Editor: Nhung

Dục vọng của Hàn Thừa Nghị khiến cô cảm thấy hít thở không thông, tối nay Hàn Thừa Nghị phá lệ điên cuồng! Hiện tại cô không thể nhìn mặt mà phỏng đoán cảm xúc của anh, nên không hiểu vì sao anh lại hưng phấn đến như thế. Mặc dù trước giờ anh vẫn luôn mạnh mẽ, nhưng giờ này anh ta hành động cứ như muốn nuốt sống cô.

“Suy nghĩ cái gì? Đừng thất thần!”

Cảm nhận được Nhạc Tuyết Vi không chuyên tâm, Hàn Thừa Nghị lộ rõ vẻ không vui, bàn tay vòng qua cổ nâng đầu cô lên, dùng sức hung hăng hôn lên môi cô, gắt gao giống như đang trừng phạt.

Nhạc Tuyết Vi chống đỡ không nổi, cảm giác tê mỏi từ môi lưỡi kéo dài đến lồng ngực, vậy mà anh ta vẫn cố chấp dây dưa khiến cô gần như ngất đi. Nhưng cô lại luyến tiếc, gắt gao ôm, trạng thái thiếu dưỡng khí làm tinh thần cô trở nên mê loạn.

Do dự một lúc, cô chủ động tới gần, gương mặt dính sát vào cần cổ anh, nâng đôi tay run rẩy chạm vào gương mặt anh! Nhạc Tuyết Vi hít sâu, học Hàn Thừa Nghị cắn cổ anh rồi tiếp đó là ngậm lấy vành tai. Cô chủ động khiến Hàn Thừa Nghị muốn dừng mà không được.

Nhạc Tuyết Vi mệt mỏi thiếp đi trong lòng Hàn Thừa Nghị, nhưng mà, Hàn Thừa Nghị lại không hề buồn ngủ một chút nào. Hôm nay là thứ tư, mai là thứ năm, ngày mốt, Kiều Vũ Vi sẽ trở về. Nói cách khác, ngày mai anh nhất định phải đưa Tuyết Vi đi, không thể kéo dài được nữa.

Cho dù là chuyện gì, chỉ cần khiến cho Kiều Vũ Vi khổ tâm, anh nhất định sẽ không làm. Chỉ là, nghĩ tới việc phải đưa Tuyết Vi đi, anh thật không nỡ.

Hàn Thừa Nghị cúi đầu hôn cô gái vẫn còn đang ngủ say. Cô gái này mới bước vào cuộc sống của anh có mấy tháng ngắn ngủi mà lại khiến anh có cảm giác như đã quen biết từ rất lâu.

Mặc kệ luyến tiếc ra sao, cuối cùng vẫn phải bỏ qua. Dây dưa dài dòng tuyệt đối không phải là phong cách của tam thiếu anh. Có lẽ là bởi vì thân thể thật sự quá mức phù hợp, nên mới có cảm giác nuối tiếc như thế. Hàn Thừa Nghị lắc đầu cười kẽ, đừng nghĩ nữa, ngày mai sẽ đưa cô đi.

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Tuyết Vi dậy muộn, vừa mở mắt đã là 9 giờ.

“A! Dậy muộn rồi!” Nhạc Tuyết Vi kêu to, tay chân luống cuống muốn đứng lên, giờ này mới phát hiện người bên cạnh vẫn đang ngủ.

Hàn Thừa Nghị nhíu mày từ từ mở mắt ra, chân dài cuốn lấy cô, đem cô đè xuống giường, “Sao mới sáng đã làm loạn lên thế? Không thể yên tĩnh một chút sao?"

“Sao anh cũng không dậy? Mau đứng lên đi! 9 giờ rồi!” Nhạc Tuyết Vi không rảnh cùng Hàn Thừa Nghị nói nhiều, giãy giụa muốn đứng lên, “Anh muốn thì cứ ngủ tiếp đi, anh là tổng giám đốc không ai dám nói, nhưng tôi không thể đi muộn được! Bao nhiêu người trong công ty sẽ nhìn tôi chằm chằm. Buông tôi ra!"

“Hôm nay không đi làm.” Hàn Thừa Nghị nói.

“Hả?” Nhạc Tuyết Vi khó hiểu, “Không đi làm? Hôm nay không phải cuối tuần!”

“Hôm nay tôi đưa em đi đến một nơi.” Hàn Thừa Nghị ngắt lời, một mực ôn lấy cô.

“Ừ.” Nhạc Tuyết Vi không rõ nguyên nhân, cũng không hỏi nhiều, hiện tại cô đã rèn luyện được khả năng ở trước mặt Hàn Thừa Nghị tuyệt đối không nói nhiều, hỏi nhiều, nỗ lực cùng anh làm tốt giao dịch của bọn họ.

Vệ sinh xong Nhạc Tuyết Vi đi theo Hàn Thừa Nghị ra cửa, hôm nay có nhiều chuyện bất ngờ, đột nhiên Hàn Thừa Nghị muốn tự mình lái xe, mấy vệ sĩ đi một chiếc xe khác ở phía sau. Nhạc Tuyết Vi không kìm lòng được mà tò mò, Hàn Thừa Nghị muốn đưa cô đi đâu? Dáng vẻ thần thần bí bí này....

Hàn Thừa Nghị nhìn Nhạc Tuyết Vi qua ô kính, từ mái tóc đen nhánh đến chóp mũi nhỏ nhắn, cuối cùng dừng lại ở đôi môi hồng hồng, càng nhìn càng thấy không nỡ.

“Sao không hỏi đi chỗ nào?”

Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, lười nhác, “Không có gì phải hỏi, đi thì biết thôi."

Đáp án này khiền Hàn Thừa Nghị siết chặt tay lái. Lại thêm lý do khiến anh không nỡ rời xa cô, cô nhu thuận, an tĩnh, không kiêu không tranh không làm loạn.

Sau đó, họ dừng lại trước một tòa biệt thự. Hàn Thừa Nghị xuống xe, thay cô cởi dây an toàn, đồng thời mở cửa, kéo cô xuống xe.

Nhạc Tuyết Vi rất kinh ngạc, tuy biết anh chính là vương tử sang trọng quyền quý, nhưng dáng vẻ này của anh…… Thật sự ngoài suy nghĩ của cô.

Hàn Thừa Nghị kéo Nhạc Tuyết Vi ngồi xuống sofa ở phòng khách, Nhạc Tuyết Vi đánh giá bốn phía, không rõ anh đưa cô tới đây làm gì.

“Thích nơi này sao?”

Hàn Thừa Nghị trong giọng nói, có loại ý vị lấy lòng, nhìn Nhạc Tuyết Vi với ánh mắt tràn ngập chờ mong.

“Hả?” Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, nghĩ nghĩ gật gật đầu, “Không tồi, rất đẹp."

Hàn Thừa Nghị nhẹ nhàng thở ra: “Thích thì tốt, sau này, em tới đây ở đi."

Nhạc Tuyết Vi thuận theo gật gật đầu, đến lúc này, cô không nhận thấy được bất cứ tín hiệu nguy hiểm nào. “Được. Tôi không có ý kiến, chỉ cần anh thích, thì ở chỗ nào cũng được. Chỗ này tuy nhỏ hơn sơn trang nhưng gần nội thành, náo nhiệt hơn nhiều so với sơn trang."

Nhìn cô như vậy, Hàn Thừa Nghị rất muốn đổi ý! Nhưng anh lại là một người rất lý trí, suy nghĩ kia vừa hiện lên đã bị đánh bật.

“Tiểu Tuyết nghe này, là em ở đây, không phải chúng ta."

Nhạc Tuyết Vi khựng lại, nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, đôi mắt ngây thơ bỗng hiện lên một tia khủng hoảng, ý anh là gì? Cô ở đây,... nhưng anh không đến?

“Đây là ý gì?"

Hàn Thừa Nghị thở dài một hơi, từ bàn trà lấy ra một bộ hồ sơ và một chùm chìa khóa, đưa đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi, giải thích: “Vị hôn thê của tôi đã trở lại, tôi không thể giữ em lại bên người. Có điều em yên tâm, món nợ 1000 vạn kia sẽ xóa bỏ, biệt thự này tôi tặng cho em, dưới gẩ có một chiếc xe màu hồng cũng là dành cho em, còn có 50 triệu ở trong tài khoản ngân hàng của em."

“……” Đầu Nhạc Tuyết Vi ong ong, những lời Hàn Thừa Nghị nói, cô đều không nghe được, chỉ thấy đôi môi mỏng của anh mấp máy, khí lạnh từ bàn chân chạy dọc cả người, khiến toàn thân cô phát run.

“Tiểu tuyết, tiểu tuyết?” Hàn Thừa Nghị đỡ lấy bả vai Nhạc Tuyết Vi, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng, “Em nghe thấy tôi nói chuyện không?"

Nhạc Tuyết Vi bấu chặt vào sô pha, chỉ như thế cô mới không ngã xuống. Tuy rằng đã sớm biết loại kết quả này, tuy rằng đã sớm biết…… Nhưng cô không thế lại xảy ra nhanh như thế, càng không nghĩ mình sẽ đau lòng như vậy. Cảm giác đau đơn này, còn đau hơn cả khi biết được Cừ Lễ Dương phản bội mình.

Cố gắng tươi cười, Nhạc Tuyết Vi gật gật đầu: "Được. Tôi nhớ rồi. Biệt thự rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn."

Hàn Thừa Nghị nhẹ nhàng thở ra, cảm giác áy náy cũng bớt đi vài phần, phụ nữ mặc cho là người đơn thuần hay tâm cơ, còn trẻ hay lớn tuổi thì vẫn không thể từ chối được tiền tài.

“Còn, công việc của tôi bây giờ thì sao?” Nhạc Tuyết Vi cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, chuyện đã đến nước này mà vẫn còn cố bám vào lý do này để có thể được ở cạnh anh.

Điều này Hàn Thừa Nghị cũng đã thay cô tính toán, “Em không cần tới công ty làm thư kí của tôi nữa, thực tập sinh lúc trước sẽ làm thay. Giờ em sẽ chuyển sang bên thực tập thiết kế làm việc.”

“Được.” Nhạc Tuyết Vi cảm thấy choáng váng đầu óc, bộ phận thực tập thiết kế nhỏ nhoi kia cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy tổng giám đốc là anh. Người đàn ông này quyền lực thật lớn, nói muốn có cô thì liền có được, giờ vứt cô cũng chỉ cần phẩy tay một cái.

“Vậy, tôi đi." Hàn Thừa Nghị nhìn chăm chú Tuyết Vi lần cuối, rồi ép mình đứng lên, quay người đi ra cửa.

Anh tự nói chính mình, không có gì là không nỡ cả, Nhạc Tuyết Vi theo anh thời gian ngắn nhất nhưng lại được đền bù tổn thất nhiều nhất, là anh đã cho cô một đời áo cơm đầy đủ.

Cánh cửa khép lại, ngăn cách hai người, hai thế giới.

Chỉ còn Nhạc Tuyết Vi một mình trong phòng khách, trống trải, lạnh lẽo, hơi lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy cô.

"Hu hu……” Nhạc Tuyết Vi cắn môi, nước mắt ngày càng nhiều, cuối cùng không nhịn được nữa, rơi xuống thành dòng. Nhạc Tuyết Vi không ngừng lau nước mắt, tự khuyên nhủ chính mình, cô tự do rồi, ác mộng kết thúc, không có gì để khóc hết.

Đây là một việc vui vẻ với cô. Đúng thế, cô khóc vì vui quá thôi. Cô không hề nghiêm túc với Hàn Thừa Nghị, đó chỉ là một trò đùa thôi, nhưng vì sao cô lại không ngăn được nước mắt?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play