- Không nghĩ tới... Quân Lâm Thiên Hạ Thể còn có cách dùng như vậy.

Trong lòng Lâm Hi nghiền ngẫm một hồi về vận dụng pháp môn mới. Đột nhiên hắn đưa tay nhúm một cái, lập tức liền cầm Thú Đan của Cuồng Bạo Phong Hùng vừa mới thu được ở lòng bàn tay.

Chỉ thấy từng đợt sương mù bốc lên, viên Thú Đan này nhanh chóng thu nhỏ lại. Mọi năng lượng bên trong trực tiếp liền bị Lâm Hi hấp thu.

Trải qua thời gian không quá mấy lần hô hấp, viên Thú Đan to bằng nắm đấm này lập tức biến mất vô tung.

Trong lòng bàn tay Lâm Hi trống rỗng, mà ở chỗ sâu trong làn da của hắn, hiện ra một điểm màu vàng nhàn nhạt.

Hô!

Tiếng gió vang lên, Lâm Hi thỏa sức bay đi rồi nhanh chóng biến mất về phía Giác Mãng.

Cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong vùng núi mãnh thú, nơi có Thiên Địa Dị Quả.

Sau khi hao hết sức của chín trâu hai hổ, Vi Bất Bình và Lý trưởng lão của Liệt Dương Tông rốt cục giết chết được con Giác Mãng có lực lớn vô cùng này. Đứng ở trước thi thể khổng lồ của con Giác Mãng này, hai người rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

- Tốt lắm, cuối cùng đã giết chết được súc sinh này.

Lý trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, cho dù thân là cường giả Đệ Cửu Trọng thì ở trong vùng núi mãnh thú mà đánh giết mãnh thú, cũng vẫn cứ là nguy hiểm nặng nề. Con Giác Mãng này trực tiếp làm lão bị thương nặng, nọc độc đã phun vào, cho đến bây giờ đều còn chưa trừ được hết. Nhưng mà, cường giả Long Lực Kỳ có khả năng vật lộn đọ sức cùng Cự Long, sinh mệnh lực cũng là cực kỳ cường đại. Bị những vết thương nặng như vậy, nhưng Lý trưởng lão còn có thể đứng đó dường như không có việc gì. Nếu đổi là những người khác thì đã sớm nằm trên mặt đất, không thể động đậy.

- Hừ, thật sự là con súc sinh khó chơi.

Vi Bất Bình chắp tay:

- Nếu lần này không phải có Lý trưởng lão ra sức xuất thủ, sợ là chúng ta phải đi một chuyến uổng công. Con Giác Mãng này đã thành tinh, toàn thân đều là báu vật. Mang về Liệt Dương Tông tất nhiên có thể luyện thành đại lượng đan dược. Ta cũng không có ý tranh đoạt cùng trưởng lão. Nhưng mà Thiên Địa Dị Quả trong hang động xin được thuộc về ta. Tên đệ tử kia của ta đi vào lâu như vậy mà còn chưa đi ra, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Vi Bất Bình nhắc đến Chu Phong, cũng biết hắn hiện tại chỉ sợ cơ hội sống mong manh. Nhưng mà, dù sao cũng không phải đệ tử của mình nên trên mặt Vi Bất Bình cũng không có bao nhiêu vẻ buồn rầu.

Người làm nên đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, tất có chỗ phải trả giá, bỏ qua. Đối với Vi Bất Bình, những điều này tất nhiên là cái giá phải trả.

- Ừ. Đi thôi, vào xem. Thiên Địa Dị Quả, quan hệ đến thành bại lần hành động này của chúng ta, không thể để mất.

Hai người nhún nhường lẫn nhau, mang theo vài tên đệ tử may mắn còn sống bước chân vào trong hang động.

Vào lúc này, không có Giác Mãng liên tục không ngừng phun ra khói độc nên khói độc ở bên ngoài đã cực kỳ phai nhạt. Bị hai người lấy quyền kình thổi đi nên chả mấy chốc liền tiêu tan hết sạch.

Hang động vòng vèo uốn khúc quanh co, mấy người nhanh chóng phát hiện ra thi thể của Chu Phong đang nằm phục ở bên trên nền hang, xương cốt toàn thân nát vụn.

- Không trách được hắn hồi lâu mà không đi ra, thì ra là chết ở chỗ này.

Lý trưởng lão nhìn chăm chú thi thể của Chu Phong.

- Ta vốn đang nghĩ hắn lại ăn cắp Thiên Địa Dị Quả, không nghĩ tới vận may của hắn lại kém như vậy.

Vi Bất Bình thản nhiên nói. Bởi hai người xem ra, trong lúc Chu Phong tiến vào đã vô ý gặp phải Giác Mãng, bị thân thể của nó quăng quật, nện một cái liền trực tiếp ép cho đứt gân gãy xương, chết tươi không thể cứu chữa.

Mãnh thú Long Lực Kỳ, với quái lực toàn thân kia thì đâu phải là Võ Giả Đệ Lục Trọng có thể so sánh nổi.

- Đi thôi, có lẽ xem qua thu hoạch khiến cho chúng ta vất vả như vậy trông giống như thế nào đi.

Lý trưởng lão nhanh chóng dời ánh mắt đi, nhằm hướng sâu hơn trong hang động đi tới. Vi Bất Bình bám sát theo sau.

Tại một chỗ sâu trong hang động, hai người rốt cục thấy được mục tiêu của chuyến đi này. Nhưng khi nhìn thấy trái quả màu đỏ rực kia, hai người đều là ngẩn ngơ.

- Vi trưởng lão, đây chính là Thiên Địa Dị Quả mà các ngươi nói tới?

Lý trưởng lão chỉ vào gốc cây với quả màu đỏ kia mà hỏi.

Mặc dù xem ra quả này cũng không tồi, có được công hiệu không nhỏ, nhưng rõ ràng là có chút chênh lệch so với lòng người mong muốn. Tại mọi người đều thấy, thứ mà một con Giác Mãng hùng mạnh Đệ Cửu Trọng bảo vệ thì dù thế nào cũng phải là không giống bình thường chứ. Tuyệt đối không nên "Khiêm tốn" như vậy!

- Cái này...

Vi Bất Bình cũng ngây dại. Lão cũng rõ ràng cảm nhận ra được, tình huống trước mắt có điều gì đó không đúng.

Gốc Thiên Địa Dị Quả trước mắt này, nếu là do một con mãnh thú Cự Linh Kỳ Đệ Thất Trọng, hoặc là mãnh thú Đệ Bát Trọng Kim Cương Kỳ trông chừng thì đó thật ra đó cũng không phải ngoài ý muốn. Nhưng mà để có được một con mãnh thú Đệ Cửu Trọng bảo vệ, rõ ràng còn có hơi chưa đủ tư cách.

- Vi trưởng lão, ngươi xác định người của ngươi trước đó đã nhìn rõ ràng. Gốc Thiên Địa Dị Quả này đã chín rồi sao?

Lý trưởng lão chỉ vào cái cây cách đó không xa, mà nghi hoặc hỏi.

- Xác thật là nhìn rõ ràng. Không có sai...

Vi Bất Bình đáp rất khẳng định. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Vậy tên đệ tử kia đâu?

Lý trưởng lão trực tiếp hỏi. Hỏi dò người trong cuộc không nghi ngờ là biện pháp tốt nhất.

- Hắn...

Vi Bất Bình lại ngơ ngẩn lần nữa. Tên đệ tử dò đường kia, chính là bị hắn vứt bỏ lại trong rừng cây, là tên đệ tử để tự sanh tự diệt. Sự thực, nếu như không phải hắn là kẻ dẫn đường, thì hắn cũng sẽ không là người thứ nhất bị hại.

Lý trưởng lão thở dài một tiếng, nhìn dáng vẻ của Vi Bất Bình thì không sai biệt lắm cũng biết kết cục của tên đệ tử kia:

- Được rồi, nhiệm vụ chuyến đi này đã đạt được. Vi trưởng lão có lẽ mau trở về hồi báo kết quả đi. Nói không chừng, trái Thiên Địa Dị Quả này có chút khác thường. Tất cả tinh hoa giấu kín cho nên chúng ta mới không cảm giác được sự cường đại của nó.

Trong lòng Lý trưởng lão vẫn còn thoáng qua một ý niệm. Nói không chừng, là bởi vì bọn họ bỏ lỡ thời kỳ quả chín, nên quả dùng được mới từ thịnh mà suy, thành ra kết quả có thể như vậy.

Vi Bất Bình cũng biết Lý trưởng lão đang an ủi chính mình. Nhưng mà trong Thiên Địa Dị Quả xác thật cũng có chút quả, bề ngoài xem ra ảm đạm, nhưng bên trong lại có được năng lượng tràn trề. Chỉ là, loại Thiên Địa Dị Quả đó, quá ít quá ít.

- Ừ. Cũng chỉ có thể như vậy.

Vi Bất Bình do dự một chút rồi gật đầu.

Hai người canh giữ ở cửa hang động, chung quanh lại có xà độc bao phủ. Về lý luận là tuyệt đối không có khả năng có người khác tiến vào nơi này. Hơn nữa, coi như thực sự có người đi vào, tại sao ngay cả quả này cũng không mang đi một thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play