- Ta muốn giết ngươi, tuyệt đối không phải vì Long Băng Nhan, mà là vì nhân tư phế công, bởi vì bản thân ngươi đã nguy hại đến Thần Tiêu Tông, càng phá hủy sự ổn định của toàn bộ Tiên Đạo Đại Thế Giới!

- Một khi Tiên Giới đại chiến, đến lúc đó phải chết bao nhiêu người. Ngươi gây ra tai họa lớn như vậy, lập nhiều bao nhiêu công lao cũng vô dụng. Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái bên kia thịnh nộ khó thở, tất nhiên họa do ngươi gây ra phải do người khác đến chống. Vì lợi ích tông phái, cũng chỉ có thể hi sinh ngươi thôi.

- Ngươi dám!

Lâm Hi hai mắt trợn lên, quát lên một tiếng lớn, tức sùi bọt mép.

- Hừ, không có gì không dám cả. Chỉ bằng ngươi tư nuôi dâm tà yêu vật, bại hoại gia phong Tiên Đạo, tu luyện tuyệt học Địa Ngục, cấu kết với đệ tử Ma Đạo cũng đủ để khiến ngươi phải chết rồi. Giết ngươi xong, ta lại bẩm báo cho Chưởng môn, tin rằng Chưởng môn cũng không thể nói gì hơn. -- ngươi hãy nhận mệnh đi!

Thần Tử lãnh khốc nói, thanh âm chưa dứt đã ngang nhiên ra tay.

Ầm ầm!

Thiên dao địa chấn, tiên khí cuồn cuộn phóng lên trời, trong tiên khí kia, một đại thủ băng diệt hàng tỉ hư không, che khuất bầu trời, thoáng một phát chụp về phía Lâm Hi. Nên nói thì từng cái nói rõ, nên động thủ lại không chút nương tay. "Thần Tử" không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã là lôi đình vạn quân, không hề nhân từ.

- Ngươi dám!

Lâm Hi kinh sợ nảy ra, hắn hai mắt trợn lên, hốc mắt phịch một tiếng tạc chảy ra máu. Trong "Thời Không Chủ Thành" đệ tử đông đảo, còn có trưởng lão hội tụ, hắn tuyệt đối thật không ngờ, "Thần Tử" thật sự dám động tay.

Đây quả thực là coi trời bằng vung tới cực điểm.

- Phá cho ta!

Sống chết trước mắt, dù biết rõ chênh lệch cực lớn, Lâm Hi cũng chỉ có liều chết đánh cược một lần. Đan điền của hắn chấn động, chín đại Đạo Quả hội tụ thành "Đồ lục" cực lớn, xen lẫn lôi điện, hỏa diễm, băng hà, ma khí, long cương..., phác thiên cái địa, trút xuống.

- Bọ ngựa đấu xe!

Thần Tử cười lạnh một tiếng.

Ầm ầm!

Song phương còn chưa tiếp xúc, đồ lục mà Lâm Hi bay ra liền ầm vang một tiếng, bị uy áp cường đại của Tiên Ma đại thủ kia đánh rách tả tơi tả.

Phanh!

Đại địa chấn động, đất thạch vẩy ra, Lâm Hi đi đứng răng rắc một tiếng, trực tiếp bị cái cổ áp khí kia đập lún vào đất, mặt đất dưới chân ầm vang một tiếng vỡ ra một khe hở lớn.

- Nhận mệnh đi!

Thanh âm ù ù quanh quẩn tứ phương, bàn tay lớn vỗ, ngay khi Lâm Hi sắp chết dưới tay "Hình chiếu phân thân" của Thần Tử thì đột nhiên một tiếng ầm vang, một đạo chân khí cuồng mãnh ngang trời tới, vượt qua không gian trùng trùng điệp điệp đánh vào trong tĩnh thất.

Nhưng lực lượng của Thần Tử há dễ ngăn cản như vậy, một tiếng ầm vang, chân khí cuồng mãnh kia bị đại thủ của Thần Tử đập cho chia năm xẻ bảy.

- Hiểu Nhật trưởng lão?! Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thần Tử một kích đắc thủ, ngược lại sắc mặt đại biến, mang theo tức giận nói.

"Hiểu Nhật trưởng lão" một chưởng này vốn không phải ngăn cản hắn, mà là tới cứu người.

Thần Tử tuy rằng đánh nát, nhưng trên mặt đất đâu còn Lâm Hi nữa.

- Thần Tử bớt giận, Lâm Hi không thể giết.

Tĩnh thất sớm đã sụp đổ, ở trước mặt Thần Tử trước mặt, một lão giả khí độ khiếp người ứng đấy, đúng là "Hiểu Nhật trưởng lão". Hắn một tay phụ ở sau lưng, đang cầm lấy thân thể Lâm Hi, ngón trỏ tay phải không để lại dấu vết nhẹ nhẹ điểm trúng vào huyệt hôn mê của Lâm Hi.

Sau khi xảy ra đại sự như vậy còn trông cậy vào Lâm Hi có thể bình tĩnh, đó là không có khả năng. "Hiểu Nhật trưởng lão" hiểu rất rõ địa vị hiện giờ của Thần Tử trong tông.

Dùng tính tình của Lâm Hi, nếu lại chọc giận "Thần Tử", hắn muốn giúp cũng không dễ dàng gì.

- Thần Tử, Lâm Hi dù sao cũng là quan môn đệ tử của Chấp Pháp Điện Hình Tuấn Thần trưởng lão, lại lập được công lao trong lần kịch biến này. Về tình về lý, ngươi giết hắn đi như vậy đều không quá phù hợp. Sẽ khiến cho đệ tử khác trái tim băng giá. Không bằng, không bằng xem trên mặt mũi của lão phu, chuyện này giao cho Chưởng môn xử lý, ngươi thấy thế nào?

"Hiểu Nhật trưởng lão" thanh âm tận lực nhu uyển, không chọc giận "Thần Tử". Thân là người đứng đầu hơn vạn đệ tử Thần Tiêu Tông, "Chưởng môn nhân" tương lai, Thần Tử từ trong thực chất đã lộ ra một cổ cao ngạo, ăn mềm không ăn cứng, chọc giận hắn tuyệt đối không có lợi.

"Thần Tử" nhìn qua "Hiểu Nhật trưởng lão", sắc mặt biến ảo bất định. Xem tư thế của "Hiểu Nhật trưởng lão", rõ ràng là muốn dùng thân thể bảo vệ Lâm Hi.

Trừ phi hắn giết luôn "Hiểu Nhật trưởng lão", bằng không chỉ sợ rất khó từ trong tay Hiểu Nhật trưởng lão giết chết Lâm Hi.

"Thần Tử" tự hỏi tuy rằng cao ngạo, trong mắt không chứa bao nhiêu ngươi. Nhưng cũng không coi trời bằng vung đến mức giết lung tung trưởng lão bổn môn, đặc biệt là hắn và "Hiểu Nhật trưởng lão" còn không có thù hận gì nữa.

- Hiểu Nhật trưởng lão, ta chỉ hỏi ngươi một câu, đây là ý thật sự của ngươi sao? Sau khi ta đã cứu Thời Không Chủ Thành?

Thần Tử lạnh lùng nói, trên mặt nhìn không ra biểu lộ.

Ý trong lời hắn rất rõ, ngày đó nếu không phải hắn đuổi tới, Hiểu Nhật trưởng lão, Cạnh Kỹ trưởng lão, và cả một đống lớn trưởng lão nữa đều có thể sẽ chết ở dưới tay đầu Địa Ngục "Chuẩn Ma Hoàng" kia. "Hiểu Nhật trưởng lão" không cảm ơn thì cũng thôi đi, giờ còn phá hư chuyện của hắn, quả thật rất không nên.

"Hiểu Nhật trưởng lão" thở dài một tiếng, ý Thần Tử hắn sao lại không biết. Nhưng ai bảo hắn đồng thời chịu ân tình của hai người Lâm Hi và Thần Tử luôn chứ?

Nếu như không có "Thái Cổ Chân Long" của Lâm Hi, hắn chỉ sợ sớm đã chết rồi.

Hơn nữa Thần Tử thuộc về một phương cường thế, Lâm Hi là một phương yếu thế, trong lần lựa chọn này, "Hiểu Nhật trưởng lão" tự hỏi không có quá nhiều do dự.

"Hiểu Nhật trưởng lão" không nói gì, trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.

- Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, Thần Tử thân hình nhoáng một cái, đột nhiên biến mất vô tung. Ngay cả "Hiểu Nhật trưởng lão" cũng không nhìn rõ hắn rời đi thế nào.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Hi du du tỉnh lại.

Bốn phía một phiến Hắc Ám, thời gian dần trôi qua, một khuôn mặt quen thuộc trở nên rõ ràng hơn trước mắt.

- Ngươi đã tỉnh.

Thanh âm nhàn nhạt, khuôn mặt già nua mang theo một ít lo lắng.

- Hiểu Nhật trưởng lão.

Lâm Hi cả kinh, lập tức rõ ràng, bốn phía im ắng, ngoại trừ Hiểu Nhật trưởng lão ra cũng không thấy các trưởng lão khác, cũng không thấy bổn môn đệ tử.

Lâm Hi trong nội tâm khẽ động, lập tức hiểu được, nói:

- Là ngươi đã cứu ta?!

- Ân.

Hiểu Nhật trưởng lão nhẹ gật đầu, lại lắc đầu, thanh âm trầm trọng:

- Ta còn không nghĩ sẽ cứu được ngươi. Ta nhìn ra được, Thần Tử thật sự muốn giết ngươi. Dùng thân phận của hắn, sẽ rất ít ra tay với một đệ tử Luyện Khí Cảnh. Xem ra ngươi đã phạm vào cấm kỵ gì đó của hắn rồi!

- Cấm kỵ? Hừ!

Lâm Hi cười lạnh:

- Kế hoạch Đại Liên Minh buồn cười, chỉ là hắn một bên tình nguyện thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play