- Ta sẽ gọi ngươi là Bạch Nguyên!

Lâm Hi cười nói, nhưng mà trong nội tâm cảm giác là lạ.

- Ha ha, vậy cứ như thế đi.

Bạch Nguyên nói một câu mây trôi nước chảy, Lâm Hi cũng không hỏi nhiều.

Hai người xuyên thẳng qua phía trước, hai bên đường nhà mọc lên san sát như rừng, nhưng mà so với lần đầu tiên Lâm Hi đi tới nhìn thấy phòng ốc suy bại, tích đầy tro bụi, lần này có một ít đệ tử Chấp Pháp điện đang cầm chổi quét nhà thanh trừ tro bụi. Mặc dù những tòa nhà lớn vẫn đầy tro bụi, nhưng mà khí tượng đã khác biệt.

Đi tới gần cửa ra vào quảng trường lớn. Mười tám cột đá khắc mười tám giới luật của Thần Tiêu Tông đứng cao sừng sững.

Oanh!

Trong nháy mắt nhìn qua mười tám cột đá này, trong tai Lâm Hi chỉ nghe được âm thanh trời long đất lở, trước mắt hoa lên, hắn cảm nhận được khí thế vạn mã bôn đằng.

Đạo khí thế này thiên băng địa liệt, vô cùng kinh người.

- Áp lực thật khủng khiếp. Tu vi của ta càng cao thì áp lực của mười tám cột đá tản ra càng lớn.

Trong nội tâm Lâm Hi ăn cả kinh thật sâu.

Đương nhiên vừa rồi không phải sự thật, nhưng mà áp lực to lớn mà nói mang lại không phải giả.

Trong nội tâm Lâm Hi biết rõ lúc tổ sư Thần Tiêu Tông viết chữ dung nhập ý chí quá khổng lồ. Thực lực của chính mình thấp cho nên chỉ cảm nhận được chút ý chí mà thôi, nhưng mà thực lực càng cao áp lực càng lớn, ý chí càng mạnh.

Cũng may bản tâm của Lâm Hi vẫn còn có chút ngưng luyện, giống như được nước mài món đánh bóng qua rồi, châm không lọt. Bởi vậy áp lực quá lớn nhưng không xúc động bản tâm.

Lâm Hi lúc này mới âm thầm cảm thấy hoảng sợ.

Tuy ý chí trên bia văn này ảnh hưởng tâm thần của mình, nhưng ánh mắt của hắn không bị ảnh hưởng. Nhìn thấy thì nhìn thấy, không nhìn thấy là không nhìn thấy.

Hắn nhìn thấy chữ viết bồng bềnh, một luồng áp lực to lớn như sóng thủy triều từ phía trước đánh úp lại, tổ sư Thần Tiêu Tông lưu lại ý chí lớn tới cực điểm, có thể áp chế thị giác của hắn.

- Sư đệ lần này tiến bộ thật nhanh.

Âm thanh của Bạch Nguyên từ bên cạnh truyền tới.

- Ta nhớ lần trước dẫn ngươi vào đây, ngươi tới gần bia đá mới cảm giác được. Mà lần này ở cách rất xa đã dừng bước lại. Phần tu vi này đã vượt qua nhiều đệ tử Chấp Pháp Phong rồi. Chỉ sợ ngay cả Hư tiên cũng không phải đối thủ của ngươi.

Trong âm thanh của Bạch Nguyên có một tia tán thưởng. Khoảng cách bi văn càng xa, phát hiện càng sớm nói rõ tu vị càng cao. "Chấp Pháp điện" đều biết chuyện này.

Lâm Hi cách mười tám bia đá còn xa đã dừng bước lại, điều này nói rõ thực lực của hắn tiến bộ thật nhanh.

- Tiểu tử, lề mà lề mề, còn không mau tới!

Một âm thanh to lớn cực kỳ bất mãn truyền tới.

Lâm Hi cười cười, nhận ra âm thanh này mang theo hương vị lười biếng. Có thể mang bất mãn và tức giận nói ra thành lười biếng như vậy cả Thần Tiêu Tông cũng chỉ có Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần.

- Biết rõ. Trưởng lão chờ lâu, chúng ta đi thôi.

Lâm Hi mỉm cười, muốn cường vượt qua. Mặc dù có chút phiền toái, nhưng mà công kích trên tinh thần, ý chí, khí thế hắn không sợ nhất.

Nhưng mà ngay ở chỗ này Lâm Hi nghe được âm thanh của Bạch Nguyên.

- Trưởng lão dường như chờ rất sốt ruột. Ngươi cúi đầu xuống, không nên nhìn bia văn, trực tiếp đi qua đi, mười tám bia đá do tổ sư lập, các đệ tử tiến vào nơi này đều phải cúi đầu. Làm như vậy chính là biểu đạt tôn kính với tổ sư, cũng biểu lộ tôn kính mười tám giới luật mà tổ sư lập ra.

- Ah?

Mí mắt Lâm Hi nhảy một cái, như có điều suy nghĩ:

- Trách không được!

Nếu không có Bạch Nguyên nhắc tới, hắn thật không biết mười tám bia đá còn có ý nghĩa này.

- Tính toán, trực tiếp đi qua đi.

Lâm Hi suy nghĩ xong cúi đầu đi qua.

Tuy ý chí của Lâm Hi vẫn áp bách nhưng hắn vẫn trực tiếp đi qua. Tuy có chút phiền toái nhưng mà vì biểu đạt tôn kính với tổ sư vẫn hợp lý.

Về phần bi văn? Sau khi thành lập Chấp Pháp phong còn sợ không có thời gian đi nghiên cứu bia văn sao?

Lâm Hi cúi đầu xuống, quả nhiên áp lực tới từ mười tám tòa bia đá đã giảm xuống nhiều. Dường như ánh mắt không tiếp xúc với mười tám bia đá này thì hắn không còn cảm thấy áp lực gì cả.

Xuyên qua mười tám bia đá này Lâm Hi ngẫng đầu, hắn nhìn vào trong quảng trường và nhìn thấy Chấp Pháp trưởng lão. Hắn mặc một bộ đạo bào ngồi khoanh chân trước Chấp Pháp điện, ánh mắt rạng rỡ, trước người còn bày một bàn rượu thịt, hương rượu thuần thuần, đùi gà xốp giòn mang theo hương thơm.

Nhìn qua điệu bộ này Lâm Hi cũng phải ngơ ngác. Đây tính toán là cái gì chứ?

- Tiểu tử, nhìn cái gì? Còn không mau tới đây, ngươi cho rằng bàn rượu và thức ăn này là ta muốn ăn sao. Nếu không phải đáng thương ngươi chuyến này ra ngoài làm nhiệm vụ toàn phải ăn Tích Cốc đan, ngươi cho rằng lão nhân ta sẽ tốt như thế à?

Chấp Pháp trưởng lão không chút khách khí nói.

Lâm Hi sờ sờ cái mũi, trong nội tâm đúng là ấm áp.

Phía Bắc băng nguyên băng thiên tuyết địa, làm gì có nhiều đồ ăn như thế. Lâm Hi quả thật mấy tháng nay đều ăn "Tích Cốc đan". Tông phái tiên đạo luyện chế cái này tuy nói là tiện lợi đấy. Nhưng Tích Cốc đan cũng không phải vạn năng.

Đệ tử Luyện Khí Cảnh dù sao không thể thoát khỏi hạn chế của thân thể, ăn nhiều "Tích Cốc đan" sẽ có hại với thân thể. Lúc này Chấp pháp trưởng lão bày một bàn rượu thịt thế này chính là muốn cho Lâm Hi một bữa tiệc tẩy trần, Lâm Hi rất thèm ăn.

- Ha ha, trưởng lão, đệ tử không khách khí đâu!

Lâm Hi cười ha hả, thân hình khẽ động và hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ xuyên qua quảng trường trung ương và bậc thang, đi tới trước Chấp Pháp điện.

Ba!

Áo bào rủ xuống, Lâm Hi khoanh chân ngồi trước mặt Chấp Pháp trưởng lão.

- Tiểu tử, đệ tử bình thường đều muốn hiếu kính ta đấy, ta cho tới bây giờ còn chưa bày ra rượu thịt đãi ai đâu. Ngươi xem như mở đầu. Ta cũng không phải luôn có lòng từ bi, nhưng mà lần này đi Bắc băng nguyên ngươi làm không tệ. Bàn rượu thịt này xem như ta ban thưởng cho ngươi đấy.

Lâm Hi cười hắc hắc, biết rõ hắn nói tới chuyện ở "Phong bạo chi môn". Cầm một cái đùi gà lên chuẩn bị ăn thì đột nhiên buông, cười hì hì nói:

- Trưởng lão, có nên thực tế một chút không? Chỉ một bàn rượu thịt mà xem như ban thưởng, có phải quá keo kiệt hay không. Ngươi dù gì cũng là trưởng lão có thân phận, nếu không cho ta mấy viên tiên đan hoặc là phần thưởng một môn tuyệt học cũng được. Đệ tử nhất định sẽ không ghét bỏ.

- Hắc hắc, chớ có gài bẫy ta làm gì. Ngươi cho ta rằng ta là Thiên Công trưởng lão sao, tùy tiện tặng ngươi một viên Phá Giới Đan. Nếu ngươi không muốn thì ta sẽ thu hồi.

Chấp Pháp trưởng lão nói xong, tay áo vung lên, làm bộ muốn thu hồi rượu và thức ăn.

- Đừng ah!

Lâm Hi thấy thế biến sắc, thò tay bảo vệ, nhanh chóng nói ra:

- Ta muốn, ta muốn. Có còn tốt hơn không,... Ah! Phá Giới Đan, thì ra ngươi cũng biết.

Đột nhiên Lâm Hi đột nhiên kịp phản ứng, giật mình nhìn xem Chấp Pháp trưởng lão.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play