- Ha ha, xem ra hiệu quả không tệ, ngay cả hai tên các ngươi cũng không nhìn ra nha!
Lâm Hi nhìn qua bộ dáng giật mình của hai ma sủng, vỗ vỗ vai của chúng và cười lên.
- Không có khả năng! Liên kết linh hồn của chúng ta... Ngươi rõ ràng là bị thương nặng...
Địa Ngục Ma Long tru lên.
- Ha ha, Ma Đồ, ngươi quên quyền khống chế khế ước linh hồn nằm trong tay của ta sao?
Lâm Hi cười nói.
Địa Ngục Ma Long cùng Hấp Huyết Nữ Vương đưa mắt nhìn qua Lâm Hi, khế ước linh hồn chính là song hướng, Lâm Hi có thể cảm giác được trạng thái của Địa Ngục Ma Long cùng Hấp Huyết Nữ Vương, mà hai người cũng có thể cảm nhận trạng thái của Lâm Hi.
Nhưng mà loại chuyện này liên quan tới quyền chủ động, mà quyền chủ động nằm trong tay của Lâm Hi. Chỉ cần nguyện ý thì Lâm Hi hoàn toàn có thể che đậy cảm giác của mình, đương nhiên cũng có thể giấu diếm được hai người.
"..."
Địa Ngục Ma Long há to mồm.
Cái này quá gian trá rồi!
Ngược lại Tạp Mễ Lạp lộ ra thần sắc trầm tư.
- Nhưng mà chủ nhân... Dương Huyền Hoàng là cường giả bảy quả Thánh Vương ah! Ta rõ ràng nhìn thấy hắn đánh ngươi một kích, làm sao có thể không có việc gì?
Tạp Mễ Lạp do dự nói.
Lâm Hi rốt cục thu liễm nụ cười, trầm mặc sau một lát thở dài và nói:
- Đúng vậy a! Đây cũng là nguyên nhân ta đưa lưng về phía hắn đấy.
Những lời này nói ra long trời lở đất, Địa Ngục Ma Long cùng Tạp Mễ Lạp có vẻ mặt không tưởng tượng nổi nhìn qua Lâm Hi, chuyện này so với Lâm Hi trước đó đột nhiên nói không bị thương còn khó tin hơn.
- Chủ nhân, ngươi biết bọn chúng ra tay đối phó ngươi, vì sao...
Tạp Mễ Lạp thất thanh nói, trên gương mặt tuyệt mỹ kinh hãi khó giấu được.
- Làm sao có thể!
Ngay cả Địa Ngục Ma Long đều ngây người.
Hai người đều từ trong lời của Lâm Hi nhìn ra chuyện không tưởng tượng nổi. Nếu như đây là thật thì quá kinh người rồi.
Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang đều là "Bảy quả Thánh Vương", thực lực hoàn toàn có thể nghiền áp Lâm Hi. Nhưng mà theo ý của Lâm Hi thì hắn cố tình nhử hai người này ra tay.
Chuyện này quá kinh người rồi.
- Chuyện này không có gì khả năng.
Lâm Hi thở dài một tiếng:
- Ta giết ba Hư tiên của Thái Nguyên Cung, năm tên Thánh tử. Lại bắt cường giả một đạo quả Thái Nguyên Cung làm tù binh, trực tiếp phá hủy kế hoạch của Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba tông. Các ngươi sẽ không cho rằng Thái Nguyên Cung còn có thể thả ta đi sao? Đưa lưng về phía bọn chúng là dụ chúng ra tay, ta còn có một cơ hội sống, nếu như đối địch chính diện chính là đi tìm chết.
Ánh mắt Lâm Hi hiện ra thần sắc nhớ lại.
Trên thực tế từ khi quyết định sử dụng Sơn Hà Ấn cùng đan dược trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại phá cục, Lâm Hi cũng đã ngờ tới sẽ bị Thái Nguyên Cung trả thù.
Thực lực Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang quá mạnh mẽ, mạnh hơn Lâm Hi không phải gấp đôi. Giao thủ chính diện thì Lâm Hi căn bản không có chút may mắn nào. Chỉ có đưa lưng về phía bọn chúng và dụ chúng ra tay, Lâm Hi mới có một tia may mắn.
"Dương Huyền Hoàng" cùng "Lý Hồng Hoang" dù sao cũng là cường giả Luyện Khí thập trọng, thân phận cao hơn Lâm Hi không chỉ một hai cấp. Nếu như đưa lưng cho hạ thủ chưa giết Lâm Hi, mặc dù đắc thủ truyền ra cũng bị chê cười.
Trong tiềm thức Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang chỉ giáo huấn Lâm Hi mà thôi, nếu hạ sát thủ thì bọn họ lại bận tâm với thân phận địa vị của mình.
Có lẽ Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang còn chưa ý thức được nhưng mà Lâm Hi đã phát giác được.
Một kích kia đã cố ý, đồng thời còn giúp hai người tiết nộ khí ra ngoài.
Lâm Hi hấp dẫn cừu hận quá nhiều, nhất định phải cho bọn họ xả một chút.
Dương Huyền Hoàng còn chưa ý thức được cái hắn gọi là "Kế hoạch phóng sinh tháng sáu" chính là do tại Lâm Hi cố ý hấp dẫn sinh ra. Cũng chính bởi vì một kích sau lưng đó khiến Dương Huyền Hoàng mới có thể vô ý thức nói ra, bản thân hắn và Lý Hồng Hoang tạm thời không tham gia vào mà thôi.
Những chuyện này không có có bao nhiêu người chú ý tới, kể cả Hải Thánh Vương. Nhưng mà Lâm Hi sau khi nghĩ sâu tính kỹ mới làm ra hành động điên cuồng như thế lại sớm lưu đường lui cho mình rồi.
Lâm Hi đã trêu chọc Đâu Suất Cung, hơn nữa thêm một Thái Nguyên Cung cũng không sao cả. Nhưng mà nếu không cần thiết thì Lâm Hi vẫn không hy vọng trên người mang theo lệnh truy nã của hai đại tông phái, chuyện này áp lực quá lớn!
"..."
Tạp Mễ Lạp cùng Ma Đồ đã sớm cả kinh.
- Đi thôi. Đừng nghĩ lung tung. Ta còn tìm nơi chữa thương nữa.
Lâm Hi nói. Text được lấy tại Truyện FULL
- Ah! Chủ nhân, ngươi thật sự không có chuyện thật chứ?
Địa Ngục Ma Long kinh ngạc nói.
- Ngươi xem ta là thần à, một chút việc không có, làm sao có thể?
Lâm Hi mắt trợn trắng.
Tuy hắn cố ý dụ Dương Huyền Hoàng ra tay. Nhưng mà thực lực của Dương Huyền Hoàng chính là "Bảy quả Thánh Vương", một chút không có giả vờ.
Tuy Lâm Hi đã sớm phòng bị rồi, hơn nữa lại tế "Vạn Hoàng Đồ" suy yếu công kích nhưng khó tránh khỏi sẽ bị thương. Nhưng mà thương thế của hắn không quá nặng.
Hô!
Tiếng gió rung động, Lâm Hi mang theo Tạp Mễ Lạp cùng Ma Đồ bay ra ngoài.
Sau khi đi tới gò núi thì Lâm Hi khoanh chân ngồi xuống.
Thật lâu.
- Lực lượng bảy quả Thánh Vương quá đáng sợ!
Lâm Hi thở dài một hơi, hắn há miệng phun ra một đạo chân khí của Dương Huyền Hoàng thâm nhập vào cơ thể, cũng hóa thành một đám tiên khí biến mất giữa thiên địa.
- Chủ nhân, ngươi tốt.
Tạp Mễ Lạp cùng Địa Ngục Ma Long nhìn thấy Lâm Hi thu công, đều phóng qua, vẻ mặt vui mừng.
- Ân.
Lâm Hi gật gật đầu, trong mắt sáng như tuyết.
Hắn không thiếu nhất chính là chân khí, tiên khí của Dương Huyền Hoàng đối với người khác mà nói là đại phiền toái. Nhưng với hắn mà nói chưa hẳn như thế.
Duy nhất tiêu hao chính là nhiều "Thái Cổ Long Nguyên" mà thôi.
Dù sao đây là của Thái Cổ Chân Long đã ngủ say, hao tổn bao nhiêu hắn cũng không đau lòng.
Bang bang!
Bàn tay Lâm Hi vỗ một cái, tất cả chân khí cũng thu vào trong người, đồng thời ném hai viên đan dược tới.
- Ăn đi. Điều dưỡng một chút, mau chóng khôi phục lại.
Lâm Hi nói.
Ba người không thể đồng thời chữa thương được, phải có người thủ hộ. Hiện tại công lực của Lâm Hi đã khôi phục, liền thủ hộ cho Tạp Mễ Lạp cùng Địa Ngục Ma Long.
- Hắc hắc, đa tạ lão đại.
Địa Ngục Ma Long không chút khách khí nào cả, móng vuốt duỗi ra, nhận lấy đan dược ném vào mồm.
Đều là long tộc, trong cơ thể của Lâm Hi chính là long nguyên của Thái Cổ Chân Long, đối với nó mà nói đây là đại bổ. Đối phó Tạp Mễ Lạp nó cũng rất hữu dụng.
Dù sao tới mức độ nào đó, Long cùng yêu cộng đồng còn tốt hơn ở chung với người.
Thừa dịp hai đầu ma sủng tu luyện Lâm Hi tra nhìn "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại".
Trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại "Tiên La Đan" đã hao hết sạch không còn, chỉ còn lại các đan dược loạn tạp không nhiều.
- Đáng tiếc mấy vạn viên Tiên La Đan của ta!
Lâm Hi nhìn qua Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại trống rỗng, đan dược không còn thì sắc mặt khó coi. Không chỉ Tiên La Đan, ngay cả tám viên "Thuần Dương Tiên Đan" cũng tiêu hao không còn.
"Sơn Hà Ấn" chính là nhà giàu, nó ăn đan dược không nháy mắt.
Có lẽ "Đệ tử chân truyền" không quan tâm chút tiêu hao này, nhưng đối với đệ tử Luyện Khí Cảnh mà nói nó là con số không nhỏ!
Duy nhất có thể làm cho Lâm Hi an ủi một chút chính là thứ nằm ở đầu "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại", đây chính là bốn kiện thượng phẩm pháp khí đỉnh phong của Đâu Suất Cung.
- Sau khi trở về, hy vọng có thể thành công bán đi cũng bù vào tiêu hao của lần đi phía Bắc Băng Nguyên này.
Trong nội tâm Lâm Hi nói thầm.
Bốn kiện thượng phẩm pháp khí đỉnh phong có giá trị gần tám trăm vạn công huân, đây cũng là "Khoản tiền lớn". Cũng may mắn pháp khí không phải đan dược, không thể tiêu hao, nếu không chỉ sợ trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại hiện tại chẳng còn gì.
- Đồ vật có nhanh, đi cũng nhanh ah, lần sau thực sự phải tìm một chút...
Lâm Hi nói thầm.
Hắn mỗi lần tốn hao mà dùng thân phận đệ tử nội môn quả thực chính là "Xa xỉ", quả thực không cách nào tưởng tượng được. Thật nhiều người vài năm giãy dụa còn không tìm được một ngàn vạn công huân nha.
Thừa dịp Địa Ngục Ma Long cùng Tạp Mễ Lạp an dưỡng thương thế Lâm Hi cũng nhớ lại cuộc chiến ở phía Bắc Băng Nguyên. Đặc biệt là cuộc chiến trước "Phong bạo chi môn".
Lâm Hi cảm giác thực lực của mình tăng lên không ít.
Hỗn chiến đệ tử tông phái đại quy mô, đây là chuyện Lâm Hi trước kia chưa bao giờ gặp.
Đủ loại tuyệt học tông phái của Thần Tiêu Tông và các tông phái khác, Lâm Hi thậm chí còn giao thủ với không ít cao thủ a.
Chiến đấu có thể mài luyện thực lực của một người.
Vứt bỏ các nhân tố khác, đây là chuyện với Lâm Hi người đến nói là kinh nghiệm quý báu. Đặc biệt là Dương Huyền Hoàng, Hải Thánh Vương, Lý Hồng Hoang và thiếu nữ kia, mấy người biểu hiện thực lực mạnh mẽ, đối với Lâm Hi mà nói không thể nghi ngờ là thế giới khác.
Luyện Khí thập trọng đối với Lâm Hi hiện tại mà nói còn có chút xa xôi. Nhưng mà ít nhất Lâm Hi từ trên người bọn họ nhìn thấy con đường tương lai của mình, đây đối tu luyện ngày sau có trợ giúp thật lớn.
Trong đầu Lâm Hi không ngừng hiện ra tràng cảnh ở trước "Phong bạo chi môn", những chuyện này giống như hiển hiện lại trong đầu của hắn.
Lâm Hi chậm rãi nhắm mắt lại... Hắn đang hấp thu kinh nghiệm chiến đấu lần này.
Thời gian chậm rãi đi qua, qua chừng hai giờ sau thương thế của Địa Ngục Ma Long cùng Tạp Mễ Lạp đã khỏi hẳn, mở mắt ra nhìn Lâm Hi.
Khí thế của hắn ẩn ẩn khác với trước kia, nhưng mà khác ở điểm nào thì không nói rõ ràng được. Dường như càng trở nên hung hiểm hơn.
- Đi thôi!
Lâm Hi đứng lên nhìn qua mặt đất rộng lớn nói.
Sau khi hắn đi vào lần thứ nhất dò xét vị diện này.
Sau "Phong bạo chi môn" có thật nhiều thứ nguyên, vị diện, không gian. Mỗi người sau khi đi vào đều tùy cơ hội bị ném vào không gian hoặc thứ nguyên.
Người của Thái Nguyên Cung muốn tìm được hắn cũng không dễ dàng.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Hi cũng không trốn đi, lại tiến vào trong "Phong bạo chi môn".
- Bốn mươi ngày! Ít nhất cần thời gian bốn mươi ngày ta có thể dừng lại trong Phong bạo chi môn, tự do hành động. Thời gian bốn mươi ngày sau ta sẽ rời khỏi.
Trong mắt Lâm Hi bắn ra hào quang sáng ngời.
Bốn mươi ngày là thời gian bọn người "Hải Thánh Vương" rời khỏi băng nguyên này.
Trước đó bọn người Hải Thánh Vương không thể nghi ngờ sẽ bị Thái Nguyên Cung giám thị nghiêm mật, Lâm Hi cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng mà chỉ cần "Hải Thánh Vương" vừa đi ra khỏi Bắc Băng Nguyên, Lâm Hi có thể thông qua "Truyền Tống Thạch " truyền tống ra khỏi Bắc Băng Nguyên, tránh được Thái Nguyên Cung đuổi giết.
Bốn mươi ngày là thời gian Lâm Hi có thể chạy ra tìm đường sống.
Nhưng mà Thái Nguyên Cung đuổi giết sẽ tới sau mười ngày. Lâm Hi chỉ có thể bằng vào lực lượng của mình tránh đuổi giết.