Vậy cũng tính là giải quyết xong một cái tâm bệnh trong lòng Lâm Hi rồi.

- Sư tỷ, chúng ta cũng đi vào ngồi đi.

Lâm Hi nói.

Sau khi hướng chủ nhân Vương Lạc Anh nơi đây chào hỏi, Lâm Hi, Tô Tử Huyên cùng Âu Dương Nạp Hải liền chọn một cái bàn tùy ý ngồi xuống.

Đây là một lần tư nhân tụ hội, cho nên không khí tương đối tùy ý.

Tất cả mọi người là đến từ thiên nam địa bắc của tiên đạo đại thế giới, mượn trường hợp có Tiên La phái khó được mà tụ hội một lần, cũng là cơ hội làm quen lẫn nhau qua môn phái.

Ở nhà dựa vào chính mình, ra cửa nhờ vả bằng hữu, biết thêm vài bằng hữu, chắc chắn sẽ có chỗ tốt. Ở thời điểm nhiệm vụ thời không chi môn, rất nhiều Luyện Khí sĩ không nhận biết nhau kết bạn đồng hành, cùng giúp nhau làm nhiệm vụ, cũng là loại tâm lý này.

Ở tiên đạo đại thế giới, tình huống như thế là vô cùng tràn lan.

So sánh với thời điểm tranh tài, không khí nơi này cũng hài hòa hơn nhiều. Vương Lạc Anh mặc dù là chủ nhân nơi đây, nhưng kỳ thực cũng chỉ là nổi lên tác dụng liên lạc, coi như là làm nhân vật chính của tấn thăng đại điển, hồi báo cho mọi người đã chạy tới cổ vũ.

- Lâm sư huynh, tại hạ Triệu Khai Nhất, hữu lễ.

Ba người ngồi xuống không lâu liền có một gã đệ tử trẻ tuổi mặc phục sức Bắc Đẩu cung, anh vũ bất phàm, mắt lộ ra tinh quang đi tới.

- Đều là đồng môn, không cần phải khách khí.

Lâm Hi đưa tay trống rỗng nhấc lên, Triệu Khai Nhất liền thuận thế ngồi xuống.

- Tranh tài ở mấy ngày trước, Lâm sư huynh anh vũ bất phàm, thực là làm cho người ta kính nể. Bất quá tại hạ lần này tới đây thật ra vẫn là đặc biệt cảm ơn Lâm huynh chiếu cố cho đệ tử Bắc Đẩu cung chúng ta.

Sau khi Triệu Khai Nhất ngồi xuống, mỉm cười nói.

- Chiếu cố?

Lâm Hi khẽ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó tựa hồ nhớ ra cái gì đó:

- Là Giản Diêu Bạch.

- Ha hả, không phải là Giản Diêu Bạch, là một người khác trong bọn hắn, ngươi có thể không nhớ rõ, là một tiểu nha đầu. Nàng là muội muội trong thế tục của ta, dĩ nhiên Giản Diêu Bạch bọn họ đều là đệ tử của Bắc Đẩu cung chúng ta.

Triệu Khai Nhất cười một tiếng nói. Đều là đồng môn nhưng sư đệ cuối cùng cũng không thân thiết bằng thân muội muội.

Trong ánh mắt Lâm Hi hoảng hốt một chút, trong đầu mơ hồ đang nhớ lại lúc ban đầu ở trong Hắc Long không gian gặp được mấy tên đệ tử Bắc Đẩu cung, hắn mơ hồ nhớ được trong đó có một nha đầu điên điên, ban đầu ngược lại là quấn quýt lấy chính mình.

- Thì ra là như vậy.

Lâm Hi cười cười.

Thuộc hạ cùng yêu quái đều rất nhiều, đám đệ tử Bắc Đẩu cung kia hắn cứu trong Hắc Long không gian coi như là một lần duy nhất xuất thủ cứu giúp.

Bắc Đẩu cung cũng bị Đâu Suất cung chèn ép, Lâm Hi còn nhớ rõ, ban đầu một đạo pháp phù của người Đâu Suất cung liền khiến cho trưởng lão của Bắc Đẩu cung phải hạ lệnh để cho đệ tử Bắc Đẩu cung buông tha cho Hắc Long noãn đã đắc thủ.

Ở trên mặt cảm tình, Bắc Đẩu cung tự nhiên là cùng Thần Tiêu tông tương cận. Chỉ tiếc, Bắc Đẩu cung không có lực lượng như Thần Tiêu tông.

Có tầng quan hệ này ở đây, song phương lập tức thân cận hơn rất nhiều.

Nói chuyện với nhau bất quá chỉ mấy câu, quan hệ song phương lập tức hòa hợp rất nhiều. Triệu Khai Nhất hướng về phía sau vẫy một cái, nói:

- Các vị sư huynh cũng tới đây đi.

Lúc Triệu Khai Nhất cùng Lâm Hi nói chuyện, mọi người của Bắc Đẩu cung đã sớm thấy.

Vừa thấy hắn gọi lại, lập tức hô lên một tiếng, tất cả đi qua kéo ghế ngồi xuống.

- Lâm sư huynh.

- Lâm sư huynh.

Thần sắc của chư vị đệ tử Bắc Đẩu cung cực kỳ vui sướng, ở trong đại sảnh nơi này trừ Vương Lạc Anh ra, người nổi tiếng nhất không nghi ngờ chút nào chính là Lâm Hi.

Vương Lạc Anh dù sao cũng là đệ tử chân truyền, cảnh giới quá cao, qua đoạn thời gian này dung nhập vào thế giới của đệ tử chân truyền, cùng với mọi người cũng không phải là ở một 'thế giới'. Hơn nữa còn là một nữ tử, trên giới tính cũng có một chút không quá thuận tiện.

Nhưng mà Lâm Hi bất đồng, lợi hạ cũng là nội môn đệ tử, cấp bậc không sai biệt lắm, hơn nữa cùng là đệ tử của thập đại tông phái. Cộng thêm Lâm Hi từng có một đoạn hữu nghị với đệ tử Bắc Đẩu cung, trên tiên thiên liền tương đối thân cận.

Thanh danh thiên tài đệ nhất trong giới thanh niên của Lâm Hi sau tranh tài ở tấn thăng đại điển sẽ truyền khắp thiên hạ, ngày sau thành tựu không thể hạn lượng. Đối với cường giả, tiên đạo đại thế giới cho đến bây giờ cũng không tiếc rẻ tôn kính của mình.

Lâm Hi cười cười, nhất nhất đáp lễ. Đối với một ít đệ tử Bắc Đẩu cung đi tới ngược lại cũng không cự tuyệt.

Tình cảnh của Thần Tiêu tông, ý nghĩa tương lai muốn đối phó với Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái, không chỉ cần liên hợp với Tiên La phái, còn phải liên hợp với đệ tử của những tông phái khác. Hiện tại chỉ là một cái mở đầu thôi.

Nếu như có thể đem những tông phái khác trong thập đại tông phái mượn hơi tới, không hẳn không phải là một chuyện tốt. Thần Tiêu tông cùng Bắc Đẩu cung tương lai liền chắc chắc không thể trở thành đồng minh, hiện tại tiếp xúc một chút, tổng sẽ không sai.

Lâm Hi thu hồi dáng điệu, trong lời nói không có chút 'uy khí khinh người' nào như khi ở trên tranh tài. Điều này khiến cho đệ tử Bắc Đẩu cung thoải mái hơn rất nhiều.

- Trên đấu trường uy khí lăng nhân, dưới đấu trường bình dị gần gũi... Đúng là một nhân vật.

Trong đại sảnh một mảnh hài hòa, cùng trước khi Lâm Hi đến đây không có gì khác nhau, nhưng mà một đôi ánh mắt luôn là vô tình hữu ý từ các phương hướng nhìn về Lâm Hi.

Điệu bộ của Lâm Hi nhòn vào trong mắt của những người hữu tâm ở xung quanh, cũng không khỏi âm thầm gật đầu. Thiên tài có bộ dáng như vậy, nếu nói võ vô đệ nhị, lên tranh tài, thiên vương lão tử cũng sẽ không nhận thức, trong mắt chỉ có đệ nhất.

Nhưng mà ra khỏi đấu trường liền khôi phục bình thường, không cần thiết có cái ngạo khí gì. Biểu hiện của Lâm Hi ở trong mắt mọi người là rất bình thường. Hơn nữa còn là loại tính cách được hoan nghênh nhất.

Không có vài phần khoe khoang, vậy cũng không được coi là thiên tài. Vật họp theo loài, không có ai thích cùng với một người không có bản lĩnh gì kết giao. Nhưng nếu như quá thịnh khí lăng nhân, chỉ sợ ngươi càng lợi hại, cũng không còn người nguyện ý mặt nóng dán lên cái mông lạnh rồi, tự tìm khó coi.

Nhìn xem Lâm Hi, thiên tài đệ tử chung quanh của các phái khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng phát lên vài phần tâm tư kết giao.

- Tiểu sư đệ, ta đi qua một chút.

Trong lòng Âu Dương Nạp Hải vừa động, đột nhiên nói với Lâm Hi.

Mượn mặt mũi của tân tấn chân truyền đệ tử Vương Lạc Anh, tụ lại rất nhiều tinh anh cùng thiên tài của các môn các phái, tương lai nói không chừng ít nhiều thiên tài môn phái cùng chân truyền đệ tử danh tiếng lừng lẫy thiên hạ liền xuất ra từ trong những người này, biết nhiều một chút tổng là không có chỗ xấu.

Đây là một cái trường hợp xã giao cực cao.

- Sư huynh, ngươi đi đi.

Lâm Hi gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play