Chuyện đã phát triển tới mức này, mặc dù có chút ảnh hưởng tới tính long trọng của buổi lễ. Nhưng mà vẫn còn nằm trong phạm vi không chế. Nhưng mà nếu như mặc kệ là không được, bởi vì mặc kệ sẽ rất khó thu thập.

Nghĩ như vậy trưởng lão này đã có quyết định.

- Trịnh Luân, Triệu Như Trụ, hai tên hỗn trướng, ai cho các ngươi quyền lực vi phạm ý chỉ của ta, tự tiện làm chủ.

Âm thanh ù ù vang lên, từ trên không trung truyền xuống mang theo uy nghiêm vô tận.

Hô!

Trong nháy mắt một lão giả khi thế hùng hồn, toàn thân có hào quang màu vàng bao phủ, tay áo bồng bềnh phiêu phù trên hư không. Ánh mắt lão giả lợi hại, toàn thân tỏa ra khí tức thuần dương đậm đặc, giống như một mặt trời đang thiêu đốt.

- Ông!

Tay áo lão giả hơi phật, một đạo cấm chế vô hình lập tức mở rộng mà ra. Mang ngọn núi trước và sau của Tiên La Phái ngăn cách ra, che đậy ánh mắt của mọi người nhìn trộm, kể cả đệ tử các môn phái phía sau.

Đạo cấm chế này vô cùng che dấu, ngay cả Lâm Hi cũng không có phát hiện.

- Tham kiến trưởng lão!

Nhìn thấy lão giả này Trịnh Luân và Triệu Như Trụ thân hình chấn động, vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt lão giả thi lễ.

- Tham kiến trưởng lão.

Trên Tiên La Sơn cơ hồ toàn bộ đệ tử Tiên La Phái đi lên thi lễ âm thanh to lớn chấn động trời cao.

Lâm Hi nhìn qua trưởng lão Tiên La Phái tay áo bồng bềnh, hào quang trong mắt lóe lên, chẳng biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Hắn mặc dù có ý kiến với Triệu Như Trụ cùng Trịnh Luân, hành động mang theo thế lôi đình vạn quân không chút khách khí, nhưng mà khi trưởng lão Tiên La Phái này xuất hiện trước mặt thì hắn không dám lỗ mãng chút nào cả.

Nói cho cùng bọn họ chỉ là khách nhân, là tới xem lễ, không phải đến nháo sự. Nếu như không phải người của Tiên La Phái an bài cho hắn chỗ ở của nô bộc thì hắn chẳng náo làm cái gì.

- Tham kiến trưởng lão!

Lâm Hi tiến lên một bước, thi lễ.

Thi lễ vừa đúng, biểu hiện ra Lâm Hi chỉ nhằm vào Triệu Như Trụ cùng Trịnh Luân, là chuyện của đệ tử, ngược lại cũng không phải nhằm vào Tiên La Phái. Cũng cho Tiên La Phái mặt mũi, tránh chuyện này không khống chế được tạo thành xung đột tông phái.

- Tham kiến trưởng lão!

Trên bầu trời Âu Dương Nạp Hải cùng Bạch Nguyên cũng nhanh chóng hạ xuống sau lưng Lâm Hi, dùng lễ của đệ tử thi lễ.

- Tiểu tử này đúng là hiểu chuyện.

Ánh mắt Tiên Không trưởng lão nhìn qua Âu Dương Nạp Hải cùng Bạch Nguyên, sau đó nhìn qua người Lâm Hi, trong nội tâm có chút gật gật đầu. Nhưng mà có trong tích tắc trong lòng Tiên Không trưởng lão có ảo giác rằng chính tên đệ tử Thần Tiêu Tông này đã sớm nhìn ra dụng ý và kế hoạch của hắn.

- Trịnh Luân cùng Triệu Như Trụ hai gia hỏa này quá mức lỗ mãng. Ta bảo bọn họ đi tiếp khách quý. Bọn họ lại tự chủ trương, lần này ngược đúng là thất lễ mà. Tiên La Phái chúng ta trước nay dùng lễ đãi người, lần này có lãnh đạm cũng hy vọng hiền chất bỏ qua.

Tiên Không trưởng lão tươi cười nói ra, hời hợt mấy câu đã quên chuyện này đi.

- Trưởng lão khách khí. Lần này ta có chỗ thất lễ, kính xin trưởng lão chớ trách.

Lâm Hi chân thành nói ra.

Lâm Hi chính là tính tình như vậy, ngươi ngang ngược không nói đạo lý, ta sẽ ngang ngược không nói lý hơn ngươi. Ngươi nhượng ta một phần, ta nhượng ngươi ba phần.

Mặc dù có thời điểm hắn làm việc xúc động, nhưng tuyệt đối không phải không có đầu óc.

Lúc làm việc hắn luôn chừa đường lui cho người mình và người khác.

- A, kỳ thật là ta và mấy trưởng lão Thần Tiêu Tông trước kia là bằng hữu cũ.

Tiên Không trưởng lão nói mấy câu kéo gần quan hệ, cho người ta cảm giác Tất cả mọi người là người một nhà, nhưng thật ra là lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương, hiểu lầm một hồi. Mở miệng nói:

- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, tất cả đã an bài tốt, ta sẽ đưa các ngươi đi ra gian phòng khách quý sau núi.

Tiên Không trưởng lão nói xong tay áo vung lên.

Oanh! Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Lâm Hi, Âu Dương Nạp Hải, Bạch Nguyên chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, còn chưa kịp phản ứng thì một đạo tiên khí khổng lồ đánh vào trong hư không, xuyên thẳng qua hư không, mang đến phòng khách quý của Tiên La Phái ở sau núi.

Tiên Không trưởng lão hời hợt dùng một đạo thời không chi lực tiễn bọn người Lâm Hi, lập tức thần sắc nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn qua mọi người và bờ môi nhúc nhích, âm thanh mang theo uy nghiêm vô tận vang lên bên tai mọi người.

- Các đệ tử đều nghe đây, chuyện này liên quan tới mặt mũi của Tiên La Phái chúng ta, không cho ai nói ra, người vi phạm sẽ nghiêm trị.

- Vâng, trưởng lão.

Một đám đệ tử Tiên La Phái chấn động, lập tức trả lời.

Chuyện Xem lễ quan hệ chuyện lớn, hơn nữa lại quan hệ đến mặt mũi của Tiên La Phái, tất cả mọi người là đệ tử Tiên La Phái, không ai nguyện ý nhìn thấy chuyện này xảy ra.

- Tốt.

Tiên Không trưởng lão nhìn qua hai tên đệ tử trước Tiên môn đang chào hỏi khách nhân, ý bảo bọn họ cho người tiến lên.

Một hồi phong ba trước Xem lễ bị Tiên Không trưởng lão dễ dàng hóa giải, sau đó dặn dò một hồi là giải quyết xong mọi chuyện.

Đây là quyền uy của trưởng lão.

Hô!

Một tiếng gió thổi qua, bọn người Lâm Hi phát hiện mình đã xuất hiện ở một hành lang, hai bên là đường hành lang rực rỡ, dưới chân là sàn nhà bằng gỗ, tầm mắt nhìn thấy tòa nhà cao lớn đối diện, mây mù lượn lờ, cảm giác rất u tĩnh.

- Đây là nơi nào?

Âu Dương Nạp Hải dò xét và vô ý thức hỏi.

- Sau núi Tiên La Phái, dưới chân chúng ta hẳn là một tòa Huyền Phù Thánh Phong.

Lâm Hi thản nhiên nói.

Thần Tiêu Tông dùng Khí Tiên Kỳ làm giới hạn, chia làm nội môn cùng ngoại môn.

Tới Tiên La Phái thì phân chia thành ngoài núi và sau núi. Cách gọi không giống nhưng mà như nhau.

Quan sát từ không trung thì bọn người Lâm Hi chính là đại điện mái màu đen, phủ lên tầng ngói liêu tịch, điện các xinh đẹp năm trên lưng chừng núi.

Nhìn qua nơi rất cao từ trên xuống, nhìn qua vô số ngọn núi, nhiều vô số kể. Ngọn núi bọn người Lâm Hi đang ở chỉ là một trong số đó mà thôi.

- Mấy vị chính là sư huynh Thần Tiêu Tông a.

Âm thanh vang lên sau lưng.

Ba người quay người nhìn lại thì thấy một tên đệ tử tuổi chừng mười chín hai mươi, ăn mặc quần áo Tiên La Phái, hắn đang đứng trong hành lang mỉm cười nhìn qua ba người.

- Vị sư huynh này, hữu lễ. Chúng ta xác thực là đệ tử Thần Tiêu Tông, phụng lệnh chưởng môn tới đây xem lễ.

Lâm Hi nói.

- Ha ha, mấy vị sư huynh không cần phải khách khí. Trưởng lão đã sớm phân phó ra, đi theo ta.

Tên đệ tử Tiên La Phái nói xong và quay người rời đi.

Cũng đi qua cửa nách, hành lang, hoa viên, lầu các, cuối cùng lại dừng ở trước một cung điện. Cung điện rất lớn, hai bên cánh cửa là chậu hoa rất đẹp.

- Mấy vị sư huynh, chính là trong chỗ này. Nếu như có cần cứ phân phó là được.

Đệ tử dẫn đường nói.

- Đa tạ.

Bọn người Lâm Hi nói.

Đệ tử Tiên La Phái chỉ cười cười, phiêu nhiên mà đi.

C-K-Í-T..T...T ách!

Ba người nhìn qua đệ tử Tiên La Phái rời đi, thì đẩy cửa đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play