Lâm Hi quan sát một chút "Thời không pháp phù" trong ngực, sau đó ngừng lại trước sơn thể mà "Thời không pháp phù" phản ứng cường liệt nhất.

- Là chư vị sư huynh Tiên La Phái đó sao, tại hạ Thần Tiêu Tông Lâm Hi, nhận được thời không pháp phù của quý phái nên đặc biệt đến tương trợ.

Lâm Hi thản nhiên nói.

Chỗ ẩn thân của đệ tử Tiên Đạo phần lớn đều sắp đặt cấm chế. Lâm Hi không thể thấy được bọn hắn, không cảm giác được bọn hắn. Nhưng bọn hắn nhất định cảm giác được Lâm Hi.

Điểm này, Lâm Hi đã từ chỗ Chu Thiên Hoàng lĩnh giáo được.

Quả nhiên, Lâm Hi vừa dứt lời lập tức từ trong sơn thể trước mắt liền truyền đến một hồi thanh âm ầm ĩ:

- Lâm Hi? Ngươi là Lôi Thánh Vương của Thần Tiêu Tông? Tiên lữ của Lạc Anh sư tỷ?

Nghe thanh âm, còn không chỉ một hai người.

Lâm Hi lắp bắp kinh hãi, không có nghĩ tới ở đây còn có người nhận biết mình.

- Là ta. Xin hỏi?...

Lâm Hi kinh ngạc nói.

Xoạt!

Một mảnh rung động nhộn nhạo lên từ sơn thể trước mắt, ngay trong mắt Lâm Hi, một gương mặt trẻ tuổi, ăn mặc phục sức đệ tử Tiên La Phái xuất hiện ngay trước mặt.

- Mau vào đi.

Bạch Phục hướng Lâm Hi vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đi vào.

- Nguyên lai là ảo trận.

Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.

Thân hình tung lên, Lâm Hi vọt tới sơn thể. Quả nhiên, tràng diện va chạm như trong dự đoán cũng không phát sinh, một đạo rung động xuất hiện, Lâm Hi cảm giác tựa như từ một thế giới tiến vào thế giới khác vậy, trong nháy mắt, một đường hành lang liền xuất hiện ngay trước mặt.

Bùn đất của đường hành lang vẫn còn mới, hiển nhiên mới đào không lâu.

- Lâm Hi, ngươi chính là Lâm Hi?

- Thật trẻ tuổi.

- Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng lại xuất hiện ở chỗ này.

Trong đường hành lang cao đến một người kia có rất nhiều người, không chỉ một mình Bạch Phục. Rất nhiều Hư Tiên, Đạo Quả, Thánh nữ... của Tiên La Phái, cả trai lẫn gái, đều tò mò nhìn Lâm Hi, trong thanh âm rõ ràng có chút khác thường.

Lâm Hi và "Lạc Anh Tiên Tử" thông gia với nhau đã gây huyên náo xôn xao ở Tiên La Phái trong một đoạn thời gian rất dài. Có lẽ Thần Tiêu Tông còn bình tĩnh một ít, dù sao đó chỉ là một nội môn đệ tử.

Nhưng "Lạc Anh Tiên Tử" lại khác, "Tấn chức đại điển" của nàng mới chấm dứt không lâu, hơn nữa mời thiên nam địa bắc, trong nước hải ngoại, cơ hồ toàn bộ người của Tiên Đạo Đại Thế Giới.

Quan trọng hơn là, "Lạc Anh Tiên Tử" rất có mỹ danh, hơn nữa trở thành "Chân truyền đệ tử", cho nên chuyện này, ở trong hàng chân truyền đệ tử cũng được truyền bá rất nhiều.

Trên trình độ nhất định, Lâm Hi kỳ thật chính là "con rể" của Tiên La Phái.

Đã có tầng quan hệ này, ánh mắt các đệ tử cao tầng Tiên La Phái đối đãi với Lâm Hi đương nhiên sẽ không bình thường rồi.

- Lâm Hi, thời không pháp phù trong tay ngươi là của Lạc Anh sư tỷ sao?

Một thanh âm đột nhiên nói.

- Ân. Ta là thu được thời không pháp phù mới tới!

Lâm Hi nhẹ gật đầu.

- Vậy chân truyền đệ tử của Thần Tiêu Tông các ngươi đâu rồi? Ở phía sau sao?

Người kia nói, đầy vẻ chờ mong.

Lâm Hi giật mình, sau đó lắc đầu:

- Không, chỉ có một mình ta.

Bá!

Vốn đường hành lang còn náo rầm rầm thoáng cái đã yên tĩnh lại. Tất cả Hư Tiên, Đạo Quả, Thánh Vương Tiên La Phái đều kinh ngạc nhìnLâm Hi, đều bị tin tức này kinh trụ.

- Hừ! Ta sớm đã từng nói qua, Thần Tiêu Tông lo thân chưa xong, căn bản sẽ không cứu chúng ta đâu!

Áo bào chấn động, tên đệ tử Tiên La Phái kia hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại, trực tiếp trở về nơi sâu trong hang động

Hào khí có chút ngưng trệ, một đám Hư Tiên, Đạo Quả, Thánh Vương trong mắt khó dấu thần sắc thất lạc.

Chỉ có một mình Lâm Hi, chỉ có một người..., có thể chống đỡ được bao nhiêu đại sự?

Tất cả mọi người không nói, vẻ vui sướng khi nhìn thấy Lâm Hi thoáng cái đã mất sạch, không còn chút tràng diện hoan nghênh nào nữa.

Tẻ ngắt, chính thức tẻ ngắt.

Lâm Hi giật mình, lập tức kịp phản ứng, trong nội tâm lắc đầu, nở nụ cười.

Quả nhiên vẫn bị đánh giá thấp!

Những đệ tử Tiên La Phái này trông thấy hi vọng tan vỡ, "Chân truyền đệ tử" của Thần Tiêu Tông trong hy vọng không xuất hiện, ngược lại chỉ có một mình mình, hiển nhiên rất thất lạc. Cũng không cho rằng mình có thể giúp được bọn hắn cái gì.

- Người tuy ít một chút, nhưng chưa hẳn đã không thể giúp các ngươi.

Lâm Hi cười cười, cũng không để ý.

Mỗi người khi trông thấy "Đại bộ đội" cứu viện trong hy vọng biến thành "Một người" thì đều khó tránh khỏi vẻ mặt này. Bất quá, đây chẳng qua chỉ là dưới tình huống bình thường thôi.

- Đi thôi, các vị sư huynh. Chúng ta đi vào nói đi.

Lâm Hi chủ động nhận lấy quyền nói chuyện, vung tay lên, cũng không tức giận, đi nhanh vào phía trong.

- Đều vào đi thôi.

Bởi vì thân phận Lâm Hi nên mọi chung quy vẫn cấp mặt mũi, cũng không nói gì thêm, phối hợp đi vào.

Đi đến bên trong, càng thêm rộng lớn. Trông thấy đệ tử Tiên La Phái bị thương, chán chường ở biên giới thành động bốn phía, Lâm Hi có chút nhíu nhíu mày.

Người Tiên La Phái bị thương không hề ít!

- Ngươi gọi là Lâm Hi đúng không? Thần Tiêu Tông các ngươi đến cùng có ý gì. Không muốn hỗ trợ thì thôi đi. Phát pháp phù tới là được. Chúng ta tự cầu sinh lộ, chỉ phái một mình ngươi tới là có ý gì? Bày trò sao? Nếu như là vậy thì thỉnh nói cho đám người kia biết, chúng ta không cần.

Lâm Hi vừa vừa đi vào sơn động, một thanh âm bén nhọn đã lập tức vang lên.

Lâm Hi ngẩng đầu lên liền trông thấy một gã "Chân truyền đệ tử" Tiên La Phái khí tức cường đại, ánh mắt lợi hại, ngồi ở bên kia thông đạo, nơi đi sâu vào bên trong

Người này bộ dạng chừng 27-28, sắc mặt có chút vàng vọt, tóc như vẩy mực, trên đầu cài một cây trâm. Hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, trên người tự nhiên toát ra một cổ hương vị đứng đầu.

Sắc mặt hắn không dễ coi lắm, ánh mắt sắc bén phảng phất như muốn đâm xuyên qua người gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Hi.

Tuy rằng là "Chân truyền đệ tử", nhưng khí tức cực kỳ hỗn loạn cũng lộ ra ngoài, vị "Chân truyền đệ tử" cao cao tại thượng kia chỉ sợ tình huống cũng không được khá lắm.

Đệ tử cao tầng Tiên La Phái ở chung quanh đều cúi đầu xuống, không nói. Hiển nhiên rất sợ hãi uy hiếp của vị "Chân truyền sư huynh" này.

- Công Thâu sư huynh, nói ít vài lời đi. Hắn dù sao cũng là tiên lữ của Lạc Anh sư muội.

Ở một bên khác, một tên "Chân truyền đệ tử" khác khích lệ nói.

Loại thời điểm này, cũng chỉ có chân truyền đệ tử mới an ủi được chân truyền đệ tử.

Sắc mặt của hắn tái nhợt, bộ dạng như lâm bệnh nặng, hiển nhiên cũng bị thương sâu, thực lực hao tổn rất nhiều.

- Lạc Anh sư muội? Hừ! Nếu không phải xem ở phân thượng của Lạc Anh sư muội, ta đã sớm đuổi hắn đi rồi, sao còn cho hắn bước vào đây. Theo ta thấy, liên mình này của Tiên La Phái chúng ta và Thần Tiêu Tông, cũng không cần kết nữa. Lạc anh sư muội không phải còn chưa gã đi sao? Ta thấy chuyện này cứ như vậy dừng lại đi. Tiên La Phái chúng ta thiếu gì tài tuấn? Cần gì phải gả cho người của Thần Tiêu Tông?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play