Một màn biến hóa này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của Lâm Hi.

Tứ Cực Đại Uyển là thiên địa dị chủng, ngoại trừ một thân năng lượng lôi điện đáng sợ, kỳ thật chính là một con ngựa. Dựa theo đạo lý, lôi điện trong cơ thể của nó bị hút sạch, Lôi hệ thiết bàn liền đối với nó sẽ không còn tác dụng. Nhưng mà hiện tại nó cư nhiên bị bắt vào trong thiết bàn rồi.

Tứ Cực Đại Uyển cao chừng hơn một trượng, nhưng bây giờ lại bị thu nhỏ lại nhốt ở trong thiết bàn, đây rõ ràng là biểu hiện của loại thần thông không gian nào đó.

Hắn chỉ cho là Tứ Cực Đại Uyển đã đào thoát, lại không ngờ tới nó nguyên lai là ở chỗ này!

Hô!

Một trận phong thanh thổi qua, Âu Dương Nạp Hải nhảy lên không trung, cũng đã lướt đến bên người Lâm Hi.

- Tiểu sư đệ, có chuyện gì vậy?

Thanh âm của Âu Dương Nạp Hải từ bên người truyền đến, vẻ mặt chú ý.

- Chuyện này...

Lâm Hi do dự một chút, chuyện này còn thật không biết nói như thế nào mới tốt. Bất quá vào lúc này có một loại cảm giác kỳ dị dâng lên trái tim, giống như là Thiết bàn đang chủ động câu thông với hắn, trong minh minh Lâm Hi đột nhiên đã hiểu phương pháp sử dụng cái Thiết bàn này như thế nào.

- Ha ha ha, thật tốt quá. Ta hiểu được rồi.

Lâm Hi đột nhiên cười lớn một tiếng, đan điền chấn động, một cỗ lôi quang hừng hực oanh một tiếng trào vào trong lôi hệ thiết bàn:

- Tứ Cực Đại Uyển, đi ra cho ta!

Lâm Hi cười to nói.

Oanh!

Lôi quang lập lòe, Lôi Công chân khí trong cơ thể Lâm Hi tựa như dòng nước đánh vào trong Lôi hệ thiết bàn.

- Hi duật duật!

Một trận tiếng ngựa kêu vang dội từ trong hư không truyền đến. Trận thanh âm này lúc đầu còn vang lên giống như chiêng đồng, nhưng trong nháy mắt liền như tiếng sấm rền vang, thanh âm cũng không giống như tiếng ngựa kêu, lại như là long ngâm.

Ông!

Bên trên thiết bàn, hư không minh diệt, hào quang giao thoa, một đầu hắc ảnh to lớn bỗng nhiên vặn vẹo nhảy ra.

- Hô!

Trường phong hạo đãng, bờm ngựa bay lên, một đầu tử sắc đại mã to lớn, tuấn mỹ như rồng đột nhiên xuất hiện ở trong hư không. Bên ngoài của nó bóng loáng, trong suốt như nước.

Đầu tuấn mã cực lớn này vừa mới xuất hiện lập tức khiến người ta cảm thấy một cỗ trùng kích thị giác cùng rung động mãnh liệt, thật giống như có một bức tường áp bách qua.

- Ngựa tốt!

Âu Dương Nạp Hải nhìn thấy con Tứ Cực Đại Uyển này nhịn không được tán thưởng một tiếng, trong nội tâm có chút hâm mộ.

Đầu đại mã như rồng này, toàn thân mỗi một khối cơ nhục, mỗi một đường cong, mỗi một cọng long đều bày ra một quỹ tích hoàn mỹ, bất luận là kẻ nào nhìn thấy đều nhịn không được sinh lòng cực kỳ hâm mộ, ca ngợi không thôi.

Tứ Cực Đại Uyển chính là thiên địa dị chủng, mã trung chi hoàng, đặc biệt là có thể bay lượn trên trời, tung hoành tứ hải. Đối với người trong tiên đạo mà nói, những thứ khác không nói, chỉ cần là lấy ra cũng đủ để khoe khoang rồi chứ chưa cần nói là thực lực cường hãn của Tứ Cực Đại Uyển, có thể thao lôi ngự điện!

- Duật duật!

Một tiếng nộ rống, móng ngựa của Tứ Cực Đại Uyển nhấc lên, muốn hướng về phía lồng ngực Lâm Hi đạp xuống. Chuyện bất ngờ xảy ra, ngay cả Âu Dương Nạp Hải cũng lắp bắp kinh hãi.

- Sư đệ, coi chừng!

Âu Dương Nạp Hải hoảng sợ nói, hắn chỉ cho là Lâm Hi đã thu phục được đầu Tứ Cực Đại Uyển này, đâu ngờ tới sẽ có loại biến hóa này.

Tứ Cực Đại Uyển mặc dù là thiên địa dị mã, nhưng cũng là ngựa, hơn nữa còn là ngựa hoang, dã tính khó thuần, làm sao có thể dễ dàng hàng phục như vậy. Đặc biệt là ngựa này cũng có chút thông linh, Lâm Hi vì thu nó mà hủy đi Khối trạng căn hành khắp núi của nó, cũng khiến cho nó có chút phẫn nộ.

Súc sinh, ngươi còn muốn làm càn!

Hai mắt Lâm Hi phát lạnh, lệ quát một tiếng, trong cơ thể oanh một tiếng, một đạo ảnh tượng Lôi Công cự đại như uy như ngục, mười hai mặt lôi cổ phóng xạ ra trận trận điện quang.

- Ô!

Nhìn thấy đầu hồng hoang Lôi Công to lớn này, Tứ Cực Đại Uyển rên rỉ một tiếng, hai cái vó mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Hi.

Lôi Công là thần linh lôi điện, là chúa tể của tất cả sinh vật lôi điện, phẩm cấp không biết là cao đến bao nhiêu.

Đầu Tứ Cực Đại Uyển nhìn thấy Lôi Công giống như là chuột gặp phải mèo, làm sao có nhiều uy phong như vậy, bộ dáng phục tùng.

- Hừ! Cái này còn tạm được.

Lúc này Lâm Hi mới nhẹ gật đầu. Hắn không hề có chút bối rối nào tất nhiên là vì tu luyện Lôi Công đại pháp, mà nguyên nhân mấu chốt nhất vẫn là đầu Tứ Cực Đại Uyển do hắn thả ra.

Không có hắn vận chuyển Lôi Công chân khí, tối đa sáu canh giờ, đầu Tứ Cực Đại Uyển sẽ phải trở lại bên trong Lôi hệ thiết bàn.

Đầu lôi điện sinh vật này hiện tại xem như là sinh vật bị Lôi hệ thiết bàn thao túng. Ngoại trừ Lâm Hi, ai cũng không thể thả nó ra được.

Một bên, Âu Dương Nạp Hải thấy một màn như vậy sớm đã cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng cũng là cực kỳ hâm mộ không thôi:

- Tiểu sư đệ thật sự là hảo thủ đoạn, có phúc lớn!

Đầu Tứ Cực Đại Uyển này ngoại trừ Lâm Hi ra, thật đúng là không ai có thể chế trụ được.

Đừng nhìn hắn là thập trọng Thánh vương, cho dù là giao thủ với Lâm Hi cũng chỉ có thể kháng qua mấy chiêu, chiến mấy cái bất phân thắng bại. Nhưng mà ở trước mặt đầu Tứ Cực Đại Uyển này, chỉ sợ vừa đối mặt sẽ trọng thương, lợi hại một chút thì trực tiếp liền mất mạng.

Lôi điện năng lượng được công nhân là khủng bố nhất!

- Loại không biết sống chết, để mạng lại!

Bỗng nhiên ngay lúc này có một tiếng quát chói tai mãnh liệt bắn tới, trong nháy mắt một đạo kiếm khí kinh thiên đột nhiên xuất hiện, đến không một chút dấu vết, hạo hạo đãng đãng, một kiếm chém rụng hư không, tung hoành ngàn thước, hướng về phía Lâm Hi cùng Âu Dương Nạp Hải chém tới.

- Kiếm khí!

Lâm Hi cùng Âu Dương Nạp Hải sợ hãi cả kinh, bá bá, song song hướng về phía sau lùi lại.

- Duật duật!

Tốc độ của Tứ Cực Đại Uyển càng nhanh hơn, kiếm khí còn chưa rơi xuống liền vọt tới.

- Người nào? Dám âm thầm đánh lén!

Âu Dương Nạp Hải và Lâm Hi đứng cạnh nhau, nhìn qua người đột nhiên xuất hiện, ánh mắt lộ ra cảnh giác nồng đậm.

Ngay tại khoảng cách bên ngoài ngàn trượng, một trung niên nam tử mặc giáp trụ sáng chói, vẻ mặt lạnh lùng, ngạo nghễ mà đứng. Một cỗ kiếm ý lành lạnh từ trên người hắn mãnh liệt bán ra.

Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người như đao như kiếm, nhìn qua mà phát lạnh!

Thập trọng Thánh Vương có thể cô đọng pháp bào đã là đáng sợ, lại còn tu luyện kiếm đạo, vậy thì càng thêm đáng sợ!

Ở tiên đạo đại thế giới, gặp được người tu luyện kiếm đạo không một chút phân tâm cũng không đủ. Đây là nhận thức chung của tiên đạo đại thế giới.

Lâm Hi tuy không biết cái nhận thức chung này là như thế nào tạo thành, nhưng lúc Chấp Pháp trưởng lão dạy mình, lời nói nhiều nhất chính là ở trước mặt cường giả kiếm đạo, sơ suất cùng phân thần chính là tự sát.

Bất kỳ một cái sơ sẩy nào cũng có thể khiến cho thân thể bị chém giết, có thiên đại thần thông cũng không thả ra được, không công làm vong hồn dưới kiếm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play