- Lý trưởng lão không nên hiểu lầm. Hắn chẳng qua là Võ Giả Tôi Thể Kỳ, nếu bên người Tam Thái Tử có nhiều cao thủ như vậy che chở, lại có cường giả Thần Hành Kỳ. Vậy tuyệt đối không có khả năng là hắn.

Vi Bất Bình khoát tay áo, lạnh nhạt nói.

Trong lòng hắn chứng thật là có nghĩ đến Lâm Hi. Lâm Hi đi theo Tô Tử Huyên, hai người cùng nhau rời khỏi Ngũ Lôi Phái cũng không phải chuyện bí ẩn quá đáng, căn bản không thể gạt được lão.

Vi Bất Bình vốn tưởng rằng là Tô Tử Huyên ra tay, dù sao với thực lực của Tô Tử Huyên, nếu muốn làm chuyện này thì quá dễ dàng. Nhưng mà, Lý trưởng lão đã nói rõ là một người làm. Hơn nữa dùng thủ pháp, cũng không phải võ công của Ngũ Lôi Phái. Đương nhiên có thể loại trừ Tô Tử Huyên.

Về phần Lâm Hi, kỳ thật là đã bước chân vào Thiết Cốt Kỳ. Thế nhưng Vi Bất Bình là một trưởng lão Đệ Bát Trọng Kim Cương Kỳ, làm thế nào lại cọi trọng hắn. Rốt cuộc là Tôi Thể Kỳ hay Thiết Cốt Kỳ thì cũng không có gì khác nhau, không cần phải quan tâm nữa.

- A? Vậy thì hẳn là cũng không phải hắn.

Lý trưởng lão khẽ nhếch mày. Lão nghe được mấy chữ Tôi Thể Kỳ thì liền không có hứng thú đi hỏi thêm gì nữa. Một Võ Giả Tôi Thể Kỳ, nghịch thiên đến mấy thì chẳng qua cũng chỉ có thể đánh bại một cường giả Thiết Cốt Kỳ. Nếu muốn giết một hơi nhiều đệ tử trọng yếu của Liệt Dương Tông như vậy, căn bản là không có khả năng. Lý trưởng lão trước tiên liền loại trừ khả năng này.

Trong rừng cây, Lâm Hi nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Liệt Dương Tông nếu mà dồn chú ý ở trên người hắn, dù thế nào đều không phải là chuyện tốt.

- Chuyện này về sau lại nói nữa, trước cứ đi cướp lấy Thiên Địa Dị Quả đã.

Lý trưởng lão vừa chuyển đề tài, liền vào thẳng chủ đề:

- Trước tiên cần nói cho rõ. Gốc Thiên Địa Dị Quả các ngươi có khả năng lấy đi. Nhưng mà mãnh thú bảo vệ và Thú Đan của nó lại phải thuộc về ta. xem tại TruyenFull.vn

Âm thanh chém đinh chặt sắt, không được phép nghi ngờ.

- Đó là tự nhiên. Mục đích của chúng ta chỉ là Thiên Địa Dị Quả để cho Hổ Hống tiến hóa.

Vi Bất Bình liền cười theo. Ở trước mặt trưởng lão Long Lực Kỳ của Liệt Dương Tông, vị trưởng lão như hắn lập tức trở nên không đáng để ý. Giọng điệu nói chuyện cũng không cứng rắn như vậy.

- Nhưng mà, Lý trưởng lão, có chuyện này ta không hiểu lắm. Đại trưởng lão có vài thập niên không nhúng tay vào công việc trong phái, cho dù ông ta coi như là cường giả Long Lực Kỳ. Nhưng mà lần này chúng ta hành động cẩn thận như vậy, làm nhiều chuẩn bị như vậy liệu có phải là cũng hơi chuyện bé xé ra to?

Vi Bất Bình hỏi.

Lâm Hi cũng vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe.

- Hừ! Các ngươi biết cái gì. Cái lão gia hỏa này từ nhiều năm trước liền đạt tới cảnh giới Long Lực. Các ngươi cho là hắn mắt mờ, không cần phải lo lắng sao? Hừ, vậy các ngươi liền mười phần sai. Đại trưởng lão Liệt Dương Tông chúng ta đã từng mượn cơ hội, đến Ngũ Lôi Phái các ngươi quan sát hắn. Sau khi trở về, theo ông ta nói thì Đại trưởng lão Triệu Hùng của các ngươi, chỉ sợ đã đạt tới Long Lực Kỳ đỉnh cao, còn cách Đệ Thập Trọng cũng chỉ sai biệt một li. Nếu không phải tuổi tác hắn quá lớn, nội tạng cũng hơi suy yếu thì e là sớm đã đột phá Đệ Thập Trọng Lôi Minh Kỳ.

Lý trưởng lão trầm giọng nói, đối với Đại trưởng lão của Ngũ Lôi Phái lại có đánh giá rất cao, điều này nằm ngoài dự liệu của mọi người.

- A!

Vi Bất Bình khiếp sợ chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy sự không thể tin được.

Đại trưởng lão đạt tới cảnh giới Long Lực Đệ Cửu Trọng, đây là chuyện ai cũng biết. Chỉ là thật không ngờ, Hỏa hầu lại cao như vậy. Ngay cả là trưởng lão Long Lực Kỳ của Liệt Dương Tông, tựa hồ đều cực kỳ kiêng kỵ.

- Đại trưởng lão lợi hại như thế?!

Lâm Hi nghe được những lời này, thì cũng cảm thấy một nỗi kinh ngạc sâu sắc.

Bình thường Đại trưởng lão hành động thật sự là rất khiêm tốn, thế cho nên biết rõ lão là Long Lực Kỳ, cũng vô hình trung, xem nhẹ lão.

- Đi thôi, thời gian không sai biệt lắm. Nếu để chậm, con súc sinh kia ăn mất Thiên Địa Dị Quả thì liền hỏng bét.

Lý trưởng lão mở miệng nhắc nhở, xua xua tay.

Mọi người gật đầu, thu thập hành trang, chuẩn bị xuất phát.

Trong rừng cây, sau khi thấy một màn như vậy thì trong lòng Lâm Hi cũng động, cũng chuẩn bị lặng lẽ cùng đi theo. Nhưng vào lúc này, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng chợt quát rung trời:

- Ra đi. Ta chú ý tới ngươi đã lâu rồi.

Lý trưởng lão của Liệt Dương Tông đã đi mấy trượng đột nhiên dừng người quay đầu lại, đôi mắt sắc bén giống như đao, lạnh lùng quét về phía cây đại thụ mà Lâm Hi ẩn thân.

Ầm!

Cái này chính là sấm sét giữa trời quang, Lâm Hi hoàn toàn thật không ngờ Lý trưởng lão này đã sớm phát hiện ra hắn. Toàn thân lập tức như rơi xuống hầm băng.

- Xong, không nghĩ tới lão gia hỏa này xảo quyệt như vậy. Lại thừa dịp lúc ta thư giãn, đột nhiên xuất ra hồi mã thương!

Lâm Hi chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, một lòng cân nhắc tới tình cảnh éo le này. Trong đầu hắn luân chuyển rất nhiều ý nghĩ, suy nghĩ xem nên trả lời tình trạng trước mắt như thế nào.

Hiện nay thực lực Lâm Hi đại tăng, đến như mãnh thú Đệ Thất Trọng thì hắn cũng có thể vật lộn đọ sức một lần. Nhưng mà trước mặt chính là hai bậc Cự Vô Phách trong võ đạo. Một kẻ là Vi Bất Bình bậc Kim Cương Kỳ, một kẻ là trưởng lão Liệt Dương Tông Long Lực Kỳ. Trước mắt cả hai người đều không phải hắn có thể chống lại, là người đều có thể dễ dàng bóp chết hắn.

Hơn nữa, Vi Bất Bình đã sớm muốn giết chết hắn. Nếu như thấy hắn xuất hiện ở nơi này, không hề nghi ngờ sẽ phi thường vui vẻ giết chết hắn.

- Thế nào, vẫn không ra ngoài sao? Chẳng lẽ là muốn ta động thủ để mời sao?

Lý trưởng lão nói với âm thanh lạnh lùng, trong mắt bắn ra một đạo hàn quang. Ánh mắt của mọi người đều tập trung đến cái cây mà Lâm Hi ẩn thân kia trong rừng cây, mắt lộ ra ý định giết người, tất cả hoàn toàn yên tĩnh.

Câu chuyện lần này phi thường cơ mật. Không thể để tiết lộ, bất kể là ai nấp ở phía sau thân cây nhất định phải giết chết.

- Trưởng lão, để đệ tử đi bắt nó về đây!

Một người đệ tử trọng yếu của Ngũ Lôi Phái trầm giọng nói.

Lâm Hi cắn răng một cái, đang chuẩn bị hiện thân thì có dị biến nổi lên.

- Rống!

Một tiếng gầm lên cực nguy hiểm phát ra từ sau Lâm Hi. Lúc này trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hi, một con Cự Linh báo màu đen với lục trảo màu đen, đột nhiên xoạt một cái liền xông ra.

Con mãnh thú này nhe răng nhếch mép, mắt lộ ra hung quang. Nó hung hăng nhìn chăm chú đám người cách đó không xa. Nó lúc đầu chỉ cao có bẩy thước, nhưng trong quá trình đạp đuôi lao ra thì thân hình lập tức tăng cao, phảng phất như đang được thổi phồng. Trong nháy mắt, nó trở nên cao gần hai trượng, trở thành một con mãnh thú cực lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play