Mặt trời đã ngả về tây, chỉ còn có một thời gian ngắn là sẽ khuất sau dãy núi.

Chuyện lần này gặp phải Tứ Cực Đại Uyển, Lâm Hi cũng cần sắp xếp thật tốt một lượt. Hơn nữa, chuyện dự lễ Tiên La cũng cần phải suy nghĩ một phen.

Lâm Hi ngưng thần bất động, trong đầu cẩn thận xem qua một lần những gì đã trải qua trong khoảng thời gian này.

Câu chuyện Dự lễ Tiên La là quan trọng hàng đầu. Để được ra ngoài lần này, nhiệm vụ trong tông phái thông báo tuyệt đối không thể trì hoãn. Đám người Lâm Hi sở dĩ chỉ hơi lo lắng, đó đều là được dựa trên việc bốn người thi triển Tiểu Na Di Pháp, thì tốc độ cao hơn cơ bản.

Nhưng nếu như trì hoãn thời gian quá dài tại một chỗ, chỉ sợ cũng sẽ ảnh hưởng đến trách nhiệm tới Tiên La Phái dự lễ.

Tuy nhiên, nếu phải liền rời khỏi như vậy, trong lòng Lâm Hi lại có sự không cam lòng sâu sắc.

- Tứ Cực Đại Uyển, Tứ Cực Đại Uyển...

Lâm Hi thì thào tự nói, trong lòng lên xuống phập phồng, có rất nhiều ý nghĩ lướt qua.

Thực lực của con Tứ Cực Đại Uyển này, so sánh với Lâm Hi thì còn cường đại hơn. Tuy nhiên năng lực của nó lại bị Vạn Lôi đại pháp của Lâm Hi áp chế.

Nếu muốn gặp được một con thiên địa linh vật cực kỳ cường đại như vậy, hơn nữa còn có thể bị chính mình khắc chế thì không biết còn cần tới cơ duyên lớn đến đâu nữa, Lâm Hi không hề muốn bỏ qua.

- Nếu như có thể hàng phục được con ngựa hoang này, thực lực của ta hẳn có thể lập tức nhanh chóng tăng lên. Hơn nữa, sau này tu luyện cũng không cần quá nhiều lo lắng bị thiếu hụt nguyên liệu hệ Lôi.

Trong óc Lâm Hi đầy những suy tính miên man.

Chỉ cần tới Tiên La Phái, là có thể sẽ được Hắc Ám Lôi Nham. Điều này không giả, nhưng mà Hắc Ám Lôi Nham cũng là vật chết. Dùng chút nào, hao chút đó.

Tuy nhiên Tứ Cực Đại Uyển không giống. Nếu như lợi dụng thật tốt, Lâm Hi liền có thể lợi dụng Tứ Cực Đại Uyển mỗi ngày phóng xạ lôi điện sấm chớp, để trợ giúp luyện công.

Không chỉ như thế, Tứ Cực Đại Uyển qua lại như gió, nếu như lại được Tứ Cực Đại Uyển, hắn là có thể cưỡi loại thiên địa dị chủng rồi phối hợp cùng Kiếm Đạo. Như vậy chỉ cần trong lúc suy nghĩ là có thể giết kẻ địch một cách vô hình. Nếu như không đánh lại, dùng để trốn chạy, càng là tốt nhất. Thu được lợi ích đến như vậy, hỏi sao có thể không nghĩ đây!

Lâm Hi càng nghĩ càng thấy mê mẩn, trong lúc bất giác, tim đập thình thịch, sinh ra một loại xúc động mãnh liệt muốn bắt giữ con Tứ Cực Đại Uyển này.

- Đáng tiếc, con ngựa hoang lần này bị ta làm khiếp sợ, ắt sẽ có cảnh giác. Hơn nữa lần này nó biến mất, lần xuất hiện sau còn không biết đến lúc nào.

Nghĩ tới điểm ấy, trong lòng Lâm Hi có loại không cam lòng và trói buộc sâu sắc.

Không chỉ như vậy, con Tứ Cực Đại Uyển trơn trượt, và tốc độ của nó cũng là vấn đề khó khăn. Mặc dù Lâm Hi lại gặp được nó lần nữa, chỉ sợ cũng rất khó làm gì được nó. Cái đồ chết tiệt này, thoắt một cái đột nhiên liền đã không thấy tăm hơi bóng dáng, biết truy theo nó ở đâu, biết đi tìm chỗ nào.

- Ai!

Lâm Hi thở dài một tiếng, hai hàng lông mày gắt gao nhăn tít lại một chỗ.

Thời gian lướt qua rất nhanh, bất tri bất giác, đã là màn đêm, bầu trời đầy sao.

Hô!

Một trận gió lạnh thổi qua, Lâm Hi mới chợt giật mình.

- Không ngờ đã muộn thế này.

Thân hình Lâm Hi nhoáng lên, hắn liền trở lại hang động.

Trong hang động đang bày mấy hạt Dạ Minh Châu to bằng quả trứng ngỗng, nó tản ra ánh sáng dìu dịu. Loại hạt châu trong đời thường đúng là báu vật hiếm có. Nhưng tại Tiên Đạo Đại Thế Giới lại không phải thế, chỉ là dùng để chiếu sáng thôi.

Âu Dương Nạp Hải, Khí Thánh Vương, Bạch Nguyên đang ở trong động chờ hắn.

- Tiểu sư đệ, ngươi muốn bắt giữ con Tứ Cực Đại Uyển kia?

Khí Thánh Vương đột nhiên hỏi, âm thanh bình thản.

- A?!

Lâm Hi cả kinh.

- A, Âu Dương sư đệ đi ra ngoài một lần, thấy ngươi trầm tư dưới tán lá cây. Hẳn là đang nghĩ đến chuyện Tứ Cực Đại Uyển chứ.

Khí Thánh Vương cười nói.

Trong lòng Lâm Hi hơi kinh hãi, theo bản năng liếc mắt nhìn Âu Dương Nạp Hải, trong lòng hơi có chút xấu hổ.

Âu Dương Nạp Hải đi ra ngoài mà hắn cũng không hề phát hiện. Có thể thấy được cũng là phi thường mê mẩn. Đương nhiên, Lâm Hi không cảm giác được địch ý, cũng là một nguyên nhân khác.

- Đúng vậy.

Lâm Hi gật đầu, không hề phủ nhận.

Báu vật thì mọi người đều muốn có được. Nay thấy con Tứ Cực Đại Uyển lại nghĩ cách bắt giữ, cũng là bình thường. Tất cả mọi người sẽ có ý nghĩ như vậy.

- Muốn bắt giữ con Tứ Cực Đại Uyển, ta cũng không phản đối. Dù sao, loại sinh vật này vào Thần Tiêu Tông chúng ta, cũng là một chuyện tốt. Hơn nữa, cũng chỉ có ngươi có loại năng lực này.

Khí Thánh Vương dừng một chút, âm thanh nhỏ lại mà nói:

- Nhưng mà, Dự lễ Tiên La là không trì hoãn được. Bởi vì Nam Cung sư đệ bọn họ, chúng ta đã trì hoãn không ít thời gian. Nếu như quá dài, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng việc dự lễ Tiên La. Về thời gian, ngươi cần phải hiểu thật tốt.

Khí Thánh Vương nói với vẻ mặt trịnh trọng.

- Vâng.

Lâm Hi gật đầu, đó cũng là điều trước đây hắn suy nghĩ.

Khí Thánh Vương là đệ tử Nội Môn hàng đầu. Lần này cùng đi, mặc dù là bảo vệ, nhưng cũng là để dự lễ Tiên La được tiến hành thuận lợi. Cho nên hắn khuyên những điều này cũng là bình thường.

Hắn trước đây đã thương lượng qua với Âu Dương Nạp Hải, kỳ thật là đồng ý cho Âu Dương Nạp Hải mang theo hắn gấp rút lên đường. Bởi vì Âu Dương Nạp Hải bị thương hơi nhẹ một chút, mặc dù không tiện động thủ với người khác, nhưng để đi đường cũng là không có vấn đề. Nhưng mà, nhìn tình huống của Lâm Hi, hiển nhiên là hắn đang nghĩ tới con Tứ Cực Đại Uyển hiếm lạ kia.

- Hầu sư huynh, yên tâm đi. Vào lúc rời núi, Phó chưởng môn đã đặc biệt dặn bảo rồi. Đệ sẽ không để hỏng việc.

Lâm Hi đáp. Chuyện này thì hắn vẫn phân được nặng nhẹ rõ ràng.

- Kỳ thật..., chúng ta vẫn có khả năng ở thêm vài ngày tại Ly Long Sơn.

Âu Dương Nạp Hải đột nhiên mở miệng. Một câu nói đã thu hút ánh mắt của mọi người về phía hắn.

- Ta biết một chỗ đại khái cách đây hơn hai ngàn dặm, còn có một tòa Truyền Tống Môn cho khoảng cách ngắn. Cự li truyền tống không tính quá xa, nhưng mà cũng không gần. Cũng đủ tiết kiệm chúng ta năm ba ngày lộ trình. Nhưng mà vẻn vẹn chỉ như thế, nhiều nhất cũng là dăm ba ngày. Không thể lại lâu dài. Còn vào lúc này, ta sẽ lại khích lệ sư đệ ngươi thử nghiệm một chút để bắt giữ con Tứ Cực Đại Uyển kia.

Âu Dương Nạp Hải cười nói.

- Thật sự?!

Lâm Hi vui mừng.

- Ta còn phải lừa ngươi sao. Nếu mà ngươi có thể thuần phục con Tứ Cực Đại Uyển thì lúc chúng ta đây đến Tiên La Phái cũng có thể nở mày nở mặt rất nhiều. Nhưng ta không cho rằng, đệ tử ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A, gặp phải chúng ta sẽ không có biểu hiện gì.

Âu Dương Nạp Hải đáp.

Khí Thánh Vương nửa đường sẽ rời khỏi, đi truy nã một kẻ đã giết chết đệ tử Thần Tiêu Tiêu trong thông báo truy nã tội phạm quan trọng. Nên thực tế đi tới Tiên La Phái chỉ có ba người bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play