nó ra, tông chủ U Linh Tông hét lên, con Lam Nhãn Ma Hạt loé sáng rồi chui vào cơ thể hắn.
Tông chủ U Linh Tông chính là Thú Võ Sư!
Sau khi hợp thể, trên trán hắn xuất hiện một con mắt giống hệt của con Lam Nhãn Ma Hạt, hai cánh tay cũng trở nên to và dài, thậm chí mọc thêm hai cánh tay như chân trước của nó.
Vốn dĩ tông chủ U Linh Tông, U Viễn chỉ có thực lực Thần Cấp tam trùng đỉnh phong, nhưng sau khi hpự thể với dị thú, đột phá lên Thần Cấp tứ trùng.
Đồng thời một thượng trưởng lão cũng gọi ra dị thú, hợp thể, và cùng đạt tới Thần Cấp tứ trùng.
Hai cánh tay sắc bén như đao của tông chủ U Linh Tông rạch qua bầu trời, tốc độ sau khi hợp thể của hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Lục Dực Tử Phụng bị vây công như vậy thối lui liên tục, vết kiếm trên người không ngừng nhiều thêm.
- Ta liều với các ngươi!
Lục Dực Tử Phụng gầm lên, chỉ thấy đột nhiên sáu chiếc cánh của nó thu lại, trước ánh mắt kinh ngạc của bọn U Linh Tông, nó bay vút lên trời cao.
Rồi đột nhiên lao xuống, bốn cái bàn vuốt lao thẳng xuống bọn U Linh Tông.
- Vạn Trảo Liệt Sơn!
Chỉ thấy khi bốn đại kim trảo lao xuống thì xuất hiện hàng vạn đạo kim sắc trảo ấn. Chúng đem theo ngọn hoả diệm kinh người khiến núi đồi vỡ tan!
Bọn tông chủ U Linh Tông kinh ngạc.
- U Linh đại trận!
Tông chủ U Linh Tông lập tức hô rồi bay lên. Những cường giả khác cũng kịp phản ứng, bay lên trên trời tạo nên một biển hắc khí khổng lồ.
Trong biển khắc khí là vô số u linh bay lượng, toàn thân chúng đen sì, hai mắt xanh lục, đủ mọi hình dạng, xông về phía vạn trảo của Lục Dực Tử Phụng.