Sau một lát.

- Sa Quần kiếm trận, ra!

Đôi mắt Lâm Hi mở ra, nắm lấy Sa Quần kiếm trận, nhìn trời ném đi.

Oanh!

Thiên địa rung chuyển, sơn phong lạch cạch.

Khí kình nổ tung cuồng bạo trên đỉnh đầu Lâm Hi, lập tức thiên địa tối sầm lại, một đạo khung hình quang mang đen kịt khuếch tán tứ phương, từ trên trời giáng xuống, đem trọn cái thanh đồng đại điện bao phủ vào trong đó.

Ầm ầm!

Sơn phong sừng sững rung động dữ dội một chút, sau đó như bị trấn trụ lại, không chút sứt mẻ, chắc chắn vô cùng.

Ông!

Ở trong khung hình hộ sơn đại trận bách kiếm tề minh, 108 thanh thượng phẩm pháp kiếm, hàn quang lập lòe, tản mát ra thanh âm duệ khiếu xuy xuy. Pháp kiếm ở trong trận pháp xuyên toa như thiểm điện.

Tốc độ của 108 thanh pháp kiếm vô cùng nhanh, quỹ tích như linh dương quải giác, không có dấu vết. Mà loại khí tức điên cuồng, hung ác, thôn phệ khiến cho người ta run sợ không thôi.

Vút vút!

108 đạo kiếm quang ở trong trận pháp xuyên thẳng qua, giống như từng đàn cự sa đi săn bắt, chỉ cần có một chút động tĩnh, lập tức liền liên hợp tấn công.

- Kiếm khí thật đậm đặc!

Lâm Hi đứng ở bên ngoài trận pháp, đạp bộ hư không, ngước nhìn lên cỗ kiếm khí đậm đặc đang phun trào trên đỉnh đầu.

Cỗ kiếm khí này lấy Sa Quần đại trận làm hạch tâm, hạo hạo đãng đãng, dâng lên tận trời, loại khí thế này băng thiên địa liệt, khôi hoành vô cùng.

- Một bộ kiếm trận tốt, cái này căn bản không nên dùng để bảo vệ sơn môn, mà là dùng để công thủ đối địch mới đúng.

Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.

Lúc hắn tiếp nhận cũng đã cảm thấy bộ kiếm trận này bất phàm rồi. Bất quá lúc chính thức tế luyện mới phát hiện so với trong tưởng tượng của mình thì còn tốt hơn nhiều.

Dùng một viên Trạm lam hải thạch đổi lấy bộ Sa Quần kiếm trận này coi như là đáng giá.

- Thử một lần!

Mắt Lâm Hi sáng lên, đột nhiên tay kết pháp quyết, hướng lên bầu trời chỉ tay một cái:

- Khởi!

Ông!

108 thanh thượng phẩm pháp kiếm hạ xuống, từ trong khung hình quang mô bay vút lên trời, giống như một đám sa ngư tạo thành kiếm trận bay thẳng lên bầu trời, thanh thế to lớn.

- Thu!

Ngón tay Lâm Hi gập lại, 108 thanh pháp kiếm lập tức tản ra, trên không trung xẹt qua từng đạo vòng cung, giống như là cá về với nước, về trong kiếm trận.

- Không tệ.

Lâm Hi nhẹ gật đầu, bộ kiếm trận này kỳ thật đã vượt qua yêu cầu của hắn rồi.

- Ông!

Lâm Hi chỉ tay một cái, trên kiếm trận lập tức xuất hiện một lối đi, Lâm Hi ngang nhiên mà vào.

Đã có Sa Quần kiếm trận, trên sơn phong của Lâm Hi quả nhiên bình tĩnh trở lại, không có cương phong thổi nhập cũng thoải mái dễ chịu hơn nhiều.

Bộ kiếm trận này mặc dù ở bên ngoài thoạt nhìn là đen kịt, nhưng từ bên trong mà ra lại là trong suốt, ánh mắt trời như trước có thể chiếu vào, tuyệt không ảnh hưởng.

Sau đó ba ngày, Lâm Hi vẫn luôn tu luyện trong đó, cũng xuất chút thời gian bái phỏng với đồng môn có kết giao trong tông, đồng thời cũng đi đến chỗ của Thượng Quan Dao Tuyết một chuyến.

Thượng Quan Dao Tuyết ngược lại là rất trực tiếp, tỏ vẻ hắn có nhu cầu gì, về sau trực tiếp tìm nàng là được, dễ dàng liền có thể giải quyết.

Lời nói của tiểu công chúa Tiên đạo đại thương minh ngược lại là nói một không hai.

...

- Lâm sư huynh có ở đây không? Lộc Đức trưởng lão có lệnh, lại để cho ngươi theo ta đi đến Lộc Đức điện.

Ngày thứ tư, một gã đệ tử của Lộc Đức điện xuất hiện ở bên ngoài hộ pháp đại trận của Lâm Hi.

- Chuyện gì.

Hào quang lóe lên, Lâm Hi xuất hiện ở bên ngoài hộ pháp đại trận.

- Trưởng lão truyền lời xuống, nói là ngươi lập nhiều công lao, lại để cho ngươi theo ta đến Lộc Đức điện tiếp nhận ban thưởng.

Người đệ tử Lộc Đức điện này nói.

- Hả?

Ánh mắt Lâm Hi lóe lên một cái, như có điều suy nghĩ.

Chuyện này, trước đó Hải Thánh vương cũng đã đề cập với hắn.

- Sư huynh, phiền toái.

Lâm Hi làm thủ thế.

Bay lên nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến Lộc Đức điện. Cũng không có đại hội khen ngợi gì, cũng không có trưởng lão gặp mặt gì, thậm chí chuyện tình Ngũ Lôi sơn ngay cả người nói cũng không nói.

Người đệ tử Lộc Đức điện này tiếp nhận Lộc Đức bài của Lâm Hi, cắm vào trên Lộc Đức tường, chỉ một lát lập tức giao cho hắn.

Toàn bộ ban thưởng đã hoàn thành, đơn giản đến mức có thể.

- Lâm sư huynh, ta còn có việc, liền cáo từ trước.

Tên đệ tử này nói xong, quay người ly khai.

- Cũng không biết ban thưởng được bao nhiêu.

Lâm Hi khoát tay áo, cũng không để ý. Vừa mới lúc thao tác, hắn cũng không thấy rõ, không biết là thưởng bao nhiêu điểm cống hiến.

Bá!

Đem Lộc Đức bài cắm vào, chỉ chốc lát sau liền cho ra một hàng chữ số.

- 80..., 80 vạn, thật đúng là ‘nhiều’ đến mức có thể!

Chứng kiếm mấy cái số 0 ở sau số 8, Lâm Hi mỉm cười một trận.

Một cái ‘Thần Tiêu tinh túc bảng’ cũng có 1000 vạn điểm cống hiến ban thưởng, lần này dính đến Đâu Suất cung, công lao lớn cũng chỉ có 80 vạn điểm cống hiến.

Đây đối với ‘tràng diện’ thường thấy, động một chút thì là giá trị hơn trăm triệu điểm cống hiến, đối với Lâm Hi mà nói khó tránh khỏi có chút quá nhỏ, còn không đủ dính răng.

Trong lòng Lâm Hi biết rõ, có chuyện lúc trước hắn làm ra ở Phong Bạo chi môn, tưởng thưởng lần này của tông phái đối với hắn nhất định là giảm bớt đi nhiều.

Lộc Đức điện cùng Hộ Pháp trưởng lão Lý Trọng Đạo có liên hệ thiên ti vạn lũ, đoán chừng chuyện này Lý Trọng Đạo cũng ‘xuất lực’ không ít.

- Mà thôi, dù sao có cũng còn hơn không, ngược lại vẫn phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ tông phái, kiếm thêm chút ít điểm cống hiến.

Lâm Hi coi như là nhìn thoáng ra được, rút Lộc Đức bài ra, trực tiếp đi ra ngoài.

- Bất quá đi Địa ngục tiểu thế giới trước, có một số việc phải làm trước.

Lâm Hi từ trong Thứ nguyên tiểu tiên đại lấy ra một quả pháp phù, bàn tay nhoáng một cái lập tức hóa thành một đạo hồng quang bay ra mấy trăm trượng, sau đó biến mất không còn tăm tích.

Thời gian Lâm Hi chờ đợi không tính là lâu, rất nhanh một đạo kim hồng phù lục hóa thành thảm đỏ từ phía trên thiên không rũ xuống.

Đệ ngũ Thần phi rốt cục mở ra thông đạo Tiểu động thiên của nàng.

- Tiểu sư đệ, ngươi tới cũng nhanh quá đi? Như thế nào, có phải hay không tưởng niệm sư tỷ, chuẩn bị thay đổi chủ ý, tiếp nhận đề nghị của ta rồi?

Một thanh âm lười biếng, mị lực tản ra khiến cho xương cốt người ta mềm nhũn, truyền vào trong tai Lâm Hi.

Mị lực của Đệ ngũ Thần phi chính là không cần dung mạo, không cần sắc dụ, gần kề chỉ cần một thanh âm liền có thể khiến tim người ta đập thình thình, ý nghĩ kỳ quái.

- Cũng không biết nàng ta có phải hay không tu luyện mị công. Nếu như không tu luyện mà đã lợi hại như vậy rồi, vậy tu luyện xong chẳng lẽ không người có thể ngăn cản.

Lâm Hi cũng là âm thầm hoảng sợ.

Lợi hại của Đệ ngũ Thần phi là ở chỗ ngươi cũng không cảm giác được nàng ta đang hấp dẫn ngươi, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác liền không thể khống chế mà sinh ra đủ loại ý niệm.

Đây đúng là nữ tử khiến người động tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play