Tạp Mễ Lạp, Địa Ngục Ma Long nghe vậy trong nội tâm rùng mình.
- Tiểu đệ!
Lý Thiếu Quân xoay người lại, nhìn qua Lâm Hi, thần sắc lạnh lùng nói:
- Ngươi không phải vẫn ngạc nhiên về thân phận của ta sao? Hiện tại biết rõ. Ta chính là Hoàng Tuyền thái tử của Vạn Ma Lĩnh! Cũng là đại ma đầu bị các ngươi phỉ nhổ đấy. Nếu như ngươi cảm thấy hối hận thì lập tức rời khỏi nơi đây đi, về sau chúng ta là người xa lạ, ta sẽ xem như chưa có gì xảy ra!
Trong pháp bảo cung điện tường đổ xơ xác, còn lại hoàn toàn yên tĩnh.
Nhớ tới một thân lực lượng khủng bố của Lý Thiếu Quân, "Hoàng Tuyền ma khí" lưu lại ấn tượng quá sâu, Tạp Mễ Lạp cùng Địa Ngục Ma Long không được tự nhiên cho lắm.
Nếu không phải biết rõ thân phận của Lý Thiếu Quân cũng bỏ đi, nhưng mà biết rõ thì trong nội tâm vô cùng sợ hãi. Phải biết rằng ngay cả Dương Huyền Hoàng cũng không phải đối thủ của hắn, chớ nói chi là bọn họ.
Nếu như Lý Thiếu Quân nguyện ý hoàn toàn có thể trong nháy mắt tiêu diệt bọn người Lâm Hi.
Không khí hoàn toàn yên tĩnh, cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Lý Thiếu Quân không thể nghi ngờ đang cho Lâm Hi lựa chọn.
"Tiên Ma khác đường", Lâm Hi là đệ tử tiên đạo, Lý Thiếu Quân là Hoàng Tuyền thái tử của Vạn Ma Lĩnh "Hoàng Tuyền thái tử", hai người hoàn toàn không hợp tính.
Dựa theo quan hệ trong tiên ma, đệ tử tiên đạo cùng đệ tử ma đạo không nên đi cùng chỗ.
Nhưng mà Lâm Hi cười cười, đệ tử tiên đạo bình thường sẽ không đi cùng chỗ với đệ tử ma đạo. Nhưng mà hắn khác đệ tử ma đạo sao? Người hắn giết có khi người trong ma đạo còn không bằng ấy chứ!
Tiên Đạo Đại Thế Giới có quan niệm chính tà, nhưng mà với hắn mà nói không thích hợp.
Hơn nữa nếu như không phải Lý Thiếu Quân, hắn đã chết trong tay Dương Huyền Hoàng rồi!
Có ân có báo cùng bỏ đi, chuyện "Phản bội" đổi hướng và phủi sạch quan hệ khó tránh khỏi quá bỉ ổi, ít nhất Lâm Hi hắn không làm được!
- A! Đại ca ngươi xem ta thành người nào vậy?
Lâm Hi trầm giọng nói:
- Lâm Hi kết giao với ngươi cũng không phải Tiên Ma có quan hệ gì. Ta kết giao với người nào cũng không phải là vì chính tà tiên ma. Hơn nữa chẳng phải đại ca vừa mới gọi ta là "tiểu đệ" sao? Ngươi đã không ghét bỏ ta là đệ tử tiên đạo, ta tại sao ghét bỏ đại ca? Trừ phi có một ngày ngươi chủ động cải biến chủ ý, nếu không chúng ta vẫn là huynh đệ!
Lý Thiếu Quân không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lâm Hi, giống như muốn nhìn vào nội tâm của hắn.
Lâm Hi thản nhiên quay mắt nhìn qua ánh mắt của Lý Thiếu Quân.
Trong đại điện một mảnh lặng im!
Thật lâu khóe miệng Lý Thiếu Quân tươi cười, rốt cuộc cười ha hả.
- Ha ha, tốt! Đã biết rõ dấu diếm nhưng mà ngươi. Ta Lý Thiếu Quân quả nhiên không có người kết giao lầm người. Hảo huynh đệ!
Ông!
Ma khí sôi trào, trong nháy mắt khí chất trên người Lý Thiếu Quân biến ảo, lập tức "Hoàng Tuyền thái tử" biến thành khí thế hiên ngang, khí độ siêu quần!
- Tại đây không thể nói gì, chúng ta rời khỏi trước rồi nói sau.
Lý Thiếu Quân quét mắt nhìn qua bốn phía, thong dong trả lời.
Pháp bảo cung điện đã bị hủy, không cần dùng nữa. Pháp bảo cung điện chính là như vậy, dùng vào mục đích hưởng lạc, năng lực phòng ngự còn thua xa pháp khí thông thường.
Chỉ chốc lát sau một đoàn người rời khỏi đây.
Lúc bọn người Lâm Hi rời đi, một phương hướng khác, Dương Huyền Hoàng đang một đường hốt hoảng chạy về phía Tứ Đại Đế Tử.
- Ta phải phải đi về, ta không thể chết ở chỗ này...
Dương Huyền Hoàng ánh mắt tan rả, trong nội tâm chỉ còn lại một ý niệm trong đầu.
Tên Thất Quả Thánh Vương này trước kia oai hùng bất phàm ở Thái Nguyên Cung, nhưng lúc này đã hoàn toàn khác. Tóc của hắn mất không ít, trên mặt một mảnh khô héo, gồ ghề, rất nhiều nơi đều lộ ra hắc điểm lấm tấm chút xương cốt, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố.
Ba đi! Ba đi!
Từng giọt chất lỏng như các giọt mưa không ngừng nhỏ xuống từ người hắn, đây là nước mủ chảy ra.
Thân thể của hắn đã bị ăn mòn hơn phân nửa, có thể thấy được khí tạng đã bị ăn mòn nghiêm trọng bên trong.
Dương Huyền Hoàng cúi đầu nhìn thoáng qua "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" trên lưng, muốn phát ra một quả pháp phù. Nhưng "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" đã bị ăn mòn hư mất, kể cả tài liệu tu luyện chứa bên trong cũng đã bị ăn mòn hết.
"Hoàng Tuyền ma khí" thật quá đáng sợ, là khí tức mục nát tới từ nơi sâu nhất trong địa ngục, là thứ mà tất cả người trong tiên đạo đều e sợ.
"Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" là do "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Thuật" tế luyện thành. Bản chất của nó là tiên khí đậm đặc, một khi bị "Hoàng Tuyền ma khí" ăn mòn thì sẽ lập tức vỡ vụn, ngay cả pháp khí trong đó cũng sẽ bị ảnh hưởng, bị ăn mòn mất.
- Đáng chết ah! Ta chẳng lẽ thật sự phải chết ở chỗ này sao!...
Tầm mắt Dương Huyền Hoàng càng ngày càng mơ hồ, hắn cảm giác được thân thể tựa hồ đang ngày càng nhẹ. Trước khi ý thức triệt để lâm vào hắc ám, Dương Huyền Hoàng mơ hồ cảm giác được, phía trước hiện lên vài đạo thân ảnh... Ba đi!
Một bộ xương khô đột nhiên từ không trung rớt xuống, bổ nhào trong cát bụi, vẫn không nhúc nhích.
- Huyền Hoàng sư đệ!
- Huyền Hoàng sư đệ!
- Sư đệ! --
...
Trong tiếng thét kinh hãi, vài đạo quang mang mênh mông cuồn cuộn, giống như hạo nhật, xuyên qua vị diện thông đạo, phóng về phía Dương Huyền Hoàng rơi xuống.
Thất Quả Thánh vương Dương Huyền Hoàng đã từng quát tháo một phương, đã triệt để biến mất. Xuất hiện ở trước mặt mọi người chỉ là một cỗ khô lâu chết không nhắm mắt, dưới thân thể của nó là một bãi nước mủ hoàng trọc, thậm chí ngay cả trên xương cốt còn lại cũng lấm tấm hắc điểm, bị ăn mòn cực độ.
- Hoàng Tuyền ma khí!
- Là Hoàng Tuyền Thái Tử!
- Hắn gặp được hắn rồi!
- Đáng chết!...
... Một đám người vây quanh thi hài Dương Huyền Hoàng nghiến răng nghiến lợi.
Oanh!
Một đạo tiên khí đánh vào thi hài Dương Huyền Hoàng, miễn cưỡng ngăn trở hài cốt bị ăn mòn.
Một đạo nhân ảnh to lớn cao ngạo đi ra từng trong quang mang hoàng kim sắc tràn ngập, bàn tay khẽ vỗ, dùng áo bào của Dương Huyền Hoàng bọc hài cốt hắn lại:
- Mang về, báo cáo cho các trưởng lão đi!...
- Đi! Đi tìm Hoàng Tuyền Thái Tử, hắn khẳng định đang ở gần đây...
Bóng người lóe lên, nhân ảnh khí thế bàng bạc trong mắt hung quang chớp động, lập tức bay vụt ra ngoài.
...
Bọn người Lâm Hi cũng không tiếp tục dừng lại ở vị diện này, dọc theo "Vị diện trụ cột", một đường vượt qua mấy đại vị diện, thẳng đến khi không cảm thấy người của Thái Nguyên Cung nữa thì mọi người mới ngừng lại được.
Chung quanh rừng rậm chạy dài, sông núi rậm rạp, giống như tiến vào một rừng rậm nguyên thủy vậy, đã cách nơi vừa rồi rất xa.
- Tốt rồi, tiểu đệ, hiện giờ ngươi có vấn đề gì cứ hỏi đi.
Lý Thiếu Quân nói.
Tốc độ của hắn cực nhanh, đoạn đường này cơ hồ là hắn kéo lấy bọn người Lâm Hi phi hành. Liên tiếp xuyên qua mấy vị diện, cũng không tốn hao quá nhiều thời gian.