Dùng địa vị cầm đầu của "Thái Nhất Tông", môn nhân đệ tử có loại cảm giác ưu việt này cũng là chuyện đương nhiên.

- Nếu Phong Bạo Đại Thế Giới có thể rút thân ra, hai Đại Thế Giới này chỉ sợ sẽ có chiến tranh lớn.

Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.

Hắn đọc qua một ít điển tịch của Phong Bạo Đại Thế Giới, Phong Bạo Đại Thế Giới phân thành hai đại trận doanh, một cái là Phong Hệ tu sĩ, một cái là Không Gian Hệ tu sĩ, giữa song phương có khoảng cách cực lớn...

Cường giả đỉnh cấp khổng lồ khiến cho Phong Bạo Đại Thế Giới cực kỳ có tính xâm lược, điểm này, trong các điển tịch Lâm Hi đọc được ở thế giới này có thể cảm giác được rất rõ ràng, cơ hồ không chỗ nào không có.

- Sư huynh, đi theo ta, ta mang người đi một vòng, làm quen một chút. Sau đó ngươi cứ tùy ý.

Tên đệ tử Thái Nhất Tông kia nói xong, lại dẫn Lâm Hi đi sáng hướng khác.

Lâm Hi cũng không nói chuyện, một bên theo hắn đi dạo, quan sát phân bố phòng thủ nơi này, một bên đánh giá cẩn thận cấm chế thương khung cực lớn hơn sáu nghìn trượng kia, bất động thanh sắc tìm lấy khe hở cấm ấn trong đó.

Xuyên thấu qua phong ấn cực lớn, Lâm Hi có thể cảm giác được chấn động của vết nứt không gian khổng lồ bên trong, tựa hồ như bên trong có năng lượng xung đột cực lớn vậy.

Phong ấn nếu hoàn hảo thì không thể nào cảm nhận được không gian chấn động mãnh liệt bên trong. Đối với Lâm Hi mà nói, cái này nói rõ cấm chế khủng bố mà Thái Nhất Tông bố trí xuống quả thật có sơ hở.

Vấn đề duy nhất là các cường giả của Thái Nhất Tông tựa hồ đang một mực tu bổ những khe hở này. Cho nên từ bề ngoài thì Lâm Hi cơ hồ không cảm giác được khe hở rõ ràng nào cả. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Phải tìm được những khe hở buông lỏng trên phong ấn...!

Lâm Hi trong nội tâm xẹt qua một ý niệm trong đầu.

-... Tốt rồi sư huynh, không sai biệt lắm có bộ dáng như vậy.

Một hồi thanh âm quen thuộc từ bên tai truyền đến, Lâm Hi lúc này mới phát hiện, nguyên lai bất tri bất giác rõ ràng đã đi được một vòng.

- Ah!

Lâm Hi phục hồi tinh thần lại:

- Đa tạ sư huynh.

Lâm Hi liếc nhìn chung quanh, sau đó không chút do dự đi nhanh tới cấm chế cực lớn ở trung ương, bộ pháp hắn cực nhanh, dưới chân như Súc Địa Thành Thốn vậy, chỉ mấy hơi thở thì đã cách phong ấn chưa đầy 30 trượng.

- Chờ một chút!

Một màn này khiến tên đệ tử Thái Nhất Tông ở phía sau sắc mặt đại biến, tràn đầy lo lắng.

- Làm sao vậy?

Lâm Hi vẻ mặt mỉm cười, quay đầu, không chút để ý nói.

- Sư huynh, đó là Cấm khu. Đệ tử trấn thủ chúng ta cũng không thể tới gần. Tất cả cấm chế, đều do các trưởng lão bảo hộ.

Đệ tử Thái Nhất Tông sau lưng vội vàng nói.

- Vậy sao? Đã biết.

Lâm Hi cười cười, lúc nói chuyện, dưới chân lại không dừng lại, lúc nói hai ba câu đã chạy tới trên phong ấn, nơi một sơ hở yếu ớt.

- Đứng lại, ngươi có biết quy củ không? -- trở về!

Nơi cách mặt đất hơn một ngàn trượng, một gã trưởng lão Thái Nhất Tông xếp bằng ở mặt ngoài cấm chế cảm giác được khí tức của Lâm Hi, bỗng nhiên uy nghiêm mở to mắt, ánh mắt sắc bén kia cơ hồ muốn xé người thành mảnh nhỏ.

- Ha ha.

Lâm Hi nhìn qua phía trên, cười cười. Đến đây rồi hắn cũng không cần phải che dấu nữa, thanh âm ù ù, vang vọng hư không:

- Không có ý tứ, chỉ sợ khiến các ngươi thất vọng rồi!

- Xích Long Đại Tiên Thuật!

Lâm Hi không hề giữ lại, đan điền chấn động, tiên khí toàn thân hóa thành Xích Long tiên khí, dũng mãnh tràn vào "Thiên Địa Luân Hồi Ấn", dùng sức vung mạnh, hung hăng nện lên phong ấn cực lớn.

Răng rắc!

Một tiếng rạn nứt thanh thúy, trên phong ấn cực lớn, đạo sơ hở yếu ớt nhất vừa được tu bổ kia bị Lâm Hi đột nhiên đánh bay.

Ông! --

Sau một khắc, Lâm Hi nắm chặt một quả yêu hạch Tiên Đạo Cảnh, một cổ yêu khí nồng đậm, phóng lên trời:

- Mang bọn ta trở về đi! --

Yêu khí đậm đặc hóa thành sóng âm, đánh vào sâu trong khe hở vị diện.

Một màn này, đột nhiên xuất hiện, tên đệ tử Thái Nhất Tông mang Lâm Hi vào sợ ngây người, mặt như màu đất. Yếu khí phóng lên trời cũng kinh động các trưởng lão Thái Nhất Tông trấn thủ nơi này.

- Đáng chết, hắn là Yêu tộc!

- Vậy mà khiến một tên Yêu tộc lẫn vào.

- Giết hắn đi, tuyệt đối không thể để cho bọn hắn trở về!

......

Trên phong ấn sáu ngàn trượng, một đám trưởng lão Thái Nhất Tông mơ màng bừng tỉnh từ trong nhập định, da mặt co rúm, trên người vọt lên một cổ khí tức đáng sợ kinh thiên động địa.

Những trưởng lão Thái Nhất Tông này, toàn bộ đều là nhân vật Tiên Đạo tam trọng, tứ trọng, ngũ trọng, thậm chí chỗ cao nhất, còn có một gã Tiên Đạo thất trọng đáng sợ.

Nếu không phải Lâm Hi thực lực tăng vọt, đạt đến Tiên Đạo nhị trọng Đại Thiên Cảnh thì ngay cả năng lực đứng thẳng trước mặt bọn họ cũng không có.

- Tiểu tử không biết sống chết, để mạng lại!

Một tiếng khủng bố từ chỗ cao nhất trên phong ấn truyền đến, lạnh như băng, khiến người không rét mà run.

Răng rắc!

Thiên Địa tối sầm lại, Phong Vân biến sắc, một bàn tay cực lớn, to lớn không gì sánh được, dùng xu thế thái sơn áp đỉnh từ trên không trung hơn sáu nghìn trượng đè xuống, tựa như đập một con muỗi mà chụp về phía Lâm Hi.

Dù Lâm Hi to gan lớn mật, lúc này cũng không khỏi sinh lòng khủng bố, hoảng sợ biến sắc.

- Đút tổ ong vò vẽ!

Lâm Hi một tay véo nhanh Tiểu Động Thiên Pháp Khí trong ngực, nếu cần thiết, coi như trốn vào hư không, bồng bềnh trong Hắc Ám vũ trụ cũng phải mạo hiểm thử một lần rồi.

Ầm ầm!

Thời khắc nguy hiểm, Lâm Hi đột nhiên cảm giác được trong phong ấn đột nhiên phát ra một cổ chấn động cực lớn, cỗ chấn động mạnh mẽ này không hề thua kém tên trưởng lão Tiên Đạo thất trọng của Thái Nhất Tông kia chút nào.

Lê-eeee-eezz~!! --

Trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng rít bén nhọn đột nhiên từ trong cái khe Lâm Hi đánh nứt bắn ra, rung động toàn bộ không gian.

- Chu Long nói không sai, thật sự đến rồi!

Lâm Hi mừng rỡ trong lòng.

Ầm ầm!

Không đợi Lâm Hi kịp phản ứng, một cổ yêu khí khổng lồ, che khuất bầu trời, bài sơn đảo hải, trong nháy mắt xỏ xuyên qua vết nứt không gian trên phong ấn, bao phủ lấy Lâm Hi và Chu Long bị hắn thả ra.

- Chạy đi đâu!

Một tiếng rống giận dữ như sư tử từ không trung rơi xuống, bàn tay cực lớn liên hợp với mấy chục cổ tiên khí cường hoành dùng thế lôi đình vạn quân từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, hung hăng đè xuống. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, đại địa chấn động, bụi đất tóe lên trăm trượng, nhưng vẫn đã muộn.

Ông!

Tiếng lôi minh ù ù chui vào tai, Lâm Hi trước mắt một mảnh lờ mờ, chỉ cảm thấy một cổ yêu khí vô cùng mênh mông bao lấy mình, túm nhập hư không, ở trong không gian chấn động đỉnh phong vô tận cấp tốc lui về phía sau.

Oanh!

Quang ảnh vô tận biến ảo, giống như chỉ có một giây, lại giống như đã qua vô số năm, một cổ hồng lưu màu xanh truy đuổi phía sau, nhưng khoảng cách lại càng ngày càng xa, dưới chân truyền ra một hồi rung mạnh ầm ầm, Lâm Hi cảm giác bốn phía rốt cục cũng dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play