Nghĩ tới điều sau này, trong lòng Lâm Hi bất chợt chấn động mạnh mẽ một cái.

Lý Trọng Đạo và Hình Tuấn Thần đều là cường giả Tiên Đạo rất mạnh mẽ, hơn Lâm Hi rất xa. Nhưng mà đem so với những nhân vật đã đã từng xuất hiện ở trên những chiếc ghế này thì chính là gây cho cảm giác của Lâm Hi nhận định đáng sợ hơn nhiều so với bọn họ.

So sánh trưởng lão tông phái còn cường đại hơn thì ở trong hiểu biết của Lâm Hi cũng chỉ có những vị đứng đầu tông phái thần bí đáng sợ này, các vị Thái Thượng trưởng lão.

Nhớ tới những lời mà sư phụ Hình Tuấn Thần đã từng nói, trong lòng Lâm Hi âm thầm suy đoán, hẳn là Phó chưởng môn và những vị Thái Thượng trưởng lão này hẳn là đang thảo luận câu chuyện nên đối phó với ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A như thế nào.

Cũng chỉ có đề cập đến loại đại sự liên quan tới vận mệnh tông phái thì mới có khả năng kinh động tới những tồn tại cấp bậc này.

Cho dù thế nào, tóm lại, cái nơi chết tiệt thế này gây cho cảm giác của hắn phi thường áp bức.

- Ha ha, ngươi thật ra là có chút thông minh. Nhưng mà, không nên đoán. Việc này, không phải loại cấp bậc hiện tại của ngươi có khả năng phỏng đoán loạn.

Âm thanh của Phó chưởng môn truyền đến từ phía trên, tựa hồ như lão cảm giác được tâm tư của Lâm Hi, nhẹ nhàng một câu liền nói toạc ra.

- Thời gian ngắn ngủn hơn một năm mà ngươi có được thành tựu như vậy thì quả là không tồi. Có còn nhớ lúc ban đầu ta đã nói cho ngươi như thế nào không? Chỉ cần có thực lực đủ cường đại là ngươi có thể giẫm đạp và không thèm nhìn đến tất cả qui luật của Tiên Đạo Giới. Chỉ tiếc, thực lực bây giờ của ngươi còn xa mới đạt tới loại tình trạng này.

Phó chưởng môn vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Lâm Hi thật sâu.

- Lại đây.

Lâm Hi nghe được những lời này, trong lòng giật lên mãnh liệt một cái.

Phó chưởng môn nói ra những lời này, hẳn là có ý ám chỉ. Trong lòng Lâm Hi hiểu rõ, hắn e rằng sẽ là chuyện Phong Bạo Chi Môn, ám chỉ thực lực của hắn còn không được cường đại đến mức như vậy, do đó liền dẫn đến cho tông phái không ít phiền toái.

Lâm Hi cúi đầu, Giả câm vờ điếc, làm ra vẻ cái gì cũng không nghe ra được.

Hắn cũng không vội vã nói xen vào. Thương đánh chim đầu đàn, những lúc như thế này mà cứ vội vã biểu hiện, như vậy chỉ biết có vẻ chính mình càng tỏ ra không được chín chắn, mà lại sẽ lâm vào cảnh cực kỳ bị động.

- Tiểu tử xảo quyệt!

Thấy Lâm Hi làm ra vẻ Cái gì cũng không biết, phó chưởng môn trong bụng cười thầm, nhưng trên mặt cũng là thản nhiên như không:

- Nói đi, ngươi dẫn đến cho tông phái mối họa lớn như thế, vậy thì chuẩn bị xử lý như thế nào đây?

Âm thanh cực kỳ nghiêm túc, thật là trịnh trọng.

- Mối họa? Mối họa nào cơ?

Vẻ mặt của Lâm Hi Mờ mịt :

- Đệ tử thật sự không biết là dẫn đến mối họa gì. Trái lại có một việc khác, đệ tử cũng muốn xin Phó chưởng môn chứng thực một phen. Mấy tháng trước, tại Bắc Bộ Băng Nguyên, đệ tử lập được một công lớn, cứu sống không ít đệ tử của bản môn. Nghe nói, trong tông phái sẽ có không ít phần thưởng, nhưng đến bây giờ đều không có động tĩnh, liền ngay cả tỏ vẻ cũng không có.

- Đệ tử muốn hỏi một phen, phần thưởng của tông phái rốt cuộc lúc nào sẽ phát xuống? Nếu như không có, vậy thì thật sự rất làm giá lạnh trái tim người khác!

Lâm Hi vừa nói, dáng vẻ hoàn toàn Thật sự rất thất vọng.

- Ha ha ha ha ha ha...

Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông rốt cục không nhịn được mà nở nụ cười, âm thanh chấn động khắp cả đại điện, phát ra tiếng vang ong ong:

- Người trẻ tuổi, ngươi thật đúng là vẫn còn dám mở miệng nói a. Câu chuyện Phong Bạo Chi Môn mà không trừng phạt ngươi đã là không dễ, ngươi vẫn còn muốn tông môn ban thưởng sao?

Thấy phó chưởng môn cười, Lâm Hi cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn khẽ cười một tiếng. Câu chuyện Phong Bạo Chi Môn nếu như một mực bàn luận trong bầu không khí nghiêm túc, vậy thì đối với hắn sẽ cực kỳ bất lợi.

Cuối cùng cho dù có tranh luận ra được quyết định dạng gì, thì hình như hắn đều mắc nợ tông phái một ân tình lớn lao. Sau đó chẳng những đều phải dốc sức làm không công, hơn nữa, vẫn còn hình như đó đã là nhận được ân huệ lớn lao vậy.

Cái này đâu phải là điều hắn muốn. Cho dù là đối mặt với Phó chưởng môn thì Lâm Hi cũng không cho rằng chính mình đã làm sai trong chuyện Phong Bạo Chi Môn.

- Phó chưởng môn, xin thứ cho đệ tử nói thẳng. Câu chuyện Phong Bạo Chi Môn, đệ tử tịnh không cho rằng chính mình có sai lầm gì.

Lâm Hi trầm giọng nói, sắc mặt bướng bỉnh giống như tảng đá.

Đúng chính là đúng, sai chính là sai. Cho dù là đối mặt với Phó chưởng môn thì Lâm Hi cũng vẫn cứ cho rằng nên nói như thế nào, liền nói như thế ấy.

- Nói cái gì vậy, ngươi vẫn còn cảm giác được chính mình đã lập công lớn?

Phó chưởng môn nghe thấy thế thì buồn cười, tay áo mở ra. Lão đứng lên từ ngai vàng ám kim cực lớn, đạp chân một cái liền bước đi mười thước, tức thì đã đi tới trước mặt Lâm Hi:

- Ngươi có biết hay không, lần này chuyện tình nghiêm trọng đến đâu. Thái Nguyên, Thần Tiêu, Đâu Suất, Thái A, đương thời là bốn tông phái cường đại nhất. Trên từ chưởng môn, trưởng lão, dưới đến đệ tử bình thường, tổng cộng mấy chục vạn người. Thiếu chút nữa bởi vì mấy trăm đệ tử Nội Môn các ngươi này mà lâm vào trong chiến loạn, buộc phải rơi vào chiến tranh tông phái hết sức căng thẳng.

- Nếu như thật sự phát sinh loại chuyện này thì ngay cả toàn bộ tông phái lớn nhỏ ở Tiên Đạo Đại Thế Giới, tất cả đều sẽ bị cuốn vào trong đó, không biết sẽ phải chết bao nhiêu người. Những điều này, ngươi có nghĩ tới sao?

Mặc dù phi thường đánh giá cao đối với cái tên đệ tử mới gia nhập Lâm Hi này. Nhưng nói đến câu chuyện Phong Bạo Chi Môn, đề cập đến đại sự của tông phái thì Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông lập tức liền có vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Đó cũng không phải một chuyện có thể nói giỡn. Tiên Đạo Đại Thế Giới đã thái bình quá lâu rồi. Nếu như thật sự phát sinh loại chiến tranh đó thì quả là điều mà tất cả mọi người đều sẽ không muốn thấy.

- Chẳng lẽ Phó chưởng môn cũng cho rằng, chuyện này chúng ta làm sai lầm rồi sao?

Cảm giác được trong âm thanh của Phó chưởng môn có một chút ý tứ trách móc nặng nề, trong lòng Lâm Hi cũng không khỏi nổi lên một cảm giác không phục và tức giận.

Khi mà một người đánh bạc sinh tử của chính mình để cố gắng bảo vệ tông phái xuất thân, kết quả cũng bị chính tông phái của mình trách móc nặng nề và không chịu thông hiểu, điều này làm cho Lâm Hi khó có thể hiểu rõ.

Người khác thì cũng thôi, nhưng mà thân làm Thần Tiêu Tông Phó chưởng môn, chẳng lẽ ngay cả lão cũng không thấy rõ lắm sao? Chẳng lẽ là vì hòa bình của Tiên Đạo Đại Thế Giới liền cứ luôn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hy sinh chính mình, bỏ qua chính mình sao?

Hơn nữa, mặc dù là thật sự làm như vậy, nhưng mà như thế liền nhất định có tác dụng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play