Nửa tiếng sau, xác nhận an toàn, Cổ Thần giơ tay, một chiếc vòng tay màu đen lập tức xuất hiện, là Càn Khôn Trạc của Lý Nghiêm.
Truyền Tiên Thiên chân khí vào trong Càn Khôn Trạc, Cổ Thần lạp tức
"nhìn" thấy mọi thứ trong đó.
Không biết có phải vì bỏ chạy vội vã không mà trong Càn Khôn Trạc của Lý Nghiêm, trừ một số linh thạch ra, những vật phẩm khác không nhiều, Cổ Thần vung tay, đôt hết mọi thứ trong Càn Khôn Trạc ra ngoài.
- Chỉ riêng đống linh thạch này thôi, thu hoạch đã không nhỏ, còn có linh thạch trung phẩm nữa.
Cổ Thần mừng rỡ, đếm qua, linh thạch hạ phẩm, hơn ba ngàn miếng, linh thạch trung phẩm, cũng không ít, tổng cộng hơn ba trăm tám mươi miếng.
Một miếng linh thạch trung phẩm tương đường một trăm miếng linh thạch hạ phẩm, ba trăm tám mươi miếng linh thạch trung phẩm, tương đương hơn ba vạn tám ngàn miếng linh thạch hạ phẩm.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLCho dù số lượng linh thạch trong Càn Khôn Trạc của Cổ Thần cũng hơn vài vạn nhưng nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Tu sĩ sau khi bước vào Thần Hải cảnh, có pháp lực, tốc độ hấp thu linh khí đại tăng, có linh thạch trung phẩm, tốc độ tu luyện nhanh hơn linh thạch hạ phẩm rất nhiều. Mặc dù hàm lượng linh khí trong linh thạch trung phẩm chỉ cao hơn linh thạch hạ phẩm một trăm lần, nhưng, giá trị thì cao hơn con số một trăm lần ấy.
Tưởng tượng một chút, hai tu sĩ có tu vi tương đương nhau, uy lực pháp bảo trên người cũng tương đương, chiến đấu bất phân thắng bại. Cả hai đều đang tiêu hao đến trạng thái pháp lực chân không, đúng lúc này, với tốc độ hấp thu linh khí của linh thạch trung phẩm, tác dụng thể hiện sẽ rất rõ ràng, sử dụng linh thạch hạ phẩm cần thời gian một ngày mới có thể bù lại pháp lực tiêu hao, còn linh thạch trung phẩm, tốc độ là một trăm lần, có lẽ chỉ mất nửa tiếng để hồi phục pháp lực là có thể tiếp tục chiến đấu.
Như vậy, linh thạch trung phẩm và linh thạch hạ phẩm, không chỉ khác nhau hàm lượng linh khí, có lúc, là sự khác biệt giữa sống và chết, tính giá trị đương nhiên tương đối cao.
Cổ Thần thu hết linh thạch vào Càn Khôn Trạc, sau đó nhìn những thứ khác, ánh mắt dừng lại ở một sợi dây màu bạc, xuyên qua sáu thanh phi đao cũng màu bạc.
- Là một món pháp khí cực phẩm? Hơn nữa còn là một bộ pháp khí cực phẩm?
Cổ Thần lập tức cầm sáu thanh phi đao lên, pháp khí cực phẩm, công kích phát ra uy lực thấp hơn trung phẩm linh phù một chút, nhưng, linh phù là thứ dùng một lần, còn pháp khí cực phẩm chỉ cần chân khí bên trong cơ thể tu sĩ không khô kiệt, là có thể sử dụng mãi mãi.
Cổ Thần thầm giật mình, nếu như Lý Nghiêm không sử dụng mộc ất thần lôi phù trung phẩm, mà phóng ra sáu thanh phi đao này, tình hình có lẽ đã khác. Tử diễm băng viêm cùng lắm chỉ có thể đông kết được một thanh phi đao, nếu như sáu thanh phi đao cùng bay đên, cộng thêm Trấn Thiên Tháp, Cổ Thần có muốn chạy cũng khó.
Lý Nghiêm có lẽ thấy uy lực của mộc ất thần lôi phù cao hơn một chút, nên mới phóng mộc ất thần lôi phù để trực tiếp giết chết Cổ Thần mà. Đợi Cổ Thần áp sát, tốc độ tấn công quá nhanh, lúc đó Lý Nghiêm ngay cả thời gian phóng pháp khí cũng không có, mấy món pháp khí này đương nhiên chưa từng xuất hiện một lần đã chết yếu trong bụng mẹ.
Cổ Thần cẩn thận quan sát sáu thanh phi kiếm, trên mỗi một thanh phi kiếm màu trắng bạc đều có một đường vân màu đỏ, trông như mạch máu vậy, bên trong đường vân đỏ đó, hình như còn có hào quang màu đỏ đang lưu động khiến nó càng giống huyết dịch hơn.
- Là huyết văn ngân thạch khoáng luyện thành pháp khí, chẳng trách là pháp khí cực phẩm, đúng là một món bảo bối tốt.
Cổ Thần mừng rỡ, truyền Tiên Thiên chân khí vào sáu thanh phi kiếm, tâm niệm vừa động, sáu thanh phi kiếm bay ra sáu hướng, sau đó, trong không trung đan xen qua nhau vài lần, cắt thành những đường quang tuyến trắng đỏ.
Vừa thu tâm niệm, sáu thanh phi kiếm hóa thành sáu đường quang ảnh, trong nháy mắt xuất hiện trong tay Cổ Thần, Cổ Thần nói:
- Không hổ là huyết văn ngân khoáng, không hổ là pháp khí cực phẩm, sử dụng linh hoạt như cánh tay của chính mình, quá nhanh... đúng là một thứ tốt, sau này gọi ngươi là Huyết Văn Phi Đao!
Cười toét một cái, Cổ Thần thu Huyết Văn Phi Đao vào Càn Khôn Trạc.
Mấy món pháp khí khác, một là một thanh phi kiếm thượng phẩm thổ hệ, hai món khác đều là pháp khí trung phẩm. Pháp khí thượng phẩm trên người Cổ Thần không ít, lúc nãy lại thu hoạch được một bộ pháp khí cực phẩm, nên hắn không hứng thú lắm với những món còn lại, thu hết vào Càn Khôn Trạc.
Sau đó, ánh mắt Cổ Thần dừng lại ở món vật phẩm cuối cùng. Là một cuộn vải.
- Cổ Thần, đây có lẽ là bản đồ bí địa Lý gia
Tiểu Bạch đột nhiên hưng phấn nói.
Thông qua mê hồn thuật của Tiểu Bạch, Cổ Thần từ miệng Thân Nguyên biết được, thứ Đế Đình muốn chính là bản đồ bí địa Lý gia trên người Lý Nghiêm. Còn rốt cục bên trong bí địa Lý gia có thứ gì mà khiến Đế Đình không tiếc công tiêu diệt cả nhà Lý gia thì Cổ Thần không biết.
Nhưng bất luận thế nào, có bản đồ bí địa Lý gia, sau này có lẽ giả được câu đố này cũng không biết chừng.
Cổ Thần gật gật đầu, mở cuộn vải, quả nhiên là một bức vẽ, là một tấm bản đồ chằng chịt như mê cung, vòng ngoài mê cung tương đối phức tạp, nhưng vị trí trung gian lại vô cùng đơn giản, là một khoảng trắng tinh.
Cuối khoảng trắng đó, vẽ một thứ hình lục giác, Cổ Thần nhận ra đây là một tòa truyền tống trận đồ cổ xưa.
Xem ra, bí địa Lý gia chính là vị trí khoảng trống trong bản đồ, từ bản đồ có thể nhìn ra, bên ngoài bí địa Lý gia có mê trận, vây trận và sát trận kết hợp thành hợp trận phức tạp. Nếu như không có bản đồ, căn bản không thể vào trong, chẳng trách Đế Đình lại cần bản đồ như vậy. Họ biết bên trong bí địa Lý gia có bảo tàng, nhưng họ lại không thể vào trong.
Cổ Thần nhìn kĩ đồ hình mê trận, chỉ hai giây đã thấy hoa mắt chóng mặt, cảnh tượng trước mắt như đang vặn vẹo, Cổ Thần vội vàng cuộn bản đồ lại. Nơi này thật lợi hại, chỉ nhìn không thôi đã khiến người ta hoa mắt chóng mặt rồi, nếu vào trong trận thật, không biết có ra được không?
- Cổ Thần, bao giờ thì đi bí địa Lý gia lấy bảo tàng?
Tiểu Bạch từ tay áo chui ra, nhảy lên vai Cổ Thần.
Cổ Thần lắc lắc đầu, nói:
- Trận pháp này quá lợi hại, trong một thời gian ngắn ta khó có thể hiểu được, trước mắt là chưa thể đi. Bây giờ Đế Đình đang cai quản nghiêm ngặt bí địa Lý gia, với tu vi hiện tại của ta, khẳng định không thể, đợi đột phá Thần Hải cảnh tu vi xong, mấy năm nữa, hiểu được trận pháp, chờ cho sóng yên biển lặng, đi xem cũng không muộn.
- Được, đến lúc đó Tiểu Bạch cũng đi cùng, Tiểu Bạch thích đào bảo tàng nhất.
Tiểu Bạch vui vẻ cười nói.
- Đương nhiên, chỉ cần ngươi ở cạnh ta, ta đi đâu, ngươi theo đó.
Cổ Thần cười nói, thu bản đồ bí địa vào Càn Khôn Trạc, nói:
- Nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là đi Hư Thiên Tông, Tiểu Bạch, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu sư tỷ cho ngươi biết, tỷ ấy là cô gái đẹp nhất, lương thiện nhất mà ta biết, ngươi nhất định sẽ thích tỷ ấy,
Nghĩ đến chuyện sắp đến Hư Thiên Tông, có thể nhìn thấy Hư Tử Uyên, Cổ Thần lộ ra một nụ cười xuất phát từ tận tim gan, trong đầu hiện lên hỉnh ảnh Hư Tử Uyên, mặc dù đã vài trăm năm, hình ảnh Hư Tử Uyên vẫn còn nguyên trong kí ức Cổ Thần, thậm chí còn rõ ràng hơn phụ thân Cổ Thương Khung hắn.
Tiểu Bạch ghé tai Cổ Thần, nói:
- Tiểu Bạch thích Cổ Thần, người khác đều không thích.
- Ha ha...
Cổ Thần vui vẻ cười, ôm Tiểu Bạch vào lòng, nói:
- Đợi gặp tỷ ấy rồi, nhất định ngươi sẽ thích, tỷ ấy còn tốt hơn cả ta.
- Thật sao?
Tiểu Bạch tròn mắt hỏi.
- Đương nhiên thật rồi.
Cổ Thần gật đầu nói
- Tỷ ấy là người thực sự biết quan tâm đến người khác nhất mà ta từng biết.