Thấy tụ nguyên linh dịch trung phẩm mà Cổ Thần luyện ra đã đạt đến độ thuần thanh, Hư Tử Uyên bắt đầu dạy hắn luyện đan dược tam phẩm.

Hư Tử Uyên dạy xong một lần, Cổ Thần nói:

- Sư tỷ, về cơ bản đệ đã biết rồi.

Hư Tử Uyên gật gật đầu, để Cổ Thần tự làm một lần, Cổ Thần dùng Hư Viêm Quyết nhất trùng hỏa quyết, luyện nửa canh giờ, cuối cùng cũng luyện ra tụ nguyên linh dịch thượng phẩm.

Mặc dù tốc độ còn rất chậm, nhưng trong mắt Hư Tử Uyên vẫn không giấu nổi vẻ chấn động, mỗi một đan dược sư, khi học một luyện đan thuật mới, đều phải trải qua mười mấy lần thất bại, người mới lần đầu đã luyện thành công, Bách Thảo Phong chỉ có một...

- Hắn quả nhiên là một đan dược sư thiên tài....

Hư Tử Uyên thầm nghĩ.

Thời gian sau đó, ngày nào Hư Tử Uyên cũng đến xem Cổ Thần luyện đan một lần, trước mặt Hư Tử Uyên, Cổ Thần chỉ luyện một lần, ngày đầu tiên sử dụng hỏa lực Hư Viêm Quyết nhất trùng, ngày thứ hai, sử dụng hỏa lực Hư Viêm Quyết nhị trùng...

Cứ như vậy mười ngày sau, Cổ Thần bắt đầu dùng hỏa lực Hư Viêm Quyết thất trùng, nửa khắc sau đã luyện ra tụ nguyên linh dịch thượng phẩm.

Chỉ mười ngày, Cổ Thần đã luyện ra đan dược tam phẩm, đạt đến trình độ mà các đan dược sư khác phải dày công tu luyện mới có.

- Hắn không chỉ là thiên tài, mà chính xác là một tên yêu nghiệt...

Hư Tử Uyên đặt cho Cổ Thần một biệt hiệu: Yêu nghiệt đan dược sư.

Dễ dàng luyện xong đan dược tam phẩm, Cổ Thần nói:

- Sư tỷ, có thể dạy đệ đan dược tứ phẩm được chưa...

Hư Tử Uyên lắc lắc đầu, nói:

- Từ tam phẩm đến tứ phẩm, mặc dù chỉ cách nhau một cấp nhưng độ khó chênh lệch là rất nhiều, từ nhất phẩm đến tam phẩm là luyện linh dịch, từ tứ phẩm trở lên là luyện linh dược, kĩ xảo luyện đan thuật của đệ cần phải sâu thêm một chút, tụ nguyên linh dịch cực phẩm là dùng hoàng huyết thảo, băng mộng thảo, tuyết liên hoa trưởng thành luyện thành, mặc dù cũng là đan dược tam phẩm, nhưng...

- Nhưng, luyện tụ nguyên linh dịch cực phẩm, so với tụ nguyên linh dịch thượng phẩm khó hơn rất nhiều, đệ cứ luyện tụ nguyên linh dịch cực phẩm cho thuần thục trước rồi nói... Với thiên phú luyện đan yêu nghiệt của đệ, có lẽ không cần quá nhiều thời gian là đã có thể học xong.

...

Hư Tử Uyên nói không sai, cũng giống như luyện tụ nguyên linh dịch thượng phẩm, lần đầu tiên luyện tụ nguyên linh dịch cực phẩm Cổ Thần đã thành công, mười ngày sau đó, Cổ Thần bắt đầu dùng hỏa lực Hư Viêm Quyết thất trùng, nửa khắc sau đã hoàn toàn luyện xong tụ nguyên linh dịch cực phẩm.

Sau đó, Hư Tử Uyên bắt đầu dạy Cổ Thần đan dược tứ phẩm phương thức luyện nguyên linh đan hạ phẩm. Luyện nguyên linh đan so với tụ nguyên linh dịch khó khăn hơn rất nhiều, Cổ Thần kéo dài thời gian học ra một tháng, một tháng sau, Cổ Thần sử dụng Hư Viêm Quyết thất trùng hỏa lực luyện ra nguyên linh đan hạ phẩm.

Chưa đến hai tháng thời gian, Cổ Thần nhẹ nhàng luyện xuất đan dược tứ phẩm, Hư Tử Uyên hoàn toàn chấn động, không nói đệ tử hiện tại, ngay cả lịch sử Bách Thảo Phong, cũng chưa có kì tài luyện đan nào tốc độ nhanh như vậy.

- Sư tỷ, nguyên linh đan hạ phẩm đã luyện ra rồi, tỷ có thể dạy ta nguyên linh đan trung phẩm được chưa?

Luyện xong nguyên linh đan hạ phẩm, Cổ Thần nhún nhún vai cười nói.

Hư Tử Uyên nhìn Cổ Thần như nhìn quái vật, nói:

- Cổ sư đệ, đệ đúng là thiên tài số một của Bách Thảo Phong, ta chưa từng gặp hoặc nghe nói, có đan dược sư nào luyện ra đan dược tứ phẩm trong vòng chưa đến hai tháng... Hơn nữa...

Hư Tử Uyên hít sâu hai hơi, nói:

- Đệ còn sử dụng hỏa lực Hư Viêm Quyết thất trùng, trong vòng một khắc luyện ra nguyên linh đan hạ phẩm. Để đạt đến trình độ hiện tại của đệ, ta phải chờ đến khi trở thành lục phẩm đan dược sư mới có thể làm được, ta bắt đầu học luyện đan từ năm mười tuổi, phải mất ba năm ta mới trở thành lục phẩm đan dược sư.

Vậy mà đệ... chỉ dùng chưa đến thời gian hai tháng, đã có thể sử dụng hỏa lực Hư Viêm Quyết thất trùng, luyện ra nguyên linh đan hạ phẩm... đúng là... đúng là.... cái này... ta cũng không thể hình dung được.

Hư Tử Uyên đứng dậy, xoa xoa đầu Cổ Thần, kinh ngạc nói:

- Ta không biết trong đầu đệ rốt cục có gì? Sao đệ có thể làm được những thứ đó?

Cổ Thần cười nói:

- Thiên phú mà thôi, ha ha... Thiên phú mà thôi.

Trong bụng nghĩ thâm:

"Mình đường đường đan dược tông sư, cố ý kéo dài gần hai tháng mới được học luyện đan dược tứ phẩm, đã là khổ sở lắm rồi."

- Cổ sư đệ, ta muốn nói thiên phú của đệ cho sư phụ nghe, đệ có thiên phú như vậy, thành tựu sau này rất có khả năng còn vượt qua sư phụ, ta thấy, chỉ có sư phụ lão nhân gia mới có thể dạy đệ, nếu như cứ để ta dạy tiếp, không lâu nữa đệ sẽ còn vượt qua ta...

Hư Tử Uyên kích động nói, đứng dậy, đi ra khỏi phòng, định tìm Hoàng Dược Tiên.

- Sư tỷ...

Cổ Thần vội vàng đứng dậy, kéo tay Hư Tử Uyên, nói:

- Trước mắt tỷ đừng nói gì với thủ tọa sư bá, đợi đệ tham gia đại hội luyện đan xong, giải quyết chuyện khiêu chiến của Hoàng Phủ Cực, đến lúc đó thủ tọa đại nhân tự nhiên sẽ biết thiên phú của đệ.

Hư Tử Uyên kích động nói:

- Từ giờ đến đại hội luyện đan còn hơn ba tháng nữa, đệ không thấy đợi lâu như vậy là quá lãng phí thiên phú của mình sao, chi bằng nói với sư ph, để lão nhân gia dạy người, khẳng định tốt hơn ta dạy đệ nhiều, đệ đợi đấy, sư phụ nhất định thu đệ làm đệ tử thân truyền, ra sức dạy đệ luyện đan thuật....

Hư Tử Uyên càng nói càng kích động, hơi thở càng trở nên gấp gáp, đột nhiên từ mũi nàng phun ra hai luồng bạch khí, vì Cổ Thần đang đứng rất gần Hư Tử Uyên nên hai luồng bạch khí nhanh chóng lướt qua mặt hắn.

- Á...

Cổ Thần kêu lên một tiếng đau đớn, buông tay, nhanh chóng lùi lại phía sau. Hắn chỉ cảm thấy cơ bắp trên mặt không còn nghe theo sự điều khiển của mình nữa, một cảm giác tê buốt từ mặt truyền thẳng lên óc.

Lạnh... Lạnh đến cực điểm.

Hư Tử Uyên chỉ mới thở ra hai luồng bạch khí mà đã xém chút nữa biến mặt Cổ Thần thành một bức tượng băng.

Nhưng, mặt dù mặt thì lạnh buốt nhưng trong lòng Cổ Thần lại cảm thấy lo lắng, không phải hắn lo cho mình mà là đang lo cho Hư Tử Uyên...

- Cổ sư đệ... Á...

Hư Tử Uyên kêu lên lo lắng, liền sau đó bản thân nàng cũng lặng giọng vì đau. Khí thoát ra, toàn bộ biến thàng băng sương trắng, trong nháy mắt, lông mày cô kết băng trắng xóa, cả căn phòng trong nháy mắt biến thành phòng băng.

Huyền âm tuyệt mạch phát tác....

Hư Tử Uyên chỉ hơi kích động, huyền âm tuyệt mạch trong thể đã bất ngờ phát tác, huyền âm hàn khí băng lạnh mới chỉ đi theo hơi thở mà đã khiến mặt Cổ Thần suýt đóng băng, không cần nghĩ cũng biết, lạnh đến mức độ nào?

Rầm...

Hư Tử Uyên ngã lăn ra đất, lúc nãy nàng quá kích động, huyền âm tuyệt mạch không hề báo trước đột ngột phát tác, ngay cả dương nguyên đan cũng không kịp uống đã bị huyền âm hàn khí làm cho mất đi khả năng khống chế. Sắc mặt nàng trắng bệch, lông mày, tóc, y phục đều kết thành những tầng băng mỏng.

- Ư....

Cực âm hàn khí băng lạnh đến cực điểm điên cuồng làm càn trong cơ thể, theo những lỗ chân lông, thoát ra bên ngoài, rất nhanh, cả căn phòng đều bị đóng băng.

Cổ Thần xoa xoa mặt, mặc dù vẫn còn chút tê buốt nhưng không có vấn đề gì lớn, nhìn Hư Tử Uyên vẫn đang giãy giụa trên mặt đất, hắn không biết phải làm gì.

- Ư....ư....

Hư Tử Uyên rên rỉ đau đớn. Mỗi một tiếng rên như một lưỡi dao nhọn, đâm vào tim Cổ Thần.

Hư Tử Uyên đau đến nỗi hai mắt ngấn lệ, nhưng, giọt nước mắt chưa kịp chảy ra đã bị huyền âm hàn khí đông thành dải băng, treo trên mặt nàng.

Huyền âm hàn khí như cánh tay tử thần, tàn phá sinh cơ của nàng. Ánh mắt nàng mỗi lúc một trở nên tê dại, miệng rỉ máu, máu tươi cũng bị huyền âm hàn khí đồng thành cục máu, treo nơi khóe miệng.

Nhìn bộ dạng thê thảm của Hư Tử Uyên, Cổ Thần đau lòng vô cùng, hai mắt không khỏi ngấn lệ, kiếp trước hắn từng vô số lần nhìn thấy Hư Tử Uyên bị huyền âm hàn khí dày vò, nhưng chỉ biết đứng một chỗ không thể làm gì.

Bây giờ, nhìn sư tỷ bị huyền âm hàn khí cắn xé, Cổ Thần vẫn không tìm được ra cách.

Chớp mắt, toàn thân Hư Tử Uyên đã bị huyền âm hàn khí đông thành tượng băng, Cổ Thần muốn lại gần, nhưng hắn chỉ cần tiếp cận một tấc, tay lập tức bị đông kết nhanh chóng, không thể động đậy.

Huyền âm hàn khí, Cổ Thần căn bản không chịu đựng được, cho dù hắn muốn ôm Hư Tử Uyên, dùng thân thể của mình sưởi ấm cho nàng, cũng không làm được.

Dương nguyên đan.... đúng, dương nguyên đan...

Hai mắt Cổ Thần sáng rực, lúc nãy huyền âm hàn khí đến quá nhanh, Hư Tử Uyên không kịp uống dương nguyên đơn nên thân thể mất đi khả năng khống chế, nếu như không có nguyên âm đơn, Hư Tử Uyên chí ít còn bị huyền âm hàn khí đông kết thêm hai canh giờ nữa.

Trong hai canh giờ đó, huyền âm hàn khí không ngừng dày vò nàng, mặc dù nàng đã bị đông kết thành băng, ý thức rời rạc, nhưng, cảm giác đau đớn không hề suy giảm. Bởi vì, mặc dù nàng đã bị làm cho ngất đi, nhưng, huyền âm hàn khí thì vẫn ngao du trong người nàng, huyền âm hàn khí đi đến đâu, thân thể không ngừng run rẩy đến đấy...

Nếu như uống dương nguyên đan, chỉ cần nửa canh giờ Hư Tử Uyên sẽ có thể được cứu và những đau đớn nàng phải chịu sẽ giảm đi rất nhiều.

- Cổ Thần... Tử Uyên tỷ tỷ... sao vậy?

Tiểu Bạch run lẩy bẩy, trèo lên vai Cổ Thần, ghé sát vào hắn, cố chống lại cái lạnh.

- Tỷ ấy bây giờ rất khó chịu, Tiểu Bạch, ta phải luyện bát phẩm đan dược, ngươi đừng làm phiền ta.

Cổ Thần đi đến bên Ngọc Vương Đỉnh.

- Ồ...

Tiểu Bạch gật gật đầu.

Cổ Thần lấy ra một gốc huyết ô ngàn năm, một gốc dương chi, một góc liệt diễm thảo, một gốc thuần dương hoa... Tay trái đặt xuống Ngọc Vương Đỉnh, thi triển Hư Viêm Quyết, thập nhị trùng...

Nhưng ngọn lửa thi triển ra không có uy lực của thập nhị trùng, Hư Viêm Quyết thập nhị trùng, trong môi trường băng lạnh, cùng lắm chỉ có hiệu quả bát trùng.

Bát trùng Hư Viêm Quyết, mặc dù không nhanh như thập nhị trùng nhưng may là thời gian cùng không dài lắm, hai khắc sau, Cổ Thần đã luyện ra dương nguyên đan.

Cầm dương nguyên đan trong tay, Cổ Thần đến trước mặt Hư Tử Uyên, Hư Tử Uyên vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng, thân thể thì không ngừng run rẩy, chứng minh nàng đang cố chịu sự dày vò của huyền âm hàn khí.

Cổ Thần muốn cho nàng uống dương nguyên đan, nhưng, vấn đề xuất hiện...

Tay Cổ Thần căn bản không thể tiếp cận nàng, nói gì đến chuyện cho nàng uống?

- Sư tỷ... Tỷ tỉnh lại đi, Tử Uyên sư tỷ...

Cổ Thần lo lắng gọi.

Hư Tử Uyên nhíu mày, cũng không biết có nghe được hay không, không thấy trả lời gì, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, huyền âm hàn khí như một lưỡi sao, từng nhát từng nhát cắt vào thân thể nàng, khiến nàng đau đớn vô cùng.

Nghĩ đến tử diễm băng viêm thu phục được trong u động, Cổ Thần lập tức lấy Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh ra tay, cầm chung dương nguyên đơn và Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh với nhau, đưa về phía Hư Tử Uyên.

Quả nhiên hiệu quả, mặc dù huyền âm hàn khí lạnh vô cùng, nhưng, Cổ Thần cầm Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh trong tay, không còn cảm giác lạnh thấu xương nữa, huyền âm hàn khí gần như không có hiệu quả với Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh.

Nhưng, Cổ Thần bây giờ vẫn chưa thể dùng Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, cho nên, Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh chỉ có thể phát ra năng lượng bản năng, nếu như Cổ Thần có thể sử dụng, hắn nhất định sẽ thử dùng Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh trấn áp huyền âm hàn khí.

Cổ Thần đặt tay bên miệng Hư Tử Uyên, đẩy dương nguyên đan vào miệng nàng.

Nhưng....

Khoảnh khắc tay Cổ Thần vừa chạm vào miệng Hư Tử Uyên, đột nhiên huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên điên cuồng trào sang Cổ Thần, nói một cách chính xác là trào vào tay hắn...

Cổ Thần giật bắn mình, huyền âm hàn khí đến quá nhanh, mặc dù có Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh nhưng huyền âm hàn khí vừa chạm vào người, Cổ Thần vẫn cảm thấy lạnh buốt như dao cắt.

Sắc mặt Cổ Thần vụt biến, thoáng giật mình, định rút tay lại nhưng đã quá muộn, một luồng huyền âm hàn khí từ miệng Hư Tử Uyên truyền vào trong tay Cổ Thần...

Hỏng rồi...

Huyền âm hàn khí bá đạo trong người Hư Tử Uyên đã đạt đến cực điểm, Cổ Thần không ngờ, huyền âm hàn khí cũng có hứng thú với hắn và bắt đầu trào sang người hắn.

Kiếp trước khi huyền âm tuyệt mạch phát tác, Cổ Thần cũng đã từng chạm vào người nàng, nhưng, không có hiện tượng huyền âm hàn khí truyền nhập cơ thể, chỉ là bị đông cứng một tháng sau cũng không ngồi dậy được.

Vậy thì tại sao?

Trong giây lát, Cổ Thần ngộ ra điều gì đó...

Huyền âm hàn khí chỉ lan sang tay Cổ Thần chứ không tràn vào cơ thể hắn, nói một cách chính xác hơn là lan sang lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay Cổ Thần chính là nơi có tử diễm băng viêm.

- Không lẽ... Tử diễm băng viêm có thể thu hút huyền âm hàn khí?

Cổ Thần đột nhiên nghĩ ra, nhất thời mừng rỡ.

Những gì hắn nghĩ hình như không sai, huyền âm hàn khí tiến vào lòng bàn tay, toàn bộ dung nhập trong tử diễm băng viêm, nhẹ nhàng không một tiếng động, chỉ có điều, Cổ Thần cảm thấy, tử diễm băng viêm trong lòng bàn tay hình như lạnh hơn một chút.

Tâm niệm Cổ Thần thoáng động, một khối băng đá màu tím bất ngờ chui ra khỏi lòng bàn tay, chính là tử diễm băng viêm, tử diễm băng viêm vừa xuất hiện, Cổ Thần có thể cảm nhận rõ ràng, huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên bắt đầu sục sôi điên loạn, từ khắp nơi trong cơ thể nàng, nhất tề lưu động ra miệng, sau đó truyền nhập vào lòng bàn tay Cổ Thần.

Từng luồng huyền âm hàn khí trắng toát bị tử diễm băng viêm hút nhập vào trong, huyền âm hàn khí càng lúc càng nhiều, dần dần, màu sắc của tử diễm băng viêm cũng dần dần nhạt đi đôi chút, màu trắng tinh của huyền âm hàn khí, dùng hòa với màu tím của tử diễm băng viêm, rất nhanh nhập thành một thể. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

- Huyền âm hàn khí là cực hàn chi khí, tử diễm băng viêm cũng là cực hàn chi khí, tính chất hai bên tương đồng, bảo sao chúng có thể tương dung với nhau.

Thấy huyền âm hàn khí giao kết với tử diễm băng viêm, Cổ Thần nghĩ.

Nhưng độ lạnh của huyền âm hàn khí không hề thua kém tử diễm băng viêm, huyền âm hàn khí truyền vào càng nhiều, Cổ Thần càng cảm thấy tử diễm băng viêm trở nên lạnh hơn, gần như, đang cố giãy giụa để thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Cổ Thần rùng mình, có chút không chịu được hàn khí của tử diễm băng viêm, nhưng vì một lượng lớn huyền âm hàn khí đã được rút ra khỏi cơ thể nên sắc mặt Hư Tử Uyên cũng tốt hơn rất nhiều. Dần dần, tầng băng mỏng trên người bắt đầu tan ra, Hư Tử Uyên dần lấy lại ý thức.

- Cổ sư đệ.... đệ đang làm gì vậy?

Hư Tử Uyên vừa mở mắt đã nhìn thấy bàn tay Cổ Thần đang ấn vào miệng mình, còn huyền âm hàn khí trong cơ thể cô thì đang rục rịch chạy vào lòng bàn tay hắn.

Nói một cách chính xác là chạy vào đóa hỏa diễm màu tím nhạt trong tay Cổ Thần.

- Sư tỷ, sư tỷ tỉnh rồi à...

Thấy Hư Tử Uyên đã tỉnh lại, Cổ Thần mừng rỡ, nói:

- Sư tỷ đừng động đậy,ta đang giúp đệ hút hàn khí ra ngoài...

Hư Tử Uyên tròn mắt nhìn Cổ Thần, tai ù đi, nàng không nghe lầm đấy chứ? Cổ Thần nói muốn hút huyền âm hàn khí ra ngoài?

Hư Tử Uyên đã bị huyền âm hàn khí dày vò từ lúc sinh ra đến giờ, ngay cả Hoàng Dược Tiên cũng không có cách, chỉ có dương nguyên đan mới giúp nàng bớt đau đớn một canh giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play