Nhạc Tuyết Vi nằm úp sấp ở đầu giường lật người cứng nhắc, trong miệng còn gặm quả táo, đôi chân thon dài thẳng tắp, trắng nõn đung đưa. Mà điện thoại ở chiếc gối bên cạnh lại bắt đầu bài ca vui vẻ. Nhạc tuyết Vi làm như mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không có ý định nghe máy.
Người đang vùi đầu trong sách ra sức học như Nguyễn Đan Ninh thực sự chịu không nổi, một chiếc gối khác liền bay thẳng tới: "Nhanh nghe! Người cha vô lương tâm kia cũng là cha cậu, đừng phá tớ!"
Nhạc Tuyết Vi chu môi, Đan Đan tức giận, được rồi, cô cố mà tiếp điện thoại vậy.
"Này? Tôi còn sống, ông chưa cần nhặt xác tôi, tôi biết Kiều Vũ Vi trở lại, chúc mừng ông, tôi sẽ không đi, cứ như vậy đi, tôi tắt điện thoại!"
Không đợi Kiều Vạn Đông mở miệng, Nhạc Tuyết Vi cũng đã nói xong, hơn nữa còn nhanh chóng cúp điện thoại.
Bị gọi điện thoại quấy rầy, tâm tình Nhạc Tuyết Vi vô cùng xấu, nằm ngay đơ thẳng tắp ở trên giường, "Phá đám" Nguyễn Đan Ninh: "Đan Đan, thật nhàm chán, thật nhàm chán... Thật nhàm chán n+1…!"
Nguyễn Đan Ninh không thể nhịn được nữa, đành phải đặt sách vở xuống, hung ác nhìn cô: "Vậy cậu muốn như thế nào mới đủ kích thích?"
"Chúng ta đi chơi đi! Ăn ngon một chút!" Nhạc Tuyết Vi nghiêng người tinh thần đầy phấn chấn.
"Lại vẫn ăn? Cậu nhìn khuôn mặt toàn thịt của cậu kìa!"
"Đây là báo theo kiểu của trẻ sơ sinh." Nhạc Tuyết Vi xoa nắn khuôn mặt, cười hì hì.
Nguyễn Đan Ninh không còn lời nào để nói nữa, cái gọi là giá trị của bạn thân liền là như thế này: “Được rồi, tớ phụng bồi! Ai sợ ai chứ?"
Hai cô gái nhỏ một đường đi ra khỏi công viên rộng lớn của thành phố T, đang định đi ra con phố mỹ thực đằng sau càn quét một lượt, nhưng mà chân còn chưa bước, Nhạc Tuyết Vi liền bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Nhất thời, một miếng đậu phụ thúi mắc kẹt tại cổ họng, khiến cô ho khan không thôi.
"Khụ khụ khụ..."
"Làm sao vậy? Sao lại bị sặc?" Nguyễn Đan Ninh không rõ chân tướng liền thay Nhạc Tuyết Vi vỗ lưng.
Nhạc Tuyết Vi bỗng nhiên chỉ về phía trước nói: "Đan Đan, cậu xem..."
"Nhìn cái gì?" Nguyễn Đan Ninh nhìn theo phương hướng Nhạc Tuyết Vi chỉ qua, chỉ thấy một người đàn ông đi ra từ con hẻm nhỏ phía trước, hai tay dắt chiếc xe đạp cũ nát, mái tóc có phần tán loạn, gương mặt có chút tuấn tú, không phải Cừ Lễ Dương còn ai?
"Tớ qua đánh anh ta một trận! Đúng là oan gia ngõ hẹp!" Nguyễn Đan Ninh nhớ tới chuyện lần trước Nhạc tuyết Vi thiếu chút nữa bị anh ta cưỡng gian liền nổi giận, một tay xắn tay áo muốn đi lên đánh người!
Nhạc Tuyết Vi giữ chặt lấy tay cô, vội vã lắc đầu: " Cậu muốn làm gì! Đừng đi qua, anh ta xem ra... Cũng không tốt lắm."
"Không tốt cũng là tự mình tìm lấy!"
"Tóm lại không cần đi qua!" Nhạc Tuyết Vi nửa cứng rắn, nửa khẩn cầu nhìn Nguyễn Đan Ninh, Nguyễn Đan Ninh liền bại trận.
Cừ Lễ Dương cũng không có phát hiện ra hai người các cô, đạp xe đạp đi tới. Nhạc Tuyết Vi không biết bị cái gì kích thích, cô rất muốn biết sau chuyện kia, Cừ lễ Dương bị đối đãi như thế nào? Ngày qua ngày liền phong sinh thủy khởi* sao?
"Dừng xe!" Nhạc Tuyết Vi đột nhiên bắt một chiếc taxi, lôi kéo Nguyễn Đan Ninh ngồi lên, "Bác tài, phiền chú đi theo nam sinh đạp xe đạp đằng trước!"
Nguyễn Đan Ninh kinh ngạc không thôi: "Cậu điên à? Đi theo cái loại cặn bã này làm gì?"
"Tớ muốn xem một chút, xem một chút!" Nhạc Tuyết Vi nắm nắm tay nhỏ, cố chấp nhìn Nguyễn Đan Ninh.
Kết quả, bạn tốt Đan Đan lại một lần nữa phải thỏa hiệp với cô nàng.
Xe taxi vẫn đi theo Cừ Lễ Dương cho đến một nhà hàng... Di ngõ hẻm."Di ngõ hẻm" là một trong những nhà hàng xa hoa nhất ở thành phố T, chỉ có đám quan chức cấp cao mới có tiền phung phí ở trong này.
Nguyễn Đan Ninh không được tự nhiên trào phúng nói: "Không sai a, tên cặn bã kia sống rất tôt, xem ra anh ta bám đúng cành cây cao Niên Giai Giai rồi! Thế nhưng còn có thể ở nơi này... Trở về đi, đừng nhìn nữa! Càng xem không phải sẽ càng tức giận sao?"
Trực giác Nhạc Tuyết Vi mách bảo, cô kiên trì muốn vào xem một chút.
"Không, chúng ta vào xem đi."
Nguyễn Đan Ninh thực sự không còn cách nào khác, đành phải theo Nhạc Tuyết Vi. Đợi cho các cô đi vào rồi, nào đâu còn thấy bóng dáng của Cừ Lễ Dương?
"Đi thôi! Nhiều phòng như vậy, cậu biết anh ta ở phòng nào sao?" Nguyễn Đan Ninh khuyên nhủ.
Nhạc Tuyết Vi mờ mịt đứng trong đại sảnh, nhìn quanh bốn phía, chần chờ không chịu đi. Sau đó không lâu, cô quả nhiên nhìn thấy Cừ Lễ dương! Chẳng qua, Cừ Lễ Dương không phải tới nơi này để tiêu sài, mà trên người anh ta đang mặc đồ giành cho người phục vụ... Anh ta tới nơi này để làm công!
"A, còn tưởng rằng giàu có, càng xem lại càng khiến cho ngời ta thất vọng, thực hết giận!" Nguyễn Đan Ninh cất giọng mỉa mai, nhìn về phía Cừ Lễ Dương.
Cừ Lễ Dương đứng ở trên cầu thang, Nhạc Tuyết Vi đứng phía dưới cầu thang, anh ta đi từ phòng thay đồ ra liền gặp cô, chỉ là một lần chạm mặt này, hai người đều không còn lời nào để nói!
"Cừ Lễ Dương! Ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không nhanh làm việc?"
Đứng ở đại sảnh, quản lí nhìn thấy liền thúc giục anh ta.
" Tới đây!" Cừ Lễ Dương cao giọng đáp lại, cúi đầu, vội vàng đi qua bên người Nhạc Tuyết Vi, ngay cả chào cũng không dám chào.
Nhạc Tuyết Vi ngu ngơ đứng tại chỗ, trong lòng không nói lên được ngũ vị tạp trần.
"Đi thôi!" Nguyễn Đan Ninh kéo kéo cô, Nhạc Tuyết Vi mờ mịt bị cô kéo ra ngoài.
Chỉ trong giây phút bước chân ra khỏi cửa, cư nhiên có thể đụng phải Kiều Vạn Đông.
"Tuyết Vi? Con đến rồi à? Có phải con đã xem tin nhắn ba gửi cho con rồi không?" Trên mặt Kiều Vạn Đông tràn đầy vui vẻ, còn tưởng rằng Nhạc Tuyết Vi tới đây để ăn cơm.
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, thì ra một nhà Kiều Vạn Đông ăn bữa cơm đoàn viên ở trong này sao? Cô không khỏi nở nụ cười, nụ cười xinh đẹp đến không chỗ nào có thể bắt bẻ được, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy một tia đau khổ tuyệt vọng ẩn giấu bên trong nụ cười hoàn mỹ kia: "Ăn cơm đoàn viên tại "Di ngõ hẻm"? Hiệu trưởng Kiều chơi cũng thật lớn a!"
"Tuyết Vi..." Kiều Vạn Đông không hiểu được ý của con gái, liền tiến lên cầm tay cô nói: "Dì cùng chị con đã vào trước, ba dẫn con qua đó, con thích ăn cái gì? Ba sẽ gọi cho con! Ba đã gọi một ít nhưng không biết con thực sự thích cái gì."
"Kiều Vạn Đông!" Nhạc Tuyết Vi ra sức vung cánh tay, tránh thoát khỏi Kiều Vạn Đông, mắt lạnh lườm ông ta một cái: "Ông đừng có nằm mơ nữa! Làm sao tôi có thể cùng các người ngồi trên cùng một bàn cơm?” Cô khoa chân múa tay làm động tác buồn nôn hai lần lại nói" "Di ngõ hẻm"? Kiều Vạn Đông, ông biết không, từ năm tôi sáu tuổi, tôi cùng bà ngoài liền chưa từng một lần được nếm thử cơm nhà hàng! Kiều Vạn Đông, ông phản bội vợ mình, vứt bỏ con nhỏ, ông hẳn sẽ không chết già!"
Lời này quá ác độc, Nguyễn Đan Ninh liền nghe không nổi nữa, lôi kéo cô nhỏ giọng nói: "Tuyết Vi, hơi quá rồi!"
"Tuyết Vi, Tuyết Vi!"
Sắc mặt Kiều Vạn Đông đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, vội vàng ngăn cản con gái nhỏ, miệng run rẩy: " Con hiểu lầm ba rồi, kỳ thật ba... Ba cũng không muốn như thế!"
"Ông buông ra! Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ông chạm vào người tôi!" Khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Tuyết Vi giống như tùy lúc đều có thể phát hỏa, hốc mắt cũng trở nên hồng hồng.
Kiều Vạn Đông cứng đờ, ánh mắt ảm đạm, muốn nói lại thôi, cứ như là có thiên ngôn vạn ngữ ngăn đều bị chặn ở cổ họng... Chung quy lại ông cũng chỉ có thể buông tay con gái ra.
Ông hối hận, từ ngày mang theo mẹ con Khang Tuệ Trân về, ông liền hối hận, nếu biết về sau sẽ mất đi con gái nhỏ, nói gì ông cũng sẽ không mang theo mẹ con bọn họ về!Nhưng mà, có hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi! Từ lúc con gái nhỏ sáu tuổi, cũng đã không nhận người cha là ông đây, chỉ là cho tới bây giờ ông vẫn không chịu thừa nhận sự thật này mà thôi!
Nhạc tuyết Vi bỏ lại cha mình xoay người đi ra, Nguyễn Đan Ninh quan tâm đi bên cạnh.
Mà một màn đặc sắc này, vừa vặn bị Hàn Thừa Nghị vừa mới đến "Di ngõ hẻm" xem không sót một chút gì. Xuyên thấu qua cửa kính xe, Hàn thừa Nghị nhìn thấy... Là hình ảnh Kiều Vạn Đông dây dưa với Nhạc Tuyết Vi không buông, còn Nhạc Tuyết Vi thì ra sức vùng vẫy!
Một đôi mày rậm không khỏi nhíu chặt lại, đối với vị cha vợ Kiều Vạn Đông này, Hàn Thừa Nghị thực sự không có ấn tượng tốt! Một ông già, như thế nào lại không biết xấu hổ mà dây dưa với một nữ sinh như vậy! Vài ngày không thấy Nhạc Tuyết Vi, không nghĩ tới lại gặp được cô dưới tình huống này.
Nhạc Tuyết Vi sợ Kiều Vạn Đông đuổi theo, liền lôi kéo Nguyễn Đan Ninh chạy.
Hàn Thừa Nghị không chút do dự phân phó lái xe: "Nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi không? Đuổi theo!"
Nghê Tuấn ngồi một bên nhắc nhở: "Tam Thiếu, thời gian không còn sớm, đến muộn sẽ không ổn lắm."
"Không sao cả, đuổi theo!" Hàn Thừa Nghị ra lệnh.
“Vâng ạ!”
Xe cấp tốc đuổi theo, một cái thắng xe này dừng lại ngay trước mặt Nhạc Tuyết Vi khiến cô hoảng sợ không thôi, liền vỗ ngực mắng to; "Có biết lái xe hay không a! Có Rolls-Royce thì giỏi lắm sao? Lái Rolls-Royce là có thể lái lung tung à?"
Cửa xe mở ra, Nghê Tuấn liền xuống xe, sau đó, Hàn Thừa Nghị cũng xuống xe.
Nhạc Tuyết Vi liền sững sờ. Là anh? Anh ta sao lại ở chỗ này? Cô còn tưởng rằng cả đời này sẽ không chạm mặt nhau nữa, không nghĩ tới, nhanh như vậy liền gặp mặt. Anh là cố ý ngăn cản cô sao? Hiện tại lại còn xuống xe đi về phía cô là có ý gì?
Rất nhiều nghi hoặc xoay quanh đầu, trống ngực Nhạc Tuyết Vi liền đập thình thình, hai mắt chăm chú nhìn Hàn Thừa Nghị.
"Tổng giám đốc." Nhạc Tuyết Vi cố gắng duy trì nụ cười trên môi, giữa bọn họ không có quan hệ giao dịch, cô chỉ là cấp dưới, là thực tập sinh nho nhỏ của bộ phận thiết kế trong tập đoàn D.S mà thôi.
"Tới nơi này làm gì?" Hàn Thừa Nghị rũ mắt nhíu mi, vô cùng để ý quan hệ giữa cô cùng Kiều Vạn Đông: " Cô gái nhỏ không cần chạy loạn ở nơi này, phải biết tự trọng! Đầu óc em vừa ngu ngốc, có khi bị người ta bán cũng không biết!"
"Uh`m?" Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra, có phần lờ mờ, cô đã làm gì sao? Như thế nào lại không tự trọng rồi hả? Anh dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu ghét bỏ này nói với cô? Lúc phản ứng kịp, cô liền đáp trả lại: "Mắc mớ gì đến anh vậy! Tôi thích chỗ nào thì đến chỗ đấy, thích bị ai lừa gạt thì để người đó lừa gạt! Anh là broadband sao? Quả thực rộng rãi!"
"Em đừng không biết phân biệt phải trái như vậy!" Hàn thừa Nghị một bộ dáng người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ.
Điều này làm cho Nhạc Tuyết Vi càng thêm khó chịu, bọn họ đều đã mỗi người một ngả, anh còn có tư cách gì để giáo huấn cô? Có điều cô cũng không muốn ầm ĩ với anh nữa.
Nhạc Tuyết Vi bực mình kéo Nguyễn Đan Ninh rút chân bỏ chạy, bỏ lại Hàn Thừa Nghị đen mặt còn đang đứng ở đấy: " thật không thể tin nổi! Đan Đan, chúng ta đi!"
"Tam Thiếu..." Nghê Tuấn nghĩ muốn nhắc nhở Hàn Thừa Nghị, sắp không kịp rồi, lần đầu tiên chính thức gặp mặt cha mẹ vợ mà lại đến muộn, tựa hồ có chút không tốt lắm.
Hàn Thừa Nghị một ngụm tức giận nén lại trong ngực, phiền não kéo kéo cà- vạt, xoay người đi về phía nhà hàng. Tiểu nha đầu này tính tình thật thối! Quan tâm cô, cô còn không cảm kích. Dễ bị lừa gạt như vậy, sớm hay muộn cũng bị Kiều Vạn Đông tóm được! Nghĩ đến đây, trong lòng anh lại càng thêm phiền não!
Tiểu nha đầu vòng eo mềm mại, tiếng nói mềm dẻo, đôi mắt mê ly khi động tình... Mỗi một bộ dáng đều khiến cho anh miệng khô lưỡi đắng! Nếu là thật sự bị người đàn ông khác cuỗm đi, mặc kệ người đàn ông này là ai, Hàn Thừa Nghị cũng cảm thấy, anh thực sự có lòng muốn giết chết người đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT