Lâm Hi tâm niệm vừa động, liền ngưng tụ ra một tòa địa hình sa bàn của "Phong Bạo Đại Thế Giới", sau đó lựa chọn một phương hướng, lướt nhanh đi.
Địa hình "Phong Bạo Đại Thế Giới" khắp nơi đều lộ ra một cổ hương vị tục tằng, đây là kết quả do Phong Bạo không ngừng đánh bóng.
Lâm Hi xuyên qua lục địa trực tiếp xông tới nơi đối ứng với "Sa bàn". Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên một loại cảm giác kỳ dị từ trong nội tâm truyền đến.
- Đây là...
Lâm Hi lắp bắp kinh hãi, cúi đầu xuống, nhìn về phía vị trí lồng ngực. Đó là một loại cảm giác rất kỳ dị, giống như có một sinh vật đang nhảy nhót vậy.
Lúc bắt đầu còn không rõ ràng, nhưng càng đến gần hướng này, loại liên hệ kỳ dị trong nội tâm này lại càng thêm mãnh liệt.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Lâm Hi giật mình nói.
- Khò khè khò khè, khò khè...
Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hi, nơi ngực hắn một đoàn bạch quang nhàn nhạt, lớn chừng ngón cái.
Bạch quang du động, rất nhanh chui ra khỏi ngực Lâm Hi. Nhìn kỹ lại, nguyên lai đó là một đầu "Chu Long" lớn chừng móng tay, dáng điệu thơ ngây chân thành.
Ở trên người của nó, Lâm Hi cảm giác được một cổ khí tức nhàn nhạt quen thuộc.
- Chu Long?
Lâm Hi vẻ mặt giật mình.
"Chu Long" là một loại sinh vật kỳ dị của Yêu Tộc Đại Thế Giới, Lâm Hi chưa từng đi "Yêu Tộc Đại Thế Giới", nhưng lại biết một yêu tộc "Chu Long".
Đầu "Tiểu Chu Long" phân thân trước mắt này là đầu Yêu tộc "Chu Long" Hư Tiên dáng điệu ngây thơ chân thành mà Lâm Hi đã kết giao ở Tử Vong Hắc Hỏa Sơn mấy năm trước lưu lại trong cơ thể hắn.
Lúc đó nó còn nói, nếu như Lâm Hi bước vào khu vực Yêu tộc, nó sẽ bằng vào cái này đoàn tinh khí phân thân này sinh ra cảm ứng, cũng tiện tiếp đãi.
- Nó sao lại xuất hiện chỗ này!
Lâm Hi trong nội tâm kinh ngạc.
Nơi này cũng không phải Yêu Tộc Đại Thế Giới, phân thân Chu Long tặng cho hắn để liên hệ theo đạo lý tuyệt đối không thể sinh ra cảm ứng. Trừ phi... Đang nghĩ ngợi, "Tiểu Chu Long" trên bầu trời đã lay động vài cái, hào quang ảm đạm, lộ ra dấu hiệu tán loạn.
- Nó gặp phải nguy hiểm!
Lâm Hi trong nội tâm không do dự nữa, chân khí cuồn lên, bao lấy Tiểu Chu Long, đồng thời bắn về hướng nó chỉ.
......
- Bắt lấy nó!
- Ngươi không chạy được đâu!
Trên cả vùng đất, hai gã cường giả Thánh Vương cấp mặc đạo bào Thái Nhất Cung đang đuổi theo một đầu Chu Long yêu khí đung đưa.
- Chết tiệt, chết tiệt..., lần này không về được rồi!
Chu Long vẻ mặt hoảng sợ, toàn thân đều đang run rẩy. Nó có thể hiển hóa thân người, nhưng lại bị tu sĩ nhân loại sau lưng đánh ra nguyên hình.
Hai người tu luyện đều là kiếm đạo đáng sợ, mỗi một kiếm đều có thể lưu lại trên người nó một dấu vết thật sâu, nếu không phải khoảng cách song phương đủ xa, uy lực kiếm khí bị suy yếu nhiều thì trúng phải một kiếm thôi đã bị chém thành hai đoạn rồi.
Dù là như thế, trên thân Chu Long cũng đã lộ đầy thương tích.
Trong nội tâm, một loại cảm giác kỳ dị nổi lên, Chu Long cũng không kịp nghĩ lại, bá thoáng một phát, bắn nhanh về hướng cảm ứng được.
- Nơi này đã sớm là thiên la địa võng, những dị loại các ngươi trốn không thoát đâu!
Hai gã Thánh Vương Thái Nhất Tông đằng sau thấy Chu Long vẫn còn liều mạng chạy trốn, cũng trở nên hung ác, mãnh liệt cắn răng một cái:
- Liệt Không Kiếm đạo!
Ầm ầm!
Một đạo kiếm khí màu xanh mịt mờ rộng rãi phóng lên trời, xoẹt thoáng một phát mở ra hư không như xé rách trang giấy, mãnh liệt chém về phía Chu Long đang chạy trốn.
Một kiếm hoàn toàn khác với kiếm đạo của hai người lúc trước, có một loại hương vị đường hoàng đại khí, treo cao hư không, chấn nhiếp tứ phương, rõ ràng là kiếm đạo có một không hai của Thái Nhất Tông.
Phàm có thể tu tập kiếm đạo đều là đệ tử siêu phàm, bởi vậy thực lực cũng rất mạnh.
Một kiếm này trực tiếp bao phủ Chu Long, trực tiếp muốn xé rách nó thành phấn vụn.
Ầm ầm!
Trong khoảng cực ngắn, hư không chấn động, một đạo kiếm khí sáng chói mịt mờ, càng thêm đường hoàng đại khí, cũng càng thêm tồi thiên liệt địa, chỉ chợt lóe, đã đột nhiên từ chỗ rất xa bắn tới, đánh cho đạo Liệt Thiên Kiếm khí đuổi theo phía sau kia thành phấn vụn.
- Ah! --
Hét thảm một tiếng, đệ tử Thái Nhất Tông phát ra kiếm khí ngay cả chạy trốn cũng không được, trực tiếp cả người mang kiếm, bị kiếm khí của Lâm Hi khuấy thành phấn vụn giữa không trung.
Ông!
Tiếng gió rung động, trong tràng liền nhiều hơn một thân ảnh.
- Sư huynh! --
Lúc này, tên Thánh Vương Thái Nhất Tông may mắn còn sống sót kia mới phát ra một tiếng thét không dám tin kinh thiên động địa.
- Hỗn đãn, ngươi, ngươi là người nào? -- Đệ tử Thái Nhất Tông ngươi cũng dám giết, ngươi gây ra tai họa lớn rồi, ngươi, ngươi nhất định phải chết, không ai cứu được ngươi đâu!
Tên đệ tử Thái Nhất Tông may mắn còn sống sót kia hai mắt đỏ bừng, trong mắt sát cơ trận trận, giận dữ kêu lên:
- Không chỉ ngươi, mà tất cả thân thích, người nhà, thầy trò của ngươi đều phải chết sạch. Truy sát lệnh của Thái Nhất Tông, chân trời góc biển, ngươi cũng phải chết không có chỗ chôn.
- Vậy sao?
Lâm Hi cười cười, không thèm để ý. Tên đệ tử Thái Nhất Tông này rõ ràng cho hắn là người của Phong Bạo Đại Thế Giới:
- Truy sát lệnh của Phong Bạo Đại Thế Giới các ngươi đối với ta cũng không có nghĩa gì!
- Cái gì? Ngươi...
Tên đệ tử Thái Nhất Tông kia nghe vậy thần sắc đột biến, ẩn ẩn nghĩ tới điều gì đó, trên mặt hiện ra thần sắc kinh nghi.
Lâm Hi cũng lười nói nhiều, bàn tay duỗi ra, ầm vang một tiếng, trực tiếp đánh chết.
Dùng tu vi Đại Thiên Cảnh của hắn hiện giờ, muốn giết một tên Thánh Vương thật sự rất dễ dàng.
Bá!
Bàn tay khẽ nhiếp, Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại và một kiện đạo bào Thái Nhất Tông của hai gã Thánh Vương Thái Nhất Tông đã đến trên tay hắn.
- Đạo bào này, nói không chừng lúc nào đó sẽ có chỗ dùng đến.
Lúc thu lấy đạo bào Thái Nhất Tông, Lâm Hi tâm niệm vừa động, liền ném vào trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại".
- Chu Long!
- Chu Long!
Lâm Hi vừa quay người liền dở khóc dở cười, hắn bên này giết hai gã đệ tử Thái Nhất Tông, Chu Long rõ ràng còn đang chạy, hơn nữa cũng chạy được khoảng cách không ngắn rồi.
- Tên ngốc này!
Lâm Hi lắc đầu bật cười, tung người kia, nhanh chóng đuổi theo ngăn trước người hắn.
- Tốt rồi, Chu Long, bọn hắn đã bị chết. Không cần chạy nữa đâu. nguồn TruyệnFULL.vn
Lâm Hi lắc đầu, bật cười nói.
- Cái gì, chết rồi hả?!
Chu Long lúc này mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn qua Lâm Hi, nhẹ nhàng thở ra, nhưng rất nhanh đã vừa sợ vừa nghi.
- Sao hả? Không nhận ra ta sao?
Lâm Hi cười nói.
- Lâm... Lâm Hi, ngươi là Lâm Hi?
Chu Long ngơ ngác nói, vẻ mặt không thể tin.
- Ân.
Lâm Hi nhẹ gật đầu.
- Không có khả năng!
Chu Long ngược lại càng thêm hoảng sợ, lui về phía sau mấy bước, bộ dạng không thể tưởng tượng nổi:
- Đây chính là một nơi phi thường bí ẩn của Yêu Tộc Đại Thế Giới chúng ta, ngươi sao có thể xuất hiện chỗ này được?
- Yêu Tộc Đại Thế Giới?