- Nếu như Tứ Cực Đại Uyển bởi vì cái ăn nên mới xuất hiện ở chỗ này, vậy thì những thứ có thể suy đoán ra cũng rất nhiều. Phi Mã cũng là ngựa, mà ngựa ăn cỏ, Tứ Cực Đại Uyển hẳn là cũng là như thế. Đương nhiên có thể có đôi chỗ khác nhau với ngựa. Theo như đệ thấy, Tứ Cực Đại Uyển có thể tung hoành khắp nơi, tuyệt đối không có khả năng rất kén chọn cái ăn. Nếu không như thế thì thật sự nó có thể sẽ chết đói. Còn Ly Long Sơn này có khả năng hấp dẫn nó, chỉ sợ là có cái gì đó mà nó đặc biệt thích ăn. Tiểu sư đệ, chúng ta có khả năng từ phương diện này để lưu ý đi xem xét một phen.

Âu Dương Nạp Hải góp thêm vào.

Hắn mặc dù phản ứng hơi chậm một chút, nhưng cuối cùng thân là Thập Trọng Thánh Vương nên có lối suy nghĩ cũng không kém đến nỗi nào.

- Vâng, Âu Dương sư huynh, Hầu sư huynh, các huynh dưỡng thương. Đệ đi ra ngoài xem xét một phen.

Lâm Hi nói.

Chỉ cần tìm được nguyên nhân Tứ Cực Đại Uyển xuất hiện ở Ly Long Sơn, là có thể đủ hấp dẫn nó lại xuất hiện lần nữa. Nghĩ đến đây, Lâm Hi liền cũng kích động khó nhịn, làm sao còn có tâm tư ở lại bên trong động.

- Chờ một chút, tiểu sư đệ, ta và ngươi đi. Thương thế của ta đã tốt không khác mấy bình thường. Hai người đi cùng, có nhiều người sẽ thêm nhiều ý tưởng.

Âu Dương Nạp Hải bật thốt lên.

- Vâng.

Lâm Hi gật đầu.

Xoạt xoạt!

Vài đạo thân ảnh nhanh chóng lao ra từ bên trong động. Bạch Nguyên đi trước tìm cái ăn, tìm chút món ăn dân dã. Còn Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải đi tới những nơi mà Tứ Cực Đại Uyển thường lui tới để xem xét lại lần nữa.

Về phần Khí Thánh Vương, ở lại trong hang động để tiếp tục chữa thương.

Những nơi Tứ Cực Đại Uyển thường lui tới, hôm qua Lâm Hi đã sớm đi xem qua một lần.

Nay lại lục soát lần nữa thì đã là quen hết đường xá.

Trên Ly Long Sơn bốn bề xanh ngắt, mặc dù mấy chỗ đó cách nhau rất xa, nhưng dù sao cũng là trên một dãy núi, rất nhiều thảm thực vật đều là giống nhau. Nếu muốn phân chia ra được thứ mà Tứ Cực Đại Uyển thích ăn thì cũng không phải việc dễ dàng gì.

Chỉ có điều là, lần này Lâm Hi đã có kinh nghiệm, biết chính mình muốn tìm cái gì, trong lòng hoàn toàn biết rõ. Đúng bệnh đi tìm, nên lập tức có phát hiện ngay.

- Đây là cái gì?

Lâm Hi đột nhiên tìm thấy một sợi dây lục đằng xanh mơn mởn. Dây lục đằng này to bằng ngón chân cái, cứng cỏi có thừa, hai bên mơ hồ có một sợi tơ vàng. Ánh mắt của Lâm Hi liếc qua liền thấy trên dây lục đằng có một vết cắn. Đó là động vật răng hàm, hơn nữa là thuộc về loại động vật ăn cỏ.

Lâm Hi trước đây cũng đã từng thấy, nhưng mà lúc ấy tâm tư không để ý đến điều này, cho nên cũng không có lưu ý đến những cây này.

- Nơi này cũng có!

Âu Dương Nạp Hải được Lâm Hi nhắc nhở một lần, cũng bắt đầu lưu ý mọi nơi. Chả mấy chốc liền phát hiện trên mặt đất vẫn còn có rất nhiều dây leo như vậy, chỉ có điều là chúng đã héo rũ.

Trên Ly Long Sơn có rất nhiều người của Thái Bạch hoàng triều thường lui tới, mặt đất còn lưu giữ dấu chân bọn họ. Những dây leo này chính là bị bọn họ đạp ở dưới chân. Nếu không phải cố ý, coi như là thấy những sợi dây lục đằng này thì cũng sẽ không phát hiện ra, chỉ có điều là nghĩ rằng những người của Thái Bạch hoàng triều này có liên quan tới.

Âu Dương Nạp Hải tìm thấy một cây khô. Hắn cẩn thận nhìn lướt qua, nhưng khi ánh mắt xẹt qua cái gốc trống rỗng thì đột nhiên trong lòng chấn động. Loại cây khô này rõ ràng là to hơn nhiều, tựa hồ còn mọc thêm cái gì đó.

- Tiểu sư đệ, ngươi thử nhổ gốc lục đằng kia để nhìn một chút.

Âu Dương Nạp Hải nói.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Lâm Hi cũng không cần nhiều lời, dùng sức giật lên một hồi. Xoẹt xoẹt xoẹt mấy tiếng, hắn lôi cả thân dây leo ra khỏi đất. Một nắm đất bùn vụn bay ra, ở cuối đoạn dây leo có một khúc rể cây to bằng cánh tay trẻ con đột nhiên nhảy ra. Nó xuất hiện ở trong tầm nhìn của hai người.

- !!!

Thấy khúc rễ tròn trịa này, trong đầu hai người cơ hồ là đồng thời xẹt qua một tia chớp lóe lên sáng lòa. Chính trong lúc đó, trong lòng dường như chợt sáng bừng lên:

- Chính là cái này!

Những thứ bình thường căn bản không có khả năng hấp dẫn Tứ Cực Đại Uyển mỗi tháng thăm mấy lần, chỉ có loại Khúc rễ tròn trịa đặc biệt độc đáo này, xem ra phi thường đặc thù nên mới thu hút được được sự ưu ái của Tứ Cực Đại Uyển.

- Chính là cái này. Loại Rễ cây này thì một gốc cây cũng cũng chỉ có một cái, ăn xong liền không còn nữa. Điều này cũng có thể dễ dàng giải thích, tại sao Tứ Cực Đại Uyển cứ cách một thời gian ngắn mới có thể đến một lần. Mà thời gian tạm ở lại mỗi lần cũng rất ngắn. Con súc sinh này chỉ tới đây tìm cái ăn, ăn xong liền chạy! Không trách được người của Thái Bạch hoàng triều, một mực không làm gì được nó.

Âu Dương Nạp Hải cười mắng.

- Ừ.

Lâm Hi cũng gật đầu:

- Tứ Cực Đại Uyển có tốc độ rất nhanh, nên rất nhiều người chỉ là thấy một đạo sấm chớp giáng xuống chứ căn bản không có thấy nó. Còn nó đã nhằn xong khúc rễ cây liền bay đi.

Tốc độ của Tứ Cực Đại Uyển, ngay cả Tiểu Na Di Pháp của Lâm Hi đều không theo kịp, chớ nói chi là mắt thường của người phàm khác.

- Đi thôi. Đi tới những chỗ khác nhìn qua một phen.

Âu Dương Nạp Hải đề nghị.

Mặc dù vẫn còn chỉ là suy đoán, nhưng với trí tuệ của hai người thì đã có cơ hội rất lớn để khẳng định chính là loại rễ cây kỳ lạ này.

Hô!

Một trận gió lướt qua, hai người lập tức biến mất vô tung.

Trên Ly Long Sơn, những nơi mà con Tứ Cực Đại Uyển thường xuyên lui tới cũng không phải rất nhiều. Chả mấy chốc hai người đã xem xét toàn bộ một lần. Ít nhất có ba nơi đã không thấy được loại thực vật lục đằng này, nhưng mà trên mặt đất đã có loại dây leo bị khô. Mà ở những nơi khác, Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải cũng phát hiện thực vật có thân củ hình dáng tương tự.

- Không sai. Chính là loại này rồi.

Một chuyến tuần tra xong xuôi, Lâm Hi về cơ bản đã khẳng định sự suy đoán của mình. Trong mắt của hắn lóe ra hào quang, rất nhiều ý nghĩ lướt thoáng qua.

- Tiểu sư đệ, ngươi muốn làm như thế nào?

Âu Dương Nạp Hải hỏi:

- Mặc dù biết Tứ Cực Đại Uyển là vì khúc rễ tròn trịa mà bay về phía Ly Long Sơn. Nhưng mà vẻn vẹn chỉ là biết như vậy. Còn bóng dáng của Tứ Cực Đại Uyển thì vẫn là mờ ảo vô ảnh, vô phương tìm kiếm.

- Ha ha, Âu Dương sư huynh, vậy huynh đã nhầm rồi.

Lâm Hi nở nụ cười, lúc này hắn đã nghĩ ra chủ ý:

- Biết Tứ Cực Đại Uyển là đến tìm cái ăn, như vậy là dễ làm rồi. Nếu nó rất thích loại khúc rễ tròn trịa này, như vậy nếu muốn thu hút nó lại đây liền dễ dàng.

- Có điều là, tiểu sư đệ, không phải ta không xem trọng ngươi. Nhưng hiện tại không biết nó đã biến mất đi nơi nào. Ngươi ở chỗ này làm cái gì thì nó cũng là không biết. Chớ nói chi là thu hút nó tới.

Âu Dương Nạp Hải lắc đầu phản bác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play