Tranh tài thua ở trong tay của Lâm Hi, Kim Vương Tôn cũng chỉ là bội phục thực lực của hắn, nhưng hiện tại, Kim Vương Tôn đã hoàn toàn bội phục người này rồi.
Sự tình mà tiên đạo đại thế giới nghe nhầm đồn bậy rất nhiều, chỉ có ngay mặt nhìn thấy mới có thể biết được Lâm Hi trong Phong Bạo chi môn kia có bao nhiêu can đảm cùng khí phách.
Trên đài chủ tịch, Tiên Mộng trưởng lão nghe được Lâm Hi tự đề cử mình, trong lòng cũng không khỏi nở nụ cười.
Bất kể như thế nào, bị Lâm Hi 'Nói chêm chọc cười' một hồi như vậy, cả không khí cũng hoạt bát lên. Cái khí vị bức vua thoái vị kia nhất thời nhạt đi rất nhiều.
- Cái đồ đáng chết này!
Trưởng lão Thái Nguyên cung cùng với đệ tử Thái Nguyên trong đình thai đều tức giận không ít.
Thần Tiêu tông đây là ý gì, người này rõ ràng là noi theo chuyện Thái Nguyên cung đề cử Lý Tranh Phong, đây là đùa giỡn thái quá rồi.
- Nói hươu nói vượn! Ngươi là một tên đệ tử Phù Lục kỳ lại muốn cùng Chân truyền đệ tử làm đạo lữ, quả thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng!
Trưởng lão Thái Nguyên giận đến không nhẹ.
- Ngay cả Lý Tranh Phong cũng có thể, ta dĩ nhiên cũng có thể. Hơn nữa thật tình mà nói, ta sợ rằng so sánh với Thái Nguyên cung các người, tư chất còn muốn cao hơn. Ít nhất mới vừa rồi vô địch thật giống như là nhóm người Thái Nguyên cung các ngươi?
Lâm Hi thản nhiên nói.
Hắn vừa nói, vừa nhìn tới Vương Lạc Anh đang ở trước người không xa, đối mặt với vị sư tỷ Tiên La phái mỹ danh tại ngoại này, trong mắt của hắn lộ ra một tia thần sắc áy náy.
Phương pháp của Thái Nguyên cung hắn là không học được. Ít nhất, hắn còn nhớ rõ ở trước người hắn còn có người bị hại trong chuyện này. Thái Nguyên cung có thể không suy nghĩ cảm thụ của Vương Lạc Anh, nhưng Lâm Hi hắn lại không thể không suy nghĩ.
Làm 'Đăng đồ lãng tử', chiếm tiện nghi của người khác không phải là bản ý của hắn, chỉ là sự tình đặc thù, vô luận như thế nào Lâm Hi cũng không thể nào để cho Thái Nguyên cung được như ý.
Tổ chim bị phá không còn trứng, lấy quan hệ của hắn và hai phái Thái Nguyên, Đâu Suất, một khi song phương khai chiến, hắn sợ ràng cái chết so với ai khác đều phải sớm hơn.
- Lâm sư đệ của Thần Tiêu tông này,... Ngược lại không tính là quá xấu.
Váy áo hỏa hồng của Vương Lạc Anh vũ động, trong mỹ mâu trong suốt như nước hiện lên một tia kinh dị.
Nàng vốn là lòng tràn đầy tức giận, bất kể là Thái Nguyên cung cũng tốt, Thần Tiêu tông cũng được, nàng đều không có hảo cảm, cũng đem nàng trở thành công cụ. Cảm giác như vậy đổi thành bất kỳ người nào cũng sẽ không dễ chịu.
Bất quá nhìn thấy Lâm Hi xin lỗi một cái, trong lòng Vương Lạc Anh đột nhiên đối với Lâm sư đệ không hiểu rõ lắm này có nhiều hơn một tia hảo cảm. Đồng thời trong lòng cũng kịp phản ứng, lúc này Lâm Hi ra mặt sợ rằng vẫn là vì trợ giúp chính mình.
- Hỗn trướng! Tranh Phong làm sao có thể giống ngươi được? Tranh Phong là tứ quả Thánh Vương, tùy thời đều có thể bước vào Tiên Đạo cảnh. Ngươi chẳng qua là đệ tử Phù Lục kỳ, năm nào tháng nào mới có thể bước vào Tiên Đạo cảnh, lại muốn cùng Chân truyền đệ tử kết thành tiên lữ, quả thực là trò đùa!
Trưởng lão Thái Nguyên cung tức giận nói.
- Ha ha.
Lâm Hi cười cười, hướng về phía Tiên Mộng, Tiên Trảm, Tiên Không tam vị trưởng lão thi lễ một cái:
- Vãn bối quả thật tu vi nông cạn, khoảng cách đến Tiên Đạo cảnh cũng là cự ly không nhỏ. Mà Lạc Anh sư tỷ vừa vặn mới bước vào Tiên Đạo cảnh, căn cơ cũng không ổn, mạo nhiên kết thành tiên lữ cũng không ổn định. Vãn bối đang muốn đề nghị với mấy vị trưởng lão hoãn một chút, đợi căn cơ của Lạc Anh sư tỷ vững chắc, sau khi vãn bối bước vào Tiên Đạo cảnh lại thương lượng chuyện này cũng không muộn. Chuyện tiên lữ là chuyện lớn, không thể không thận trọng.
Lâm Hi theo cột trèo lên, thuận thế yêu cầu mọi người của Tiên La phái đem việc này hoãn một chút. Muốn dựa theo lời nói của Lâm Hi, như vậy 'chuyện tiên lữ' chính là danh nghĩa, Thái Nguyên cung bức vua thoái vị cũng hóa thành vô hình, đồng thời cũng sẽ không nguy hại đến Vương Lạc Anh, giống như trước có thể để cho nàng tự mình lựa chọn bạn lữ.
Vương Lạc Anh nghe đến đó làm sao vẫn không rõ tâm tư của Lâm Hi. Không khỏi hướng Lâm Hi quăng một ánh mắt cảm kích, đối với Lâm Hi hảo cảm càng nhiều hơn.
Tiên đạo đại thế giới lấy thực lực vi tôn, nhưng có một số việc thì đơn thuần dùng võ lực không thể sử dụng được. Ví dụ như hiện tại.
Nói riêng về võ công, bất luận là Lâm Hi cũng tốt, Lý Tranh Phong cũng được, hoặc giả là Kim Vương Tôn cũng không phải là đối thủ hiện tại của Vương Lạc Anh.
Chân truyền đệ tử không phải là Luyện Khí đệ tử có thể đối kháng được.
Lấy thực lực cùng thân phận của Vương Lạc Anh vốn là không thế nào để ý tới thiên tài của các môn các phái, nhưng mà chuyện này quả thật khiến cho Lâm Hi ở trong lòng Vương Lạc Anh để lại ấn tượng thật sâu.
Trong lúc lơ đãng, Vương Lạc Anh cẩn thận đánh giá Lâm Hi một cái, vóc người thon dài, thủ chưởng hữu lực, ánh mắt kiên định, khuôn mặt tuấn mỹ, đường nét cương nghị, còn có khí chất vượt trội mọi người. Lâm Hi quả thật được xưng tụng là Nhân trung chi long, làm tiên lữ mà nói, phương diện tướng mạo tuyệt đối là không có trở ngại.
Đặc biệt là lúc Lâm Hi nói chuyện lộ ra vẻ cực kỳ tự tin, có một loại mị lực vô hình khiến cho người ta bị hắn hấp dẫn, nghe theo lời nói của hắn, tin phục nội dung mà hắn nói.
Đây kỳ thực chính là khí chất lãnh tụ trên người Lâm Hi.
Khuôn mặt Vương Lạc Anh hiện lên một tia ửng đỏ, vội vàng chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
- Sư điệt nói có đạo lý, chuyện tiên lữ là không thể không thận trọng, kéo dài một chút cũng là bình thường.
Tiên Mộng trưởng lão nở nụ cười, trong lòng thoải mái không ít.
Vãn bối Thần Tiêu tông này thật là càng nhìn càng thoải mái, có đảm lược có nhận thức, có cơ mẫn, có thực lực, có thể đoàn kết đồng môn, đối với môn phái đủ trung thành, chỉ là đáng tiếc a, đệ tử kiệt xuất như vậy lại không phải là đệ tử của Tiên La phái ta!
Tiên Mộng trưởng lão liên tưởng đến chuyện tình Phong Bạo chi môn, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Đệ tử mà Tiên La phái lấy làm kiêu ngạo nhất, thả vào đệ tử trước mặt của Thần Tiêu tông này cũng phải ảm nhiên thất sắc, đây không chỉ là vấn đề về thực lực.
Ở trên người Lâm Hi, Tiên Mộng trưởng lão thấy được một loại khí chất, khí trường, đó là ở trong hàng đệ tử mấy vạn người cũng có thể làm ra được một chuyện gì đó.
- Đáng tiếc a!...
Tiên Mộng trưởng lão thở dài một tiếng.
Hắn cơ hồ có thể khẳng định, hài tử này nếu trên đường không có vẫn lạc mà nói, thành tựu ở tương lai khủng bố đến bất khả hạn lượng.
- Tức chết ta rồi.
Trong hội trường, nghe được lời nói của Tiên Mộng trưởng lão, trưởng lão Thái Nguyên cung tức đến muốn chết, nhưng hết lần này đến lần khác lại không phát tác được.