Lâm Hi kế thừa vị trí Không Thánh Vương, đứng vào hàng ngũ Thập đại Thánh Vương, đây là sự thật không thể chối cãi. Vô luận tranh biện như thế nào cũng là không có lợi ích gì.

Sự thật luôn luôn thắng hùng biện!

Nếu như Lâm Hi chẳng qua là thắng hiểm, hoặc là bất phân thắng bại, Hỏa Thánh Vương còn có thể đứng bên Lực Thánh Vương, nhưng mà tràng chiến đấu này... 'Bị bại quá nhanh rồi'!

Hỏa Thánh Vương liếc mắt nhìn Không Thánh Vương mặt đầy tức giận ở dưới chân Lâm Hi, trong đầu hiện lên một đạo ý niệm.

Thắng bại ở chiến trường trong chớp mắt khó liệu, Lâm Hi có thể thắng lợi là lúc trước mọi người cũng nghĩ qua, chỉ là không nghĩ đến lại triệt để như vậy.

- Loại tuyệt học này rốt cuộc là cái gì, có điểm giống với Long Xà đại yêu thuật của yêu tộc nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Tiên đạo đại thế giới hóa thành cái gì gì đó đều có, nhưng duy chỉ chưa nghe nói tới là người hóa thân thành Thánh Long.

Hỏa Thánh Vương không để lại dấu vết nhìn Lâm Hi một cái, trong lòng lướt qua từng đạo ý niệm.

Thần Tiêu tông là tiên đạo đại phái, là một nội môn đệ tử lãnh tụ, kiến thức rộng rãi cũng là đúng. Tam đại yêu thuật của Yêu tộc danh vang thiên hạ, hắn cũng là biết đến.

Nhưng mà đạo hóa thân công pháp kia của Lâm Hi cùng Tam đại yêu thuật mặc dù có chút tương tự nhưng cũng không giống nhau, trên uy lực càng cường đại hơn.

Hỏa Thánh Vương trầm tư không nói.

- Lâm sư đệ, chúc mừng. Từ nay về sau, ngươi liền cùng chúng ta ngồi ngang hàng rồi.

Người thứ nhất mở miệng lại là Hải Thánh Vương, mỉm cười, đi ra phía trước.

Hắn và Lâm Hi từng có tình nghĩa cùng chung tác chiến ở Phong Bạo chi môn, đến lúc này phải có người vì Lâm Hi, Hải Thánh Vương rất tự nhiên liền đứng dậy.

Thập đại Thánh Vương trên thực lực có phân cao thấp, địa vị nhưng không có cao thấp, cùng là nội môn đệ tử lãnh tụ. Hải Thánh Vương cũng không cần kiêng kỵ Lực Thánh Vương.

Thập Thánh Vương giữa lẫn nhau cũng có tình giao hảo, bình thường cần chú ý chút ít thể diện, nhưng nếu nói là sợ người nào thì có chút khuếch đại rồi.

- Chúc mừng.

Khí Thánh Vương cũng đi ra, gật đầu, coi như là chào hỏi.

Hai người bọn họ là thân cận với Lâm Hi, đây là mọi người đều biết. Lâm Hi tấn chức Thánh Vương đối với bọn họ mà nói cũng là một đại hảo sự, không có gì kiêng kỵ.

Thấy hai đại Thánh Vương cũng hướng Lâm Hi chúc mừng, trên mặt Lực Thánh Vương nhất thời có chút không nhịn được, khi người thứ ba bước chân ra, Lực Thánh Vương rốt cục có chút không bình tĩnh rồi.

- Lâm sư đệ, chúc mừng ngươi.

Người thứ ba này thân mặc pháp bào lại là hình dạng như long bào, rõ ràng tu luyện chính là Thượng cổ hoàng thất tuyệt học hiển hóa mà thành. Trong cả Thần Tiêu tông cũng chỉ có Đế Thánh Vương là như vậy.

Đế Thánh Vương bình thường cùng Hải Thánh Vương, Khí Thánh Vương cũng không lui tới, cũng không có giao tình, càng không nghe nói có quan hệ gì với Lâm Hi này. Hắn một mình đi ra, ngay cả Lâm Hi cũng là ngoài ý muốn.

- Đa tạ sư huynh.

Lâm Hi ngạc nhiên nhìn thoáng qua Đế Thánh Vương, sau đó hoàn lễ nói.

Hắn và Khí Thánh Vương, Hải Thánh Vương đều là người quen, nhưng mà Đế Thánh Vương ngược lại là lần đầu tiên tiếp xúc. Ngươi đối với ta kính trọng, ta đối với ngươi tự nhiên cũng khiêm tốn.

- Những tên khốn kiếp này, gió chiều nào che chiều ấy cũng không tránh khỏi là quá nhanh.

Trong lòng Lực Thánh Vương oán hận không dứt, nhìn thấy ba người ra mặt biết là đại thế đã mất. Khí Thánh Vương, Hải Thánh Vương, Đế Thánh Vương, lại thêm Lâm Hi, trong Thập đại Thánh Vương chiếm cứ bốn chỗ, cỗ thế lực này đã không kém gì rồi.

- Đám người kia sau này khẳng định sẽ phải hối hận.

Lực Thánh Vương oán hận nói. Hắn mặc dù đầu thiếu ít nếp nhăn nhưng cũng không thiếu nhanh trí, đến lúc này thừa dịp Lâm Hi cùng Đế Thánh Vương đáp lễ, thối lui đến phía sau, tránh khỏi phong mang.

Lâm Hi nhìn thoáng qua, thấy hắn thức thời cũng lười so đo, cũng không truy cứu.

- Lâm Hi...

Ở lúc trường phong ba này sắp bình ổn, một nhân vật không tưởng được xuất hiện:

- Thập Thánh Vương dù sao cũng là nhất thể, ngươi đánh bại Không Thánh Vương, trở thành một trong nội môn đệ tử lãnh tụ, đây cũng là đủ rồi. Không bằng nhìn ở trên mặt mũi của ta, thả cho hắn một đường, miễn đi nhục nhã của hắn, ngươi xem thế nào?

Cái thanh âm này vừa truyền ra, ngay cả Lực Thánh Vương vẻ mặt cũng ngạc nhiên.

- Địa Thánh Vương?

Lực Thánh Vương vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Băng Thánh Vương cũng cảm giác được có chút kinh nghi, không rõ đây là chuyện gì xảy ra.

Lúc Lâm Hi cùng Không Thánh Vương giao chiến, Địa Thánh Vương giống như là tượng đất, vẫn không mở miệng ra. Lúc Lực Thánh Vương tìm xin giúp đỡ hắn cũng không đứng ra, hết lần này đến lần khác lúc này lại nhấc lên phong ba.

Địa Thánh Vương tuyệt đối không được xưng là anh tuấn, đặc điểm duy nhất của hắn là trầm ổn hậu trọng. Mặc dù thoạt nhìn không thấy ngang ngược càn rỡ nhưng mà tám viên đạo quả ở trên huyền hoàng pháp bào lại khiến cho bất luận kẻ nào xũng không dám khinh thị.

Dưới Quang Thánh Vương, lấy Địa Thánh Vương vi tôn!

Tên mười người trên Thần Tiêu Thánh Vương bảng một mực không thay đổi, nhưng mà thứ tự lại thỉnh thoảng có thay đổi một chút, nhưng chỉ có vị trí của hai người là một mực không có biến hóa.

Một người là Quang Thánh Vương, một người là Địa Thánh Vương.

Lâm Hi không nhận ra Địa Thánh Vương, nhưng đại để vẫn là nghe qua một ít chuyện của Thập đại Thánh Vương. Trên pháp bào, tám đạo đồ án đạo quả chói mắt kia chính là chứng minh thân phận tốt nhất.

Mấy lời này của Địa Thánh Vương, người ở chung quanh nghe không có gì nhưng trong lòng Lâm Hi cũng là trầm xuống.

- Hắn biết ta muốn làm cái gì!

Trong đầu Lâm Hi lướt qua một đạo ý niệm. Cấm chế đánh vỡ, Cạnh kỹ trưởng lão cùng đám người Lực Thánh Vương chạy tới ngăn cản, Lâm Hi ứng tiếp không thiếu sót.

Lực Thánh Vương mặc dù đi ra khiêu khích nhưng Lâm Hi căn bản không để hắn trong mắt. Mục tiêu chân chính của hắn vẫn luôn là Không Thánh Vương ở dưới chân.

Chân trái Lâm Hi phong bế huyệt khiếu của Không Thánh Vương, một mực đem hắn đạp ở dưới chân. Mọi người chỉ lo nói chuyện, chỉ có Địa Thánh Vương một người là nhìn thấu ý đồ của hắn.

Không sai, cuộc khiêu chiến này kết thúc, nhưng ân oán của hắn cùng Không Thánh Vương vẫn chưa xong.

Giả mượn trưởng lão chi mệnh, lừa gạt hắn đi Không thánh sơn là một việc; Chấp Pháp, Hộ Pháp tranh đấu, âm thầm hạ sát thủ với hắn là việc thứ hai..., nếu như không phải hắn mạng lớn thì đã sớm chết rồi.

Trong Thần Tiêu tông còn ai có thể nhớ tới được Lâm Hi hắn nữa.

Thắng làm vua thua làm giặc, có thù không báo không phải là quân tử, ngay cả đại thù như vậy mà Lâm Hi cũng bỏ qua, vậy thì thật uổng là làm người rồi.

- Địa Thánh Vương sư huynh...

Lâm Hi liếc mắt Không Thánh Vương đang tức giận mang theo cừu hận ở dưới chân một cái, bình tĩnh nói:

- Cái yêu cầu này, ta sợ rằng rất khó đáp ứng ngươi.

Lời nói ra uyển chuyển, thanh âm nhưng là chém đinh chặt sắt, không có chút thương lượng nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play