Lầu một Quán Mộng Điệp, cánh cửa tò vò bị đá tung lên, một đám người mặc đạo bào màu xanh, trước ngực xuyết tiêu chí Kim Ô ba chân, khí thế ngang ngược dũng mãnh đi vào quán Mộng Điệp. Thanh niên cầm đầu gương mặt tuấn mỹ, thần sắc âm nhu, chính là Tam Tiên Đảo "Tam thái tử" Hoàng Nha.
Trước người của hắn là chúng nữ tử áo đỏ của quán Mộng Điệp vừa sợ vừa giận.
Những người này đột nhiên xông tới, ngăn cản cũng không được.
- Là nơi này sao?
Tam thái tử nhìn qua một tên đệ tử Tam Tiên Đảo.
- Điện hạ, chính là nơi này!
Đệ tử Tam Tiên Đảo được hỏi cằm nhọn mắt chuột trả lời.
- Vậy là tốt rồi.
Tam thái tử cười cười âm hiểm, gật gật đầu.
- Các ngươi là kẻ nào? Nhanh chóng cút ra ngoài. Nếu không quán chủ đi tới thì muộn rồi.
Một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi ngăn ở trước mặt đám người Tam Tiên Đảo, tức giận nói.
- Hàm Hương, xảy ra chuyện gì?
Âm thanh nữ tử từ phía sau truyền tới, một đoàn nữ nhân đi tới. Người đi trước nhất chính là Điệp Vũ Lan. Ở sau lưng nàng chúng nữ tử mặt lạnh như băng, đi theo ra cửa.
- Quán chủ!
Nhìn thấy Điệp Vũ Lan, thiếu nữ chung quanh nhao nhao lui ra bên cạnh.
- Ân?
Tam thái tử nhìn thấy Điệp Vũ Lan, con mắt sáng ngời. Lại nhìn thấy nhiều nữ tử thiên kiều bá mị như hoa như ngọc, bách hoa nộ phóng cùng nhau từ trong quán Mộng Điệp đi ra ngoài, hai mắt của hắn càng tỏa sáng.
Hắn làm tam thái tử Tam Tiên Đảo được sủng ái từ lâu, bên cạnh hắn cũng không thiếu hụt mỹ nữ. Trên thực tế ngay cả thị nữ bên cạnh hắn tư sắc cũng là nhất lưu.
Nhưng nhìn thấy những nữ tử mặt hàm sát khí đi ra ngoài, Tam thái tử hai mắt vẫn tỏa sáng như trước. Mặc dù dùng tầm mắt và kiến thức của hắn cũng phải công nhận các nàng sắc nước hương trời, vạn dặm chọn một, so với nữ tử bên cạnh hắn thì cao cấp hơn nhiều.
- Mỹ nữ nhiều như mây a!
Trong lòng Tam thái tử chậc chậc tán thưởng. Nhưng mà lúc ánh mắt của hắn nhìn qua Lâm Hi thì khẽ giật mình, hơi không vui nhíu mày:
- Tại sao có nam nhân?
Trong quán Điệp Vũ đều là nữ tử, Lâm Hi đứng ở bên cạnh chúng nữ tử giống như hạc giữa bầy gà, phi thường bắt mắt.
- Luyện Khí đệ ngũ trọng, tu vi cũng không sai.
Lâm Hi đứng trong chúng nữ cũng dò xét vị "Tam thái tử" này. Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Hi cảm giác nam tử sắc mặt âm nhu này lúc đánh giá Thượng Quan Dao Tuyết ánh mắt đặc biệt dừng lại thật lâu.
- Hai Pháp Lực Kỳ, sáu Khí Tiên Kỳ, trừ lão giả kia còn lại không đáng lo.
Ánh mắt Lâm Hi đảo qua đám người xông vào, rất nhanh cho ra kết luận.
Sau lưng tên thanh niên này là một đám người mặc quần áo trang sức hải ngoại tiên đảo, trong đó có một lão giả gầy gò, thần thái của hắn giống như đang tham gia náo nhiệt. Rất khó làm cho người ta đặc biệt chú ý tới hắn. Nhưng Lâm Hi cảm giác được lão giả này cực kỳ nguy hiểm, cho hắn cảm giác thâm bất khả trắc!
- Những kẻ này dường như có chuẩn bị mà tới.
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng. Trong bụng có tâm tư xuất hiện.
Điệp Vũ Lan là quán chủ của quán nội y này, nàng không nói gì, Lâm Hi cũng không bao biện làm thay, đành phải quan sát động tĩnh trước.
- Các ngươi thật lớn mật! Quán Mộng Điệp nghiêm cấm nam tử tiến vào, các ngươi dám xông vào?
Điệp Vũ Lan mặt hàm sát khí, tức giận nói ra.
Tuy nàng và Lâm Hi lúc nói chuyện thân thiết như đại tỷ tỷ, đối xử mọi người phi thường đúng mục và hòa ái.
Nhưng lúc này lại bày ra giá đỡ quán chủ, đối phó những kẻ xông vào khí thế tăng cao, một cổ khí độ không giận tự uy xuất hiện.
- Ha ha, vị này có lẽ chính là quán chủ Điệp Vũ Lan nha.
Tam thái tử tiến lên một bước, chắp chắp tay, cười ha hả nói:
- Tại hạ Hoàng Nha, tam thái tử của Tam Tiên Đảo. Cái gọi là tự tiện xông vào chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tuyết Cạnh, đi ra.
Tam thái tử vẫy tay, đám người tách ra, lập tức có một thiếu nữ khoác áo da chồn, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn từ phía sau đi tới, quỳ gối khẽ chào:
- Tuyết Cạnh ra mắt công tử.
Tam thái tử khẽ vẫy tay, lập tức ôm Tuyết Cạnh vào lòng, cười hì hì nói:
- Đây là thị nữ của ta, kỳ thật ta đang chọn quần áo thay cho nàng. Quán Mộng Điệp nếu là chủ quán, cũng không nên cự tuyệt khách nhân ở bên ngoài nha.
Điệp Vũ Lan khẽ giật mình, Tam thái tử nói lời này vượt qua đoán trước của nàng.
Người của Tam Tiên Đảo khí thế hung hăng, không nghĩ tới nhanh chóng chịu thua như vậy. Hơn nữa còn chọn ra lý do đường hoàng.
- Hơn nữa cấm nam tử đi vào. Vậy hắn là thế nào?
Tam thái tử duỗi một ngón tay ra, trực tiếp chỉ vào Lâm Hi sau lưng chúng nữ.
- Thằng này...
Con mắt Lâm Hi nhắm lại nhìn qua nam tử sắc mặt âm nhu này, cho hắn cảm giác không thoải mái. Hắn không nghĩ tới mình không có đứng ra, "Tam thái tử" này ngược lại nhắm chuẩn vào hắn.
Điệp Vũ Lan nghe được Tam thái tử nói thì tức cười.
Xác thực, quán Mộng Điệp là cấm nam nhân đi vào, nhưng mà Lâm Hi là bằng hữu của Thượng Quan Dao Tuyết, đây là chuyện khác. Nhưng những chuyện này nàng không cần giải thích cho tên Tam thái tử biết.
- Ngươi thì biết cái gì, Lâm Hi là bằng hữu của chúng ta. Làm sao giống như ngươi vậy.
Bên người Thượng Quan Dao Tuyết có nữ tử xinh xắn quát lên.
- Ha ha, thì ra là bằng hữu của các vị. Vậy tự nhiên không giống. Nhưng mà tại hạ chọn y phục thay thị nữ, quán chủ chắc không phản đối chứ.
Tam thái tử chắp tay nói.
Thò tay không đánh mặt cười người, thái tử Tam Tiên Đảo bày ra cái cớ chọn y phục cho thị nữ. Điệp Vũ Lan đúng là không thể đuổi hắn được.
- Tuyết Cạnh, ngươi nhìn trúng bộ quần áo này thì tùy tiện chọn đi, công tử hôm nay mua toàn bộ cho ngươi.
Tam thái tử nói.
- Chờ một chút. Ngươi đả thương người của ta thì sao?
Điệp Vũ Lan trầm giọng nói.
Điệp Vũ Lan là người nào, trong tòa thành trì này đã nhìn thấy đủ hạng người. Thanh niên sắc mặt âm nhu trước mặt thoạt nhìn không phải đi ngang qua đơn giản như vậy, chọn mấy bộ y phục là xong.
Tam thái tử cười cười:
- Ha ha, hiểu lầm. Đều là cấp dưới không hiểu chuyện. Trong quá trình xô đẩy bị trầy da, vì tỏ lòng áy náy... Người tới!
- Vâng, công tử.
Rất nhanh có một tên đệ tử Tam Tiên Đảo bưng cái khay bạc tới. Chỉ thấy trên khay có hai viên đan dược màu xanh to như đá cuội, xem xét là thấy phẩm chất bất phàm.
Ngoài ra trong mâm còn có hắc sắc tạp phiến của Tiên Đạo Đại Thương Minh.
- Bởi vì người của ta ngộ thương người của quán chủ, phi thường xin lỗi. Đây là hai viên đan dược mộc hệ, có được năng lực chữa thương cường đại, đồng thời còn có hiệu quả tăng công lực. Hy vọng biểu đạt ý áy náy của ta.
Tam thái tử lộ ra thần thái thân sĩ.
- Tam thái tử này đúng là không đơn giản.
Con mắt Lâm Hi nháy một cái. Nữ tử của quán Mộng Điệp bị thương rất nhẹ, điều tức một chút là xong rồi. Tên thái tử Tam Tiên Đảo này lại dùng thượng phẩm đan dược và hắc thiết tạp phiến bồi thường, hoàn toàn có ý vị ngàn vàng mua xương ngựa, có ý biểu lộ tài lực của mình.
Bồi thường như vậy cũng đã chuẩn bị tốt, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị mà tới. Nếu nói truyền nhân Tam Tiên Đảo không có mục đích thì đánh chết Lâm Hi cũng không tin.
- Cũng không biết mục tiêu của hắn là ai?
Trong nội tâm Lâm Hi vô ý thức xẹt qua, ánh mắt Tam thái tử dừng lại trên người Thượng Quan Dao Tuyết:
- ... Hy vọng ta suy đoán là sai.
Nhìn thấy đệ tử Tam Tiên Đảo mang ra vật phẩm quý trọng như vậy. Thiếu nữ bị thương sắc mặt bất an, vô ý thức nhìn qua Điệp Vũ Lan.
Lâm Hi nhìn ra được thì Điệp Vũ Lan đương nhiên cũng nhìn ra được, ánh mắt của nàng lập lòe như có điều suy nghĩ. Nhưng mà trong nội tâm lại cười lạnh, phất tay.
- Người ta tặng cho ngươi. Ngu sao không cần, ngươi thu đi.
- Vâng, quán chủ.
Nói xong nàng mới tiếp đan dược và hắc sắc tạp phiến.
- Ha ha, vì tỏ lòng áy náy với quán chủ, tại hạ quyết định hôm nay mua toàn bộ đồ vật trong quán Mộng Điệp, mua toàn bộ. Hy vọng quán chủ bỏ qua cho. Hôm nay quấy nhiễu chư vị cô nương có chút bất an. Hơn nữa khó có được gặp nhiều nữ trung hào kiệt ở nơi này, tại hạ vừa gặp đã thương, cũng chuẩn bị lễ vật nho nhỏ cho các vị, không thành kính ý, mong các vị nhận cho.
Vẻ mặt Tam thái tử tươi cười càng đậm.
- Nha.
Điệp Vũ Lan nhíu mày, cũng không nói lời nào. Trong nội tâm âm thầm cười lạnh:
- Ta muốn nhìn thằng này sẽ diễn ra tuồng gì!
- Ba ba!
Tam thái tử vỗ vỗ tay, trong chốc lát một đám người bên ngoài quán Mộng Điệp tuôn vào. Trong tay mỗi người cầm khay ngọc. Trong mâm phóng đặt một gốc cây màu sắc lóng lánh, hình như hải long, tỏa ra hàn khí bức người, thật sự mỹ lệ.
- Hải Long Ngọc Thụ!
Nhìn thấy đồ vật hình san hô này, chúng nữ đều ăn cả kinh. Những vật này chợt nhìn ra đây là san hô dưới đáy biển, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy trung ương của san hô có bóng mờ Hải Long mơ hồ.
Chúng nữ có thân thế bất phàm, liếc cái đã nhận ra được đây là thứ gì.
Loại Hải Long Ngọc Thụ này chỉ ở sâu trong đáy biển, do Hải Long hao hết thọ nguyên và tinh hoa toàn thân thoái hóa chìm vào đáy biển, trải qua thời gian tích lũy mà biến thành.
Nó có ngoại hình như san hô, nhưng kỳ thật bên trong lại ẩn chứa toàn bộ pháp lực của Hải Long Pháp Lực Kỳ, có hiệu quả tăng công lực thật lớn.
Hấp thu một cây "Hải Long Ngọc Thụ" tương đương hấp thu toàn bộ năng lượng của Hải Long đệ ngũ trọng Pháp Lực Kỳ, có thể thật lớn tăng lên người thực lực! Quan trọng hơn là, bởi vì ở sâu trong nước lạnh như băng cho nên tụ tập tinh hoa vào trong "Hải Long Ngọc Thụ", có được công hiệu tránh lo âu và trấn áp ngoại ma.
Đây mới là điểm trân quý nhất của nó.
Rất nhiều cường giả tiên đạo dùng "Hải Long Ngọc Thụ" thủ hộ tâm thần, phòng ngừa lúc luyện công tẩu hỏa nhập ma!
Tam thái tử Tam Tiên Đảo này thoáng cái lấy ra nhiều "Hải Long Ngọc Thụ" như vậy, cho dù Điệp Vũ Lan sớm có chuẩn bị thì trong lòng cũng âm thầm khiếp sợ.
Thái tử Tam Tiên Đảo này nhìn phản ứng của chúng nữ, trong nội tâm âm thầm gật đầu. Lập tức tiếp nhận khay ngọc do thuộc hạ đưa qua, đi lên vài bước tới trước mặt Thượng Quan Dao Tuyết, cúi người:
- Vị tiểu thư mỹ lệ này, đây là do tại hạ đặc biệt chuẩn bị. Gốc Hải Long Ngọc Thụ này chính là tinh hoa của Hải Long Hư Tiên Kỳ hội tụ. Được xưng là vương giả trong Hải Long Ngọc Thụ, cực kỳ hi hữu. Hy vọng ngươi có thể ưa thích.
"Tam thái tử" nói xong, vạch khăn vàng trên khay ngọc ra, lập tức xuất hiện "Hải Long Ngọc Thụ" dưới lớp vải. Hải Long Ngọc Thụ này tỏa ra tiên khí dày đặc.
Hải Long Hư Tiên Kỳ đã có thể hấp thu tiên khí trong hư không. Trong Hải Long có thể gọi là Long Tiên.