Lâm Hi giật mình, lập tức nghĩ tới điều gì đó, lần nữa lớn tiếng nói:
- Thần Tiêu Tông Lâm Hi, phụng mệnh sư phụ Hình Tuấn Thần, cầu kiến Ma Kiếm trưởng lão!
Thanh âm to, vang vọng khắp hư không.
Ầm ầm!
Một hồi thanh âm như Lôi Minh đột nhiên từ trong hòn đảo trước mặt truyền đến. Cấm chế cực lớn mà nguy hiểm kia bỗng nhiên ngay lúc đó liền biến mất như thủy triều, hiện ra một mảnh cung điện đen kịt, dùng Ám Kim tạo thành, đứng sửng trên đảo, rất u ám.
- Nếu là Hình lão đầu bảo ngươi tới, vậy thì vào đi.
Một thanh âm già nua, ù ù như sấm, từ trong đại điện ở chính giữa truyền ra, hư không quanh người Lâm Hi đều quay cuồng.
Bá!
Lâm Hi cũng không khách khí, thân hình nhoáng một cái, lập tức thả người tiến vào trong. Ngay ở phía sau hắn, trong tiếng nổ vang ầm ầm, cấm chế lần nữa sinh ra, bao phủ hòn đảo lại.
- Kiếm ý thật cường liệt!
Lâm Hi một bước vào hòn đảo, lập tức liềm cảm giác được một cổ kiếm ý mãnh liệt, không chỗ nào không có.
Cổ kiếm ý này không chỗ nào không có, hắc ám, âm lãnh, nhưng đồng thời lại sắc bén bá đạo, tràn đầy một cổ hương vị lãnh huyết, giết chóc. Bất luận người có ý chí không kiên định nào tiến vào đây, đều tựa như tiến vào núi đao biển máu vậy, sẽ lập tức sụp đổ.
- Ý tùy tâm sinh, kiếm ý cùng kiếm giả ảnh hưởng lẫn nhau. Chỉ nhìn cổ kiếm ý này thôi, cũng trách không được chung quanh hòn đảo này lại không có bất kỳ một trưởng lão nào khác.
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.
Bất kể là Vạn Kiếm đại pháp hay là Thái Bạch kiếm đạo, đều có một cổ hương vị to lớn, đường hoàng. Mà cổ kiếm ý này của Ma Kiếm trưởng lão lại khắp nơi âm lãnh, hắc ám. Chênh lệch giữa cả hai tựa như ban ngày và đêm tối vậy, tính chất hoàn toàn bất đồng.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Hi gặp phải kiếm ý hắc ám như thế.
- Tiên La Phái trưởng lão khắp nơi dùng chữ Tiên làm tên, Tiên Không trưởng lão, Tiên Mộng trưởng lão chính là thế. Nhưng chỉ có hắn gọi là Ma Kiếm trưởng lão. Như thế xem ra, cái tên này cũng không oan uổng hắn, tên cũng như người.
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.
- Tiểu tử, ở bên ngoài lề mà lề mề gì thế? Còn không tiến đến!
Thanh âm của Ma Kiếm trưởng lão phảng phất như Lôi Minh từ trong cung điện lành lạnh sừng sững truyền đến, mang theo một cổ hương vị không kiên nhẫn.
- Vâng, trưởng lão.
Lâm Hi cũng không dám lãnh đạm, thân hình lướt đi, vội vội vàng vàng tiến vào trong điện.
Toàn bộ đại điện, đều là một loại phong cách rất âm u, khiến người không tự giác được cảm thấy rất áp lực. Ngay ở nơi sâu nhất trong đại điện, Lâm Hi gặp được bạn cũ Ma Kiếm trưởng lão trong miệng sư phụ Hình Tuấn Thần của hắn.
- Nguy hiểm!
Đây là ý niệm đầu tiên khi Lâm Hi chứng kiến Ma Kiếm trưởng lão.
- Cực kỳ nguy hiểm!
Đây là ý niệm thứ hai nổi lên trong lòng hắn.
Ngay ở phía trên đại điện, mặt đất bày ra một khối thảm dày hình vuông màu đen. Ở nơi gần vách tường, Ma Kiếm trưởng lão đang an vị ở đó.
Hắn thoạt nhìn hơn bảy mươi, gầy trơ xương, trên người phủ một lớp áo choàng màu đen, trong áo choàng đung đưa, tựa hồ còn có rất nhiều khe hở.
Quần áo của Ma Kiếm trưởng lão đã đến tình trạng không thể coi là quần áo nữa. Trên mặt của hắn hiện đầy nếp nhăn, khô cằn, ngay cả bờ môi cũng như thế. Bất quá, tóc của hắn lại vô cùng tốt, đen bóng, được ngược rất chỉnh tề.
Thấy thế nào, đây cũng là một tiểu lão đầu gầy trơ xương.
Nhưng tiểu lão đầu quái dị này lại mang đến cho Lâm Hi một loại cảm giác rất nguy hiểm. Mắt của hắn nhăn nheo, chỉ lộ ra một đường khe hở. Nhưng chính một đường khe hở như vậy lại phun ra tinh quang dài chừng hơn một xích, cực kỳ chói mắt, phảng phất như một thanh kiếm vô hình vậy.
Càng khiến cho người ta sợ hãi chính là, Lâm Hi thấy rõ ràng, nơi mà hai sợi tinh quang kia xuyên qua, hư không đều bắt đầu vặn vẹo mơ hồ, cực kỳ không bình thường. Thân thể của hắn rất gầy, khô cằn. Nhưng chính thân hình như vậy, cốt cách toàn thân hắn lại chồng chất cùng một chỗ, tựa như một thanh tuyệt thế Ma Kiếm ra khỏi vỏ, trực chỉ hư không vậy.
Chỉ tích tắc như vậy, Lâm Hi thậm chí cảm giác như thân hình của Ma Kiếm trưởng lão cùng với thanh lợi kiếm lơ lửng trên đỉnh cấm chế mà hắn trông thấy ở bên ngoài lại giống nhau như đúc.
Đứng ở trước mặt vị Ma Kiếm trưởng lão này, sẽ không tự giác có một loại cảm giác, phảng phất như một thanh tuyệt thế Ma Kiếm đang đánh tới mình vậy. Sợ tới mức khiến người cơ hồ muốn tránh né.
- Ma Kiếm thật quỷ dị, cũng không biết sư phụ năm đó sao lại trở thành bằng hữu của hắn nữa.
Lâm Hi lau mồ hôi, trong nội tâm nói thầm.
- Vãn bối Lâm Hi, bái kiến Ma Kiếm trưởng lão!
Lâm Hi đi đến trước, cung kính nói.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Hi thấp cúi thấp đầu, cảm giác được có hai tia ánh mắt, đang nhìn vào mình. Đó đã không phải là ánh mắt nữa, quả thực như hai thanh kiếm sắc bén lướt qua bên người vậy, khiến lòng người lạnh buốt.
- Có thể thừa nhận kiếm ý của ta, không tệ. Ngồi đi!
Ma Kiếm trưởng lão thản nhiên nói. Loại cảm giác lạnh buốt kia cũng đã biến mất.
- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
Ma Kiếm trưởng lão thản nhiên nói. Thân thể của hắn rất thấp, thoạt nhìn còn thấp hơn Lâm Hi một cái đầu, nhưng khí tức phát ra trong lúc vô hình lại khiến tất cả những người đối diện hắn cảm giác như đang đối mặt với một cự nhân to lớn cao ngạo vậy.
- Vãn bối phụng mệnh gia sư đến đưa một phong thư cho trưởng lão!
Lâm Hi trầm giọng nói, sau đó tâm niệm vừa động, từ trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại, móc ra phong thư mà Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần giao cho hắn lúc trước.
Xoạt!
Cũng không thấy hắn ra tay, một đám gió thổi qua, thư tín trong tay Lâm Hi đã rơi vào tay hắn. Xé mở phong thư, Ma Kiếm trưởng lão chậm rãi nhìn lại.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Hi cũng không dám quấy rầy, tùy ý để Ma Kiếm trưởng lão đọc thử.
Ngay lúc Lâm Hi đợi Ma Kiếm trưởng lão xem xong thư, sẽ giao Hắc Ám Lôi Nham cho mình thì bỗng nhiên ngay lúc đó, bên tai liền nghe được một tiếng gầm lên Lôi Đình:
- Lão già kia, lớn mật!
!!!
Lâm Hi cả kinh, vô ý thức nhìn qua, lập tức liền thấy được một đôi mắt. Một đôi mắt tràn ngập sát cơ.
- Nguy hiểm!
Lâm Hi trái tim bang bang nhảy loạn, lập tức cảm thấy một cổ nguy hiểm kinh khủng.
Loại nguy cơ này như một luồng sóng thủy triều, thôn phệ mà đến, phảng phất như muốn bao phủ mọi người lại vậy.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sư phụ không phải nói bọn họ là bằng hữu sao? Sao Ma Kiếm trưởng lão lại như muốn giết ta thế?!
Lâm Hi kinh hãi, nhưng đã không có thời gian đi suy tư nữa.
Phanh!
Thân hình Lâm Hi bắn ra, hoàn toàn dưới sự khống chế của bản năng lui ngược ra ngoài điện. Cùng lúc đó, Lâm Hi thấy được Ma Kiếm trưởng lão dần vươn một ngón tay ra.
Ngón tay của Ma Kiếm trưởng lão vốn khô như củi khô, nhưng lúc hắn duỗi ra một ngón tay thì cả ngón tay kia lập tức mượt mà đầy đặn, thật giống như một người từ người gầy biến thành mập mạp vậy.