Ông!

Bên ngoài mười trượng thân hình Lâm Hi nhoáng một cái, ổn định thân hình. Ánh mắt của hắn quét qua, nhìn thấy tràng cảnh trong Tử Quang Hải và tinh quang trong mắt hiện ra ngoài, trong lòng của hắn hiện ra cảm giác bất lợi.

Chẳng bao lâu trước kia trong mắt Long Băng Nhan hắn vốn chính là con sâu cái kiến, ngay cả động tay cũng lười. Chỉ là công cụ giết gà dọa khỉ. Nhưng mà hiện tại hắn đã vững vàng áp đảo Long Băng Nhan.

Cho dù bên người Long Băng Nhan có cao thủ bảo hộ cũng chỉ có kết cục bị đuổi giết mà thôi!

- Ha ha ha, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Long Băng Nhan, ngươi mấy lần truy sát ta, không nghĩ tới còn có hôm nay nha? Hừ! Hiện tại, ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị bị đuổi giết.

Ánh mắt Lâm Hi lóe lên, phanh một tiếng, lập tức phóng thẳng về phía Long Băng Nhan bị trọng thương.

Trên mặt hắn sát cơ hiện ra.

- Thần phi, đi mau!

- Coi chừng!

Thần sắc Mộ Dung Viễn cùng Công Tôn Lượng đột biến, bọn họ đã cảm nhận được sát cơ của Lâm Hi. Ân oán giữa Lâm Hi cùng Long Băng Nhan bọn họ cũng biết một chút. Dùng thù hận của hai người thì Lâm Hi thật sự dám giết Long Băng Nhan!

Long Băng Nhan là Thần phi, nếu như nàng chết ở đây thì Thần tử sẽ tức giận, không chỉ bọn họ, mà ngay cả Không Thánh vương đều sẽ giận chó đánh mèo. Cho dù như thế nào nàng cũng không thể chết ở nơi này.

Oanh!

Hào quang lóe lên, Công Tôn Lượng đột nhiên xuất hiện trước người của Lâm Hi, lúc này cũng chỉ còn có hắn mới có thực lực ngăn cản Lâm Hi.

- Hừ! Tới tốt!

Hàn quang lóe lên trong mắt của Lâm Hi, không tránh không né, cánh tay run lên, tế Sơn Hà Ấn cùng Cửu Hỏa Chân Long Tráo ra ngoài, chỉ hơn mười công kích toàn lực như mưa rào đánh qua.

- Băng Hoàng đại pháp!

- Liệt Nhật Đại Pháp!

- Băng Hoàng đại pháp!

...

Lâm Hi trong khoảng thời gian ngắn liên tiếp tế Liệt Nhật Đại Pháp cùng Băng Hoàng đại pháp, hắn công kích liên tục không ngừng, phù lục trong cơ thể phù lục giống như không cần tiền điên cuồng đánh ra ngoài.

Rầm rầm rầm!

Kình khí vô cùng tăng vọt trong hư không. Làm cho hỏa diễm và hàn khí bao phủ Tử Quang Hải.

Công Tôn Lượng chiêu đầu tiên là cân sức ngang tài với Lâm Hi, nhưng mà tới chiêu thứ mười thì chân khí không còn đủ, không cách nào đuổi kịp trình tự của Lâm Hi, đến chiêu thứ hai mươi thì trực tiếp trúng một chưởng của Lâm Hi vào ngực, phanh, bị đánh bay ra ngoài.

- Công Tôn sư huynh!

Mộ Dung Viễn quá sợ hãi. Hắn vốn cho rằng Công Tôn Lượng ít nhất có thể cuốn lấy Lâm Hi trong chốc lát, nhưng ai biết chỉ qua một lát là bị đánh bay rồi.

- Làm sao có thể!

Trong nháy mắt bị đánh bay thì con mắt của Công Tôn Lượng mở ra sâu sắc, nhìn qua trời xanh, trong con mắt tràn ngập khiếp sợ!

Chân khí của Luyện Khí sĩ cũng không phải liên tục không ngừng, mà là không ngừng tiêu hao. Nếu như mỗi lần ra tay đều phải dùng toàn lực, rất nhanh chân khí bất lực không cách nào tiếp tục được nữa!

Nhưng mà trong quy tắc thì trên người Lâm Hi hoàn toàn khác biệt.

Lâm Hi ra tay đều là trạng thái đỉnh phong nhất, không có tình huống bị khô kiệt chút nào. Công Tôn Lượng hoàn toàn bị chân khí của hắn hao tổn, điên cuồng hao tổn chết! Trong cảm giác của Công Tôn Lượng thì Lâm Hi thật giống như cỗ máy móc chiến đấu không mệt mỏi.

Công Tôn Lượng đoán đúng vậy, bổn ý của Lâm Hi chính là dùng chân khí hùng hồn hao tổn chết hắn.

Thực lực của Lâm Hi bây giờ tăng vọt vượt qua cường giả Hai quả chi cảnh, phối hợp Sơn Hà Ấn hoàn toàn có thể bình khởi bình tọa với Công Tôn Lượng là Một quả Thánh vương.

Đối với loại đối thủ thực lực không kém này, Lâm Hi từ trước đến nay thừa hành chiến thuật "Kéo chết". Luyện Khí sĩ mạnh hơn nữa trong chiến đấu dẻo dai và chân khí lâu dài đều không thể so với Lâm Hi.

- Chạy mau!

Mộ Dung Viễn không nhịn được chớp mắt mấy cái, lộ ra thần sắc sợ hãi, Công Tôn Lượng bại thì ở đây không ai có thể ngăn cản Lâm Hi.

Phanh!

Xa xa, tiếng gió rung động, thần sắc Long Băng Nhan biến ảo bất định, rốt cục quay người hóa thành một đạo tàn ảnh chạy tới Tử Quang Hải.

Thời Ngọ Thú đã mất, thực lực của Lâm Hi tăng vọt, Công Tôn Lượng chiến bại... Ở lại trong Tử Quang Hải hoàn toàn không có ý nghĩa nào nữa.

Lâm Hi cường thế thì Long Băng Nhan cũng phải lựa chọn chạy trốn.

- Hừ! Ngươi thoát được sao?

Ánh mắt Lâm Hi lóe lên, lập tức nhanh như điện bay qua.

Phanh!

Một thân ảnh cầm pháp khí được tiên khí bao bọc từ mặt đất bay tới. Mộ Dung Viễn vào lúc này ra tay chặn đường.

- Hừ!

Lâm Hi cũng không quay đầu lại, bước chân đạp mạnh một cái, bộc phát đủ sức so được với cường giả hai quả.

- Phốc!

Thân thể Mộ Dung Viễn cong lên như con tôm luộc, miệng mở ra và máu tươi bắn thẳng ra ngoài. Thân thể bị đánh trúng, trực tiếp bị một cước của Lâm Hi đánh bay vào mặt đất.

Bá!

Điện quang lóe lên, Lâm Hi lập tức tiến vào trong sương mù dày đặc.

Long Băng Nhan tốc độ nhanh, Lâm Hi có tốc độ nhanh hơn! Long Băng Nhan vừa mới chạy tới biên giới Phấn toái chi địa thì Lâm Hi lập tức chạy tới rồi.

Phấn toái chi địa là khu vực mênh mông, sương mù có vô số không gian bị nghiền nát xẹt qua hư không.

Đối mặt với phấn toái chi địa khủng bố này Long Băng Nhan đã dừng lại.

- Trốn đi, tại sao không trốn đi?

Nhìn thấy Long Băng Nhan đang do dự ở biên giới Phấn toái chi địa, Lâm Hi cười lạnh một tiếng, hạ xuống đất.

Chung quanh Phấn toái chi địa chính là vô số không gian bị nghiền nát, trừ phi là giống như Lâm Hi có được Thái Cổ Chân Long ủng hộ, chân khí liên tục không ngừng.

Dùng thực lực cấp Hư Tiên của Long Băng Nhan thì quá khó vượt qua nơi này.

Hơn nữa phía sau Phấn toái chi địa chính là đông đảo không gian cao đẳng, bên trong yêu thú hoành hành. Cho dù Long Băng Nhan vượt qua phấn toái chi địa mà quay về được hay không còn khó nói, có khả năng chết trong ma trảo của yêu thú cao cấp.

Trong nơi có yêu tộc hoành hành, khí tức tu sĩ nhân loại giống như ngọn đèn trong đêm tối, phi thường khiến người ta chú ý tới.

- Như thế nào? Không có Công Tôn Lượng cùng Mộ Dung Viễn trợ giúp ngươi không đi được sao?

Lâm Hi cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi qua.

Thiên phú của Long Băng Nhan xác thực rất cường đại, Lâm Hi rời khỏi Thần Tiêu Sơn thì nàng vừa vặn đột phá lên Hư Tiên, nhưng thời gian bốn tháng trôi qua, nàng rõ ràng đã đạt tới Hư Tiên đỉnh phong. Tốc độ tu luyện cực nhanh, không thể không khiến người ta sợ hãi.

Nhưng mà chỉ cần có tu vi Hư Tiên đỉnh phong hiển nhiên còn chưa đủ đi vào trong Tử Quang Hải săn bắt Mười hai thời thú, Lâm Hi không quên Long Băng Nhan dựa vào thực lực của Công Tôn Lượng cùng Mộ Dung Viễn mới đi tới nơi này.

- Hừ! Tại sao ta phải trốn?

Long Băng Nhan hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên xoay người lại, nàng ngẩn cái đầu cao ngạo lên. Trên mặt nàng hoàn toàn bình tĩnh, không có chút bối rối nào, ngược lại còn mang theo trấn tĩnh tới mức khó tin nổi.

Chẳng những không tiến vào trong Phấn toái chi địa, Long Băng Nhan ngược lại xoay người đi tới gần Lâm Hi hai bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play