- Tốt rồi, Hộ pháp trưởng lão, Hoàng Kim cự đỉnh cùng Pháp kiếm liền trả lại cho hắn đi. Nguyên tuyên phán những tội danh khác của hắn cũng không thể xem như là sai. Bất quá đạo đức bại hoại liền quá lời, Nữ Vương Hấp Huyết kia mặc dù là sủng vật của hắn, nhưng vẫn còn là thân xử nữ. Nói hắn dâm xa hủ bại, ngược lại là ngươi oan uổng hắn rồi.
Người trẻ tuổi áo lam quay đầu lại, nhìn thong quá Hộ pháp trưởng lão ở Tài Quyết phong một cái, nói:
- Tà ma yêu vật, người người phải diệt trừ. Huống hồ Hấp Huyết nữ yêu, bản tính chính là dâm loạn, làm sao có thể xem như oan uổng!
Tuy ngoài miệng không cam lòng, bất quá Phó chưởng môn cũng đã lên tiếng, Hộ pháp trưởng lão cũng không dám rõ rệt không tuân theo. Bàn tay vung lên, Hoàng Kim cự đỉnh cùng một thanh Pháp kiếm trong đó hoành không bay ra, phịch một tiếng, rơi vào trước người Lâm Hi.
Về phần Pháp kiếm của Tào thị huynh đệ, y nguyên rơi vào trong tay hộ pháp trưởng lão.
- Còn dư lại, cũng chỉ có Nữ Vương Hấp Huyết chết oan rồi...
Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông tự lẩm bẩm, đột nhiên, tay áo màu lam giương lên.
- Oanh!
Một đạo quang mang so với mặt trời còn chói mắt hơn gấp trăm ngàn lần đột nhiên từ trong cơ thể hắn bắn ra, trong một chớp mắt liền phóng xạ ức vạn vị diện hư không tìm tòi vô tận hư không.
Ở trong cỗ năng lực đáng sợ này thậm chí còn chứa một cỗ ba động thời gian mờ mịt.
Chỉ là trong một cái nháy mắt, hào quang lóe lên một cái rồi biến mất, cỗ lực lượng vô cùng vô tận như sóng biển này lập tức trở lại đỉnh Tài Quyết phong, nhập vào trong thể nội Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông.
- Tốt rồi, rốt cuộc tìm được máu huyết phân tán trong hư không vị diện của đầu Nữ Vương Hấp Huyết kia của ngươi rồi.
Người trẻ tuổi áo lam xòe năm ngón tay ra, trong lòng bàn tay là huyết dịch lớn chừng quả đấm đang vặn vẹo như có sinh mệnh. Ở trong huyết dịch này, Lâm Hi có cảm giác khí vị quen thuộc.
- Tạp Mễ Lạp!
Tâm thần Lâm Hi kịch chấn, bật thốt kinh hô.
- Coi như là ngươi may mắn, nếu như ngươi nuôi dưỡng là sủng vật loại khác, chỉ sợ là ta cũng bất lực. Bất quá Nữ Vương Hấp Huyết không giống với các yêu loại khác, tính mạng của các nàng là ở huyết dịch, mà không cần quan tâm đến thân thể. Chỉ cần có đầy đủ máu huyết cùng năng lượng, trải qua thời gian dài dằng dặc nàng liền có thể phục sinh trở lại.
Bàn tay của người trẻ tuổi áo lam vũ động một cái, trong nháy mắt, một cỗ tiên khí dũng mãnh tràn vào trong đoàn ám hồng sắc tinh huyết này.
- Chi!
Một tiếng thét vang lên, đoàn huyết dịch này lập tức biến thành một con huyết hồng sắc biên bức, lơ lửng ở bàn tay của người trẻ tuổi áo lam:
- Hiện tại nàng đã bị đánh về hình thái nguyên thủy, cần có thời gian rất dài mới có thể khôi phục lại Nữ Vương Hấp Huyết mà ngươi quen thuộc kia. Hoàng Kim cự đỉnh cùng Pháp kiếm đều có thể trả lại cho ngươi, bất quá Nữ Vương Hấp Huyết này tạm thời vẫn không thể đưa cho ngươi. Ngươi chỉ có thời gian ba tháng, không có thời gian đi phân tâm. Tin tưởng ta, chìm vào nữ sắc đối với ngươi không có lợi. Ta hy vọng ngươi không bị ngoại sự phân tâm, ngày sau tự có chỗ tốt cho ngươi. Chờ ngươi trở thành nội môn đệ tử, Nữ Vương Hấp Huyết này cũng tự nhiên là sẽ trả lại cho ngươi!
Nhìn thấy con huyết hồng sắc biên bức này, đôi mắt quen thuộc kia, trong nội tâm Lâm Hi nóng lên, trong hoảng hốt, tình hình Tạp Mễ Lạp sắp chết đi lại hiện ra trước mắt.
Trong nội tâm Lâm Hi hung hăng co quắp một trận, một cỗ đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân.
- Phó chưởng môn, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Ngày sau Lâm Hi nếu như có thành tựu, tất nhiên hồi báo!
Lâm Hi đứng thẳng người, sâu sắc bái một cái. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Xoay người lại, Lâm Hi hít một hơi thật sâu, nhìn qua Hộ pháp trưởng lão, trong hai mắt màu huyết hồng xẹt qua một tia sát cơ lạnh thấu xương. Hắn hung hăng nói:
- Hộ pháp trưởng lão! Ngươi hôm nay thiên vị, vì nịnh nọt Long Băng Nhan cùng Thần tử sau lưng nàng, đoạt pháp bảo của ta, giết người của ta, còn muốn đưa ta vào chỗ chết, thật sự là khinh người quá đáng! Hôm nay ta không phải là đối thủ của ngươi, không đối phó được ngươi. Nhưng sẽ có một ngày, ta tất sẽ vượt qua ngươi, đem ngươi hoàn toàn chà đạp ở dưới chân, rửa cái nhục của ngày hôm nay!
Thanh âm như chém đinh chặt sắt, lời nói khí phách như hồng chung vàn lên, chấn động thiên địa!
- Cái gì!
Giữa không trung, Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông chấn động, trong mắt cũng xẹt qua một tia khiếp sợ ngoài ý muốn. Lời nói này của Lâm Hi là ngoài dự liệu của hắn, một cái đệ tử Luyện Khí nhất trọng nho nhỏ rõ ràng dám đứng trước mặt một vị Phó chưởng môn cùng một vị trưởng lão nói muốn rửa sạch sỉ nhục.
Cái này cần khí phách lớn bao nhiêu mới dám nói ra những lời này!
- Ngươi là muốn chết!
Hộ pháp trưởng lão giận tím mặt, thần sắc của lão tái nhợt, gương mặt đều vặn vẹo lên, thanh âm vang vọng cả trời đất.
- Ngươi quả nhiên là ngỗ nghịch vô pháp vô thiên, rõ ràng ở trước mặt ta dám làm càn như thế! Ta hôm nay lại đem ngươi đánh chết ở đây, nhìn ngươi lấy cái gì đến rửa sạch sỉ nhục!
Hộ pháp trưởng lão gần đây quen sống trong nhung lụa rồi, trưởng lão trong phái có ai mà không kinh nể ba phần. Lâm Hi chỉ là một đệ tử nho nhỏ, rõ ràng lại ở trước mặt Phó chưởng môn nói muốn đem hắn chà đạp ở dưới chân. Đây quả thật là lão hổ bị chuột nhổ râu, vô cùng nhục nhã a!
- Oanh!
Chân khí trong cơ thể Hộ pháp trưởng lão lay động, một cỗ lực lượng mênh mông bành trướng mãnh liệt, tựu muốn đem Lâm Hi bóp chết dưới tay.
- Đã đủ rồi!
Người trẻ tuổi áo lam vung bàn tay lên, hư không vị diện tựa như sinh ra vô số vết nứt, sinh sinh đem hủy diệt chân khí của Hộ pháp trưởng lão kích động ra ngoài, tiêu diệt vô hình.
- Lâm Hi, ta rất thưởng thức thái độ của ngươi. Bất quá, khuyên ngươi trước khi không có thực lực, không nên nói loại lời này.
Người trẻ tuổi áo lam nhìn qua Lâm Hi, thản nhiên nói.
- Hừ! Phó chưởng môn, ngài không phải đã nói, chỉ cần thực lực đủ cường đại, có thể chà đạp cùng bỏ qua tất cả pháp tắc của Thế giới tiên đạo sao? Loại chà đạp này chẳng lẽ không kể cả các trưởng lão trong môn phái sao?
Lâm Hi trầm giọng nói.
Người trẻ tuổi áo lam ngẩn người, lập tức cười ha hả:
- Ha ha ha, quả nhiên là trẻ con dễ dạy! Không tệ, chỉ cần thực lực ngươi nghịch thiên, ngươi có thể bỏ qua tông quy giới luật, đem bất kỳ trưởng lão, đại trưởng lão, thái thượng trưởng lão, kể cả chưởng môn, chà đạp ở dưới chân. Đương nhiên, trong chuyện này, cũng kể cả Hộ pháp trưởng lão!
Oanh!
Vừa dứt tiếng, một vệt kim quang phóng lên trời, tiên khí cuốn một cái, tùy tùy tiện tiện đem Hộ pháp trưởng lão quấn vào bên trong, biến mất không thấy gì nữa.
- Lâm Hi, nếu quả thật có một ngày như vậy, bổn tọa sẽ vô cùng chờ mong. Ha ha ha...
Thanh âm cười to quanh quẩn trên trời. Phó chưởng môn Thần Tiêu cùng với hộ pháp trưởng lão đã biến mất không còn tăm tích, chỉ còn một người Lâm Hi.
- Lâm Hi, ngươi làm sao rồi!
Cấm âm kết giới vừa biến mất, mấy đạo nhân ảnh lập tức lướt tới. Đúng là Thanh Liên thánh nữ cùng Thượng Quan Dao Tuyết.
Thượng Quan Dao Tuyết tuy bị một chưởng đánh bay, nhưng rõ ràng không có tổn thương gì lớn, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Giống như trước khi lúc hộ pháp trưởng lão xuất thủ, đột nhiên cải biến chủ ý vậy.
Bất quá trên mặt của nàng y nguyên có chút máu ứ đọng với trầy da, nhưng là tại lúc rơi xuống đất mà bị thương đấy.
- Lâm Hi, ngươi không sao chứ?
Vẻ mặt Thượng Quan Dao Tuyết ân cần hỏi thăm.
- Ta không sao.
Lâm Hi thu hồi pháp khí cùng pháp kiếm trên mặt đất, nhìn qua hai người, lộ ra một tia thần sắc cảm tạ. Chỉ là ai cũng có thể cảm thụ được, trong tâm thần hắn đang cực kỳ mệt mỏi:
- Sư tỷ, Dao Tuyết, ta muốn yên lặng một chút. Qua một thời gian ngắn, ta lại đi tìm các ngươi.
- Thế nhưng mà ngươi...
Thượng Quan Dao Tuyết còn muốn nói điều gì, bất quá lại bị Thanh Liên thánh nữ kéo lại. Nàng vô cùng minh bạch, Lâm Hi trải qua lần đại nạn này, trên mặt tâm thần tất nhiên đã bị trùng kích thật lớn, cần yên tĩnh một chút.
- Dao Tuyết, lại để cho hắn yên tĩnh một mình đi.
Thanh Liên thánh nữ nói xong, xoay người lại, nàng nhìn Lâm Hi một cái thật sâu:
- Lâm sư đệ, ngươi nếu là có gì cần, cứ mở miệng, ta có thể giúp đỡ được thì tất nhiên sẽ hỗ trợ.
- Sư tỷ, đa tạ!
Thân hình Lâm Hi nhoáng một cái, lập tức nhảy vọt mà xuống, trong một chớp mắt, hóa thành một điểm đen, biến mất ở không trung.
Thanh Liên thánh nữ nhìn qua chỗ hư không Lâm Hi biến mất, trong mắt lóe lên một tia hào quang khác thường.
Lúc Thanh Liên vừa mới nhìn thấy Lâm Hi, chẳng qua còn là cảm thấy hắn có chút đặc thù, nhưng cũng không nghĩ tới, trên người hắn lại có bí mật lớn như vậy, ngay cả trưởng lão cùng Phó chưởng môn trong tông đều bị kinh động.
Phải biết nàng tuy đứng vào hàng thánh nữ, nhưng cho đến bây giờ, còn căn bản chưa nhìn thấy qua Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông. Những đại nhân vật kia không phải đơn giản có thể nhìn thấy như vậy. Nhưng bây giờ lại vì Lâm Hi mà từ chỗ sâu trong thời không đi ra.
Có lẽ Lâm Hi chính mình còn chưa ý thức được, nhưng Thanh Liên thánh nữ đã cảm giác nhạy cảm đến, thiếu niên 17, 18 tuổi này, hết thảy trên người, từ hôm nay trở đi, đều lộ ra vẻ không giống với lúc trước.
Hắn đã bước lên một con đường hoàn toàn khác với mình!
- Dao Tuyết, đi thôi!
Thanh Liên thánh nữ khẽ hít một hơi, phát ra một cỗ chân khí xoay quanh Thượng Quan Dao Tuyết, biến mất không còn tăm tích.
...
Lâm Hi cũng không biết là mình như thế nào mà trở lại được gian phòng.
Trong phòng lãnh lãnh thanh thanh, ngoại trừ Lâm Hi ra, thật sự không còn ai khác nữa rồi. Lúc có Nữ Vương Hấp Huyết Tạp Mễ Lạp, Lâm Hi còn không cảm giác được, nhưng lúc này nàng không có ở đây, Lâm Hi mới giật mình phát hiện, vị Nữ Vương Hấp Huyết lãnh diễm cao quý này nghiễm nhiên đã trở thành một bộ phận sinh mạng của mình.
Loại quan hệ này đã siêu việt quan hệ khế ước giữa hai người.
Đần độn u mê, Lâm Hi ngã xuống giường, trầm lắng ngủ đi.
Ngay tại lúc tâm thần Lâm Hi mỏi mệt, chìm vào giấc ngủ, Thần Tiêu sơn lại không bình tĩnh như vậy.
- Ầm!
Long Băng Nhan trở lại bên trong đại điện, một chưởng liền đánh vỡ mổ cái ghế đàn mộc. Nàng ở trước mắt người khác bất động thanh sắc, nhưng khi trở lại bên trong đại điện mới hiển lộ ra phẫn hận trong nội tâm.
- Đáng chết, đạo thống của Thánh Hoàng thượng cổ sắp có được, rõ ràng rơi vào trên người của hắn!
Lúc này Long Băng Nhan sao lại không rõ, chính mình để cho Long Đan Ny đến Ngũ Lôi Phái tìm tòi, điều tra Bảo tàng Thánh Hoàng, liền rơi vào trên người Lâm Hi.
- Không thể tưởng được, lòng dạ tiểu tử này rõ ràng lại sâu như vậy, giả ngây giả dại nhiều năm, ngay cả ta đều bị hắn lừa gạt rồi, cho là công lực của hắn tẫn phế.
Long Băng Nhan còn không biết, Lâm Hi lúc này không phải là Lâm Hi lúc trước nữa. Chưởng môn Ngũ Lôi Phái sớm đã thay người, nàng còn tưởng rằng, chính mình bắt nhầm người. Buông tha Lâm Hi, bắt nhầm Lâm Như Vân.
- Sư tỷ, làm sao bây giờ? Có muốn hay không chúng ta phái người đi Ngũ Lôi sơn, bắt người của Ngũ Lôi Phái đến áp chế Lâm Hi, giao ra Bảo tàng Thánh Hoàng?
Lý Vô Cơ do dự một chút, hỏi.
- Lý Vô Cơ, rốt cuộc là ngươi điên rồi hay ta điên rồi? Nhiều người trên Thần Tiêu Tông nhìn như vậy, ngay cả Phó chưởng môn đều bị kinh động. Chúng ta bây giờ đi bắt người, áp chế Lâm Hi giao ra thượng cổ bảo tàng, ngươi nói Phó chưởng môn là xử trí Lâm Hi, hay là xử trí ta? Hay hoặc là để cho ta đến xử trí ngươi sao?
Long Băng Nhan lạnh giọng nói.
- Sư tỷ.
Lý Vô Cơ lập tức cúi đầu xuống, biết rõ Long Băng Nhan đang trong cơn thịnh nộ, không dám chống đối nàng.