Tiên Đạo chi đồ một mặt ăn đan dược tăng lên công lực thì không thể được, nhưng nếu như không ăn chút nào thì chẳng khác gì cực đoan. Chỉ có dung tài mới hoàn toàn không mượn dùng ngoại vật, đây là vấn đề rất khó nói Lâm Hi mượn nhờ "Tài phú" của mình, coi như vượt qua điều kiện mà phụ thân Thượng Quan Dao Tuyết đặt ra cho nàng, giúp nàng một phen.

Thượng Quan Dao Tuyết kinh ngạc nhìn Lâm Hi, rốt cục cũng kịp phản ứng.

- Oa! Lâm Hi, ngươi thật sự tốt với ta quá!

Thượng Quan Dao Tuyết bá thoáng một phát nhào tới, trước khi Lâm Hi kịp phản ứng liền không thể kìm lòng hôn lên mặt hắn một cái.

Nháy mắt khi chạm môi, Lâm Hi và Thượng Quan Dao Tuyết đều như bị điện giựt. Thượng Quan Dao Tuyết cũng kịp phản ứng, xấu hổ đỏ bừng, như giật điện lui ra sau.

Trong đại điện, thoáng cái an tĩnh lại, hoàn toàn yên tĩnh, hai người đều có thể nghe được tiếng tim đập.

- Cái kia, cái kia... Ta chỉ là muốn tỏ vẻ cảm tạ thôi.

Thượng Quan Dao Tuyết thanh âm ấp úng. Mười ngón tay của nàng đan vào nhau, nhăn nhó, bên tai cũng đỏ bừng.

- Ta biết rõ.

Lâm Hi cũng hơi có chút xấu hổ, nói chuyện cũng có chút mất tự nhiên. Dấu môi nóng ướt trên gương mặt vẫn còn có thể cảm nhận được rõ ràng.

- Đúng rồi, ngươi lần này đi Tiên La Phái, cảm giác sao hả? Tiên La Phái thế nào?

Thượng Quan Dao Tuyết vội vàng nói sang chuyện khác.

Nghe được Thượng Quan Dao Tuyết hỏi Tiên La Phái, Lâm Hi cũng phục hồi tinh thần lại. Liền nói lại mọi chuyện một lần, kể cả việc mình đạt được "Tụ Đan Đỉnh". Nghe được những gì Lâm Hi đã trải qua, Thượng Quan Dao Tuyết miệng cũng trợn thành hình chữ "O".

Nàng mặc dù biết sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng không nghĩ đến lại nhiều như vậy, hơn nữa thoạt nhìn còn rất hung hiểm. Lâm Hi nói rất bình thản, nhưng nàng nghe lại khiến tâm thần phải kích động.

Nàng thế mới biết, Lâm Hi tại sao lại có nhiều Tiên La Đan như vậy.

Đối với đại bộ phận đệ tử Tiên Đạo mà nói, kinh nghiệm của Lâm Hi khiến bọn hắn rất hâm mộ, nhưng lại không dám nghĩ đến.

- Nói như vậy, ngươi bây giờ là đệ nhất thiên hạ rồi sao?

Thượng Quan Dao Tuyết nói, trong nội tâm còn có chút cảm giác như mộng ảo.

- Là trẻ tuổi thôi.

Lâm Hi lập tức bổ sung nói.

"Đệ nhất thiên hạ", cái này này cũng quá lớn đi, Tiên Đạo Đại Thế Giới không biết có bao nhiêu cường giả Tiên Đạo lợi hại hơn Lâm Hi, ở Tiên Đạo chi đồ đã cố gắng không biết bao nhiêu tuế nguyệt. Về mặt Tiên Thiên, cũng không phải Lâm Hi chỉ có hai năm kinh nghiệm Tiên Đạo có thể so sánh được.

- Nhưng đó cũng là đệ nhất thiên hạ ah.

Thượng Quan Dao Tuyết giảo hoạt nói.

- ... Xem như thế đi.

Lâm Hi bật cười nói.

Lâm Hi ở trong phòng Thượng Quan Dao Tuyết chờ đợi thật lâu, hàn huyên rất nhiều. Không sai biệt lắm hơn hai canh giờ, Lâm Hi mới từ nơi ấy rời đi.

Thượng Quan Dao Tuyết là người bạn đầu tiên mà Lâm Hi quen biết từ khi tiến vào Thần Tiêu Tông, cũng là bằng hữu thân nhất. Trước kia vì giới hạn ở "Tài lực", hôm nay thực lực đã đủ rồi, tự nhiên phải giúp nàng một phen.

Rời khỏi gian phòng của Thượng Quan Dao Tuyết, Lâm Hi đi đến gặp Thanh Liên Thánh nữ một phen.

- Lâm sư đệ, nhiều đan dược như vậy, ngươi cho ta, còn ngươi phải làm sao?

Thanh Liên Thánh nữ thấy Lâm Hi tung ra đan dược, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

16 vạn đan dược, cũng là con số không nhỏ. Gần tám ngàn vạn giá trị công huân tông phái, Lâm Hi cứ như vậy cho nàng. Hơn nữa bộ dạng một chút cũng không thèm để ý.

Phải biết rằng, trên Lộc Đức Bài của Thanh Liên Thánh nữ cơ hồ sẽ không lúc nào vượt qua 1000 vạn giá trị công huân. Lâm Hi lấy ra những đan dược này, tuyệt đối là một khoản tiền lớn.

- Sư tỷ, ngươi cũng không nên từ chối. Trước kia được ngươi chiếu cố, vẫn không giúp gì được cho ngươi. Lần này khó được có năng lực, ngươi cứ nhận đi. Về phần ta thì thực không dám dấu diếm, bản thân ta kỳ thật cũng không thiếu đan dược.

Lâm Hi mỉm cười nói.

- Sư đệ.

Thanh Liên Thánh nữ nhìn qua đan dược tràn đầy trên mặt đất, thanh âm cũng có chút tối nghĩa:

- Ngươi nên biết, những đan dược ngươi cho, ta thật sự rất khó cự tuyệt.

- Vậy thì tiếp nhận đi.

Lâm Hi cười to:

- Đều là người một nhà, cần gì khách khí.

Lâm Hi biết rõ, Thanh Liên Thánh nữ đã dừng lại ở Luyện Khí tầng thứ bảy rất lâu. Đệ tử Tiên Đạo nếu như không có thu nhập thêm vào, như Lâm Hi vậy, chỉ dựa vào săn giết hung thú, làm nhiệm vụ tông phái thì kỳ thật giá trị công huân kiếm được đều chỉ trong một phạm vi hợp lý, cũng không được nhiều lắm.

Điểm này, từ chuyện Lâm Hi ở Sơn Đao Tiểu Địa Ngục bỏ ra hơn mấy tháng, săn bắn không ngủ không nghỉ nhưng cũng chỉ kiếm được một hai trăm ngàn giá trị công huân là đã có thể thây được.

Thanh Liên Thánh nữ vẫn một mực không được "giàu có" cho lắm.

16 vạn miếng Tiên La Đan cũng không phải quá nhiều, nhưng đủ để trợ giúp Thanh Liên Thánh nữ từ cảnh giới trước mắt, tăng lên tới Hư Tiên cấp mà nàng vẫn một mực mơ ước. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng còn phải đổi những Tiên La Đan này thành "Thuần Dương Tiên Đan" mới được, điểm này tìm trưởng lão tông phái sẽ không thành vấn đề.

Lúc Lâm Hi thất thế, Thanh Liên Thánh nữ đã giúp hắn rất nhiều. Đối với người đã giúp mình, Lâm Hi vẫn luôn có ân báo ân.

- Cảm ơn.

Thanh Liên Thánh nữ nói.

- Không cần khách khí, về sau sư tỷ có cần thì cứ tới tìm ta là được.

Lâm Hi nói xong, liền rời khỏi chỗ ở của Thanh Liên Thánh nữ.

- Hơn 200 vạn Tiên La Đan toàn bộ tan hết, tán tài đồng tử như ta xem như đã làm đến cùng rồi!

Lâm Hi cười cười, thầm nghĩ trong lòng.

Đan dược trong Tụ Đan Đỉnh hiện giờ đã hết sạch, nhưng không biết vì sao, trong nội tâm Lâm Hi ngược lại một mảnh nhẹ nhõm. Có lẽ là vì đưa ra không phải là "Đan dược", mà là "Ân tình".

Rời khỏi huyền phù thánh phong của Thanh Liên Thánh nữ, trời cũng đã tối, Lâm Hi phân biệt rõ phương hướng một chút liền trở về Chấp Pháp Phong.

Cảnh ban đêm yên tĩnh, so với ban ngày, Chấp Pháp Phong an tĩnh hơn rất nhiều.

Lâm Hi trở lại gian phòng của mình, khoanh chân ngồi xuống, rất nhanh tiến vào trạng thái "nhập định" vô tư vô ngã.

Hư không yên tĩnh, thời gian trôi qua trong yên tĩnh.

Lâm Hi đắm chìm trong loại yên tĩnh này, trong trạng thái nhập định bình thản, cũng không biết đã qua bao lâu, sau đó trong tai đã nghe được một thanh âm già nua:

- Lâm Hi, đến chỗ ta một chuyến đi.

- Sư phụ!

Lâm Hi đột nhiên mở to mắt.

Lâm Hi lúc ban ngày trở về đã nghe đệ tử trong điện từng nói qua, Chấp Pháp trưởng lão vài ngày trước đã rời khỏi Chấp Pháp Phong, cũng không biết đi nơi nào.

Hơn nữa, nghe thanh âm tựa hồ hiện giờ chỉ mới vừa trở lại Chấp Pháp Phong.

Đối với Chấp Pháp trưởng lão đúng lúc này trở về, Lâm Hi ngược lại cũng không kỳ quái. Cường giả Tiên Đạo tinh thông thiên cơ có thể dễ dàng suy đoán ra một đoàn bọn mình lúc này trở về cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên cả.

Trong Chấp Pháp Điện một mảnh yên tĩnh, từng tòa nhà biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại một cái hình dáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play